Chương 1257
Bà cụ khóc không ra nước mắt.
Nhân sâm, nhung hươu cổng nạp, bà đều chưa từng thấy qua.
Vậy mà người ta chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể lấy được một trăm cân.
Người so với người thật tức chết mà.
Bà cụ cuối cùng cũng bị chuyển ra khỏi phòng bệnh.
Lý Khả Diệu không thể chờ đợi thêm bèn hỏi: “Huyền Tần, nói thật với mẹ.”
“Con đã đường đường là Thần Soải, sao lại để ý đến gia đình thường dân như chúng ta?”
Lý Khả Diệu lo rằng Diệp Huyền Tẫn tiếp cận Lam Khiết là có mưu đồ.
Diệp Huyền Tần móc nửa viên Ngọc Quan Âm giàu kỹ trong ngực ra: “Mẹ, mẹ có thể nhận ra thứ này không?”
Lý Khả Diệu đáp: “Đương nhiên nhận ra “Đây là Ngọc Quan Âm mà năm đó mẹ tặng Lâm khiết làm vật phòng thân. Nhưng sau đó Lam Khiết có đem nửa viên Ngọc Quan Âm tặng cho một tên ăn mày “Chẳng lẽ ”
Diệp Huyền Tần cười: “Không sai, thật ra, con chính là tên ăn mày đó.”
“Nếu không phải Lam Khiết cứu con, chỉ e năm đó con đã chết rồi “Con tìm đến đây, là để báo ân.”
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng ngơ ngác một chủ, sau đó bắt đầu rơi nước mắt.
Từ một tên ăn mày kém cỏi,
Trở thành Thần Soái một tay che trời,
Khoảng thời gian đó rốt cuộc Huyền Tần đã phải ngậm bao nhiêu đẳng cay a.
Cả nhà Từ Lam Khiết đều đã chấp nhận thân phận Thần Soái của Diệp Huyền Tần, vẫn đối xử với anh như trước.
Cuộc sống bình yên là được. Nhưng, Diệp Huyện Tân biết sự bình yên này chỉ là và ngoài thôi,
Thật ra là cuồn cuộn sóng ngắm,
Thứ nhất, trước mắt mọi người mình đã phế đi hai tay của vương từ Nhật Bản Yamano Ichiro, Nhật Bản chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Thứ hai, Sát Thần Bạch Khởi cho đến nay vẫn chưa bắt được, cho đến hiện tại ông ta vẫn là mầm họa lớn nhất.
Thứ ba, Tham Lang vẫn đang sai người phong tỏa vị trí mỏ linh thạch, cho đến bây giới vẫn chưa nhận được tin tức.
Sau một tuần thấp thỏm không yên, Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Tham
Lang.
Giọng nói của Tham Lang có vẻ yếu ớt: “Thần Soái, chúng em đã phong tỏa phạm vi đã linh thạch.”
A Diệp Huyền Tần nhíu mày một cái: “Tham Lang, – giọng của cậu có chút yếu ớt, không đủ sức lực “Cậu bị thương rồi?”
Tham Lang đáp: “Bẩm Thần Soái, thuộc hạ đáng chết”
“Sát Thần Bạch Khởi từng bước ép chúng em tiến vào mỏ linh thạch “Em muốn ép Sát Thần Bạch Khởi ra ngoài, kết quả không phải đối thủ của ông ta, bị ông ta làm trong thương”
“Em… em làm anh mất mặt rồi.”
Diệp Huyền Tần quát lớn: “Nhắc cậu bao nhiêu lần rồi, tìm được Sát Thần Bạch Khởi, đầu tiên thông báo cho tôi, không được tự mình hành động, đánh rắn động có.”
Tham Lang nói: “Anh, em… em lo anh tự mình hành động, căn cơ sẽ bị tổn hại nghiêm trọng hơn.”
“Thậm chí có thể sẽ không có cách nào chữa trị, đến lúc đó là tổn thất của Đại Hạ ta.”
“Cho nên, em mới nghĩ thay anh chia sẻ một phần áp lực.”
Diệp Huyền Tần: “Nếu mỏ linh thạch rơi vào tay Sát Thần Bạch Khởi, ông ta sẽ uy hiếp đến sự an toàn của Đại Hạ.”
“Nếu Đại Hạ không còn, việc chữa trị căn cơ của tôi còn có thể làm gì?”
“Cậu dẫn người đi ổn định mỏ linh thạch, tôi lập tức đến “Gửi tọa độ vị trí của cậu cho tôi” Rō!
Sau khi Diệp Huyền Tấn nhận được tọa độ vị trí, liên điều động máy bay chiến đấu, hướng về mục tiêu,
Qua một giờ bay,
Máy bay đáp xuống một vùng thuộc Lương Yên.
Diệp Huyền Tấn theo lao nhanh theo đường núi gập ghềnh mất vỏn vẹn hai giả, mới đến được vùng mục tiêu cuối cùng.
Đây là một vùng rừng sâu núi thăm quanh năm hiểm người lui tới.
Cả dãy núi đều bị cây cối cỏ dại bao quanh che kin bầu trời.
Nhưng, một chỗ dưới chân núi bị bom làm nổ tung, làm lộ ra một tảng đá lớn nhẵn bóng.
Cùng với đó là một hang động sâu thẳm không thấy đáy.
Hang động này, rõ ràng có vết tích điêu khắc nhân tao.
Diệp Huyền Tần càng nhìn nó, càng cảm thấy nó giống một lăng vua được xây dựng dựa vào núi.