Ông Triệu thấy con gái bằng lòng gả đi nước mắt lưng tròng quỳ xuống gào lên:
“Bố xin lỗi con, là bố không tốt.”
“Bố… đừng mà, con không sao.” – Nhã Mẫn vội quỳ xuống đỡ ông dậy.
Bà Triệu đứng một bên lau nước mắt, tại sao gia đình của bà lại rơi vào cảnh này cơ chứ?
Diệp Huyền Tần nghe thấy tiếng động cũng bước ra, bà Triệu nhìn thấy tấm hình ở trên tay anh nước mắt lại tuôn ra.
“Năm ngoái nhà chúng ta bị cháy, bố của con không cần cái gì chỉ cần đúng tấm hình này lao vào trong đó mang ra, khiến cho chân bị bỏng nặng. Lúc đó lại không có tiền chữa trị đàng hoàng nên giờ chân của bố tụi con cũng không khỏe.”
Diệp Huyền Tần nghe xong thì vội đi đến kéo ống quần của ông lên xem, nguyên bắp chân có một vết sẹo cực kỳ lớn do bỏng.
“Nhà chúng ta khó khăn lắm mới đoàn tụ, Huyền Tần cũng vừa mới về, Nhã Mẫn đã phải gả đi rồi.” – Ông Triệu chua xót nói.
Diệp Huyền Tần tạm gác lại chuyện của Nhã Mẫn, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho chú Diệp:
“Mau cử những bác sĩ giỏi nhất của thành phố đến xem cho bố nuôi của tôi.”
“Được, tôi làm ngay.”
Mọi người nghe anh nói xong thì ngẩn người không tin vào lỗ tai mình.
“Chị Nhã Mẫn, đây chính là phần quà đầu tiên mà em mang về cho mọi người.”
Ông bà Triệu nhìn nhau hoang mang, Nhã Mẫn cũng chỉ cười trừ tỏ ý không tin.
Triệu Long ở một bên cười lớn:
“Bác sĩ hàng đầu của thành phố đều phải hẹn trước cả tháng, làm gì nói đến cái thôn nhỏ này là đến. Diệp Huyền Tần, có bệnh thì phải trị chứ đừng nói lung tung.”
Ở bên ngoài xe mang sính lễ của Triệu Long cũng đã đến, trên xe chất đầy rượu bánh các thứ, mọi người không khỏi trầm trồ.
“Ngoài mấy cái này, tiền sính lễ thêm 500 triệu, các người gả con gái được chưa?”
500 triệu? Hàng xóm vây xem đều thốt lên kinh ngạc.
“Biết trước Triệu Long đó có tiền như vậy tôi cũng gả con gái cho.”
“Nhã Mẫn đó coi vậy mà sướng rồi, chồng xấu một chút thì có sao, có tiền là được.”
Ông bà Triệu và Nhã Mẫn ngược lại không có lấy gì làm vui mừng.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK