Chương 1553
Cậu ta thở dài một hơi rồi nói: “ầy, tôi không có cách nào tham gia cuộc thi võ thuật, e rằng đời này không có duyên với quân đội rồi.”
Diệp Huyền Tần vỗ nhẹ lên vai của cậu ta và nói: “Yên tâm, tôi có thể giúp cậu.”
Lê Nhất Sinh cười một cách đau khổ rồi nói: “E rằng anh không thể giúp được tôi.”
“Ông nội tôi là quân y hạng nhất mà còn không giúp được tôi, huống hồ gì là anh.”
Lúc này đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên: “Lê Nhất Sinh, cậu to gan thật.
“Cậu lại dám tập võ ở đây, như thế là công khai đối đầu với phái Cổ Mộ của tôi rồi!”
Phái Cổ Một Diệp Huyền Tân và Độc Lang lập tức đưa mắt nhìn sang.
Phái Cổ Mộ đến thật đúng lúc, không cần anh phải đích thân đến tận nơi tìm họ.
Lê Nhất Sinh và bà cụ già nhìn thấy người đó thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Lê Nhất Sinh vội vã hạ thấp giọng và nói: “Hai người mau đi đi.”
“Nếu bị đám người này để ý thì hai người sẽ rất thảm đấy.”
Diệp Huyền Tần vỗ nhẹ lên vai của Lê Nhất Sinh và nói: “Chúng tôi đến đây là để giải quyết bọn họ.”
Phái Cổ Mộ tổng cộng có năm người đến. Dẫn đầu bọn họ là một người cao và gầy, mặt đầy tàn nhan, chẳng khác gì mè trên bánh nướng, có biệt danh là Bánh Nướng. Bánh Nướng giận dữ chỉ vào Diệp Huyền Tần và hét: “Đáng chết, anh đang truyền quyền pháp cho cậu ta sao?”
Diệp Huyền Tần thản nhiên nói: “Sai.
“Tôi không chỉ đang truyền quyền pháp cho cậu ta mà còn muốn đưa cậu ta đi tham gia cuộc thi võ thuật.
:Khốn nạn!”
Bánh Nướng giận dữ hét: “Lẽ nào anh không biết cậu ta là người trong danh sách đen của phái Cổ Mộ chúng tôi sao? Còn dám giúp đỡ cậu ta!” Diệp Huyền Tần nói: “Chính vì tôi biết nên tôi mới giúp cậu ta.
“Anh làm như thế là đang đối đầu với phái Cổ Mộ tôi!” Bánh Nướng sát khí đăng đăng bước về phía Diệp Huyền Tần và nói: “Mau cút đi.”
“Nếu không thì tôi buộc phải phế anh.”
Độc Lang đứng bên cạnh, thần sắc có chút thay đổi, chỉ cần Bánh Nướng tiến gần lại Diệp Huyền Tần nửa bước thì anh ta sẽ lột da, rút gân đối phương ngay.
Không ngờ Lê Nhất Sinh lại hành động trước, cậu ta đứng chặn phía trước Diệp Huyền Tần.
“Tôi đã quyết định rồi, sẽ làm theo lời của các anh, không tham gia cuộc thi võ thuật nữa.”
“Mong các anh hãy mau chóng rời khỏi đây, sau này đừng đến làm phiền chúng tôi nữa.”
Lúc này Bánh Nướng mới chuyển sự chú ý lên người Lê Nhất Sinh.
“Ha ha, bây giờ mới lựa chọn thì đã trễ rồi.”
“Bây giờ cậu chỉ còn một con đường có thể đi, đó chính là thay cậu chủ nhà tôi tham gia cuộc thi võ thuật.
“Nếu không thì tôi buộc phải khiến cậu và bà già này biến mất khỏi thế giới này.”
Mặt Lê Nhất Sinh liên tục biến sắc, cậu ta nói: “Các người ép người quá đáng.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không giúp người xấu làm việc, sẽ không giúp các người lừa gạt Đại Hạ đầu.
“Vậy sao?”
Bánh Nướng cười gan xảo và nói: “Vậy chỉ có thể để cậu và bà già này phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Người đầu, bắt bon họ đi.
“Dừng tay!”
Diệp Huyền Tần nói: “Cuộc thi võ thuật là quốc sách cơ bản của một đất nước lớn, do quân đội đích thân giám sát.
“Là chỗ để các người nói thi hộ thì có thể thi hộ được sao? Như vậy thì cũng coi thường quân đội quá rồi đấy.
Bánh Nướng cười kiêu ngạo và nói: “Nhóc con, hôm nay tôi sẽ cho cậu được mở rộng tầm mắt.”
“Quan giám khảo của các kỳ thi trước đây đều là người của phái Cổ Mộ tôi, năm nay cũng không ngoại lệ.
“Quan giám khảo đều là người của chúng tôi, đừng nói là thi hộ, dù cho không thi thì cũng có thể được qua như thường.
Diệp Huyền Tần nhìn sang Độc Lang và nói: “Độc Lang, nhớ cho kỹ.”
Độc Lang trịnh trọng gật đầu và nói: “Yên tâm đi anh, em biết phải nên làm thế nào.”
Lê Nhất Sinh nhìn hai người Diệp Huyền Trân bằng ánh mắt khó hiểu, nghe ý của họ thì họ định xử lý các quan giám khảo của cuộc thi võ thuật sao?
Rốt cuộc họ có lai lịch gì, thật sự có thể xử lý quan giám khảo sao?
Bánh Nướng đã sớm không giữ được kiên nhãn nữa rồi, anh ta vung tay lên và nói: “Người đâu, bắt Lê Nhất Sinh và bà già này đi.”
“Không tuân theo phái Cổ Mộ tôi thì chỉ có thể chết!”
Mặt Lê Nhất Sinh lập tức trắng bệch, cậu ta bảo vệ bà cụ già và nói: “Ai dám động đến bà nội của tôi thì tôi sẽ liêu mạng với người đó.”
Bà cụ già cũng phát hoảng, nắm lấy tay của Lê Nhất Sinh và nói: “Nhất Sinh, cháu mau chạy đi, không cần lo cho bà nội.”