Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2190

Cô nghe máy. Kết thúc cuộc gọi, sắc mặt Từ Nam Huyền càng ngày càng kém.

“Nam Huyền, có chuyện gì vậy?” Từ Lam Khiết lo lắng hỏi.

Từ Nam Huyền tức giận không nhẹ: “Có khách hàng trả lại hàng ở cửa hàng trang phục Nhị Đoá, nói chúng ta dùng hàng nhái, hơn nữa đường may còn kém, làm loạn rất lớn, khiến không ít người vây xem.”

“Nhân viên của cửa hàng chúng ta nói đồ người kia trả căn bản không phải là đồ của trang phục Nhất Đóa, nhưng đối phương làm loạn rất lớn, nói chúng ta bán hàng kém chất lượng”

Từ Lam Khiết nói: “Nếu đoán không sai thì đây là có người đứng sau sắp xếp. Đi thôi, chúng ta đi qua đó xem xem.”

Đi.

Trên đường đi, Từ Nam Huyền nghi ngờ hỏi: “Lam Khiết, em nói tất cả chuyện này là có người ở phía sau sắp xếp? Lời này có ý gì?”

Vì thế Trình Hạ Vũ nói lại chuyện công ty Xây dựng Hoàn Vũ cho Từ Nam Huyền nghe.

Từ Nam Huyền tức giận dẫm ga: “Công ty Xây dựng Hoàn Vũ, cửa hàng trang phục Nhị Đoá, không hề nghi ngờ tất cả đều ở phía sau, họ gây chuyện với tập đoàn Diệp Linh chúng ta, phía sau màn khẳng định là cùng một người làm.”

“Đồ khốn, tốt nhất đừng để chị bắt được, nếu không bà đây nhất định sẽ dẫm nát nó cho chó ăn!”

Không lâu sau, bọn họ đi đến cửa trang phục Nhất Đóa.

Ngoài cửa có một đám người đang vây xem, chật như nêm cối, ai cũng đang nghị luận.

Trong cửa hàng thường thường truyền đến tiếng phụ nữ khóc la om sòm, rất là náo nhiệt.

Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyền phí sức chín trâu hai hổ mới chen vào được bên trong.

Trong giữa vòng vây của đám người, một người phụ nữ trung niên đang ôm một đống quần áo, ngồi dưới đất lăn lộn khóc lóc mắng chửi nhân viên cửa hàng.

Mấy nhân viên kia đều là các cô gái trẻ, kỹ năng mắng chửi không thể bằng người phụ nữ trung niên này được, các cô đều á khẩu không nói được lời nào, thậm chí có mấy người còn bị đối phương mắng khóc.

Từ Nam Huyền đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng, hỏi: “Linh Trang Trang, có chuyện gì vậy?”

Nhân viên bán hàng Linh Trang Trang nhìn thấy Từ Nam Huyền đến thì càng tủi thân, nước mắt càng chảy nhiều hơn: “Giám đốc Từ, cuối cùng chị cũng đến đây, chúng em không chống đỡ được nữa rồi.”

Từ Nam Huyền: “Yên tâm, hôm nay dù thế nào chị cũng làm rõ ràng chuyện này cho các em, em nói lại tường tận chuyện này cho chị nghe đi.” Vâng.

Linh Trang Trang gật đầu, nói với Từ Nam Huyền.

Thì ra hôm nay người phụ nữ trung niên này đến cửa hàng trang phục Nhất Đóa mua vài bộ quần áo, hơn nữa đều là quần áo rất đắt tiền.

Lúc ấy nhân viên cửa hàng cảm thấy khá kỳ lạ, vì người phụ nữ trung niên này có làn da thô ráp, quần áo trên người cũng quê mùa, quần áo trang sức trên người tuyệt đối không quá sáu trăm ngàn, cực kỳ giống phụ nữ làm ruộng ở nông thôn.

Người như thế sao có thể mua trang phục của nhãn hiệu có tiếng được!

Nhưng dù sao người ta cũng là khách, hơn nữa còn trả tiền, nhân viên cửa hàng đương nhiên không nói gì.

Kết quả buổi sáng bà ta mua quần áo, buổi chiều đòi đổi.

Nguyên tắc của cửa hàng trang phục Nhất Đóa của chúng ta là trong vòng bảy ngày mà có lỗi không phải do người thì có thể đổi.

Chỉ là quần áo người phụ nữ này mang đến đổi không phải quần áo của cửa hàng trang phục Nhất Đóa chúng ta mà là quần áo hàng nhái.

Dù là đường may hay chất vải của chỗ quần áo này rất cực kỳ thô ráp, thậm chí ngay cả quán vỉa hè bên đường cũng không kém thế này.

Nhân viên cửa hàng đương nhiên không chịu đổi, người phụ nữ trung niên kia lập tức la khóc om sòm, làm ầm lên, còn nhục mạ nhân viên.

Dần dần kéo rất nhiều người đến xem.

Nhân viên cửa hàng phát hiện trong đó có mấy người châm ngòi, nhục mạ cửa hàng trang phục Nhất Đóa, chẳng mấy chốc, ngày ngày càng có nhiều người vây xem trách móc cửa hàng trang phục Nhất Đóa.

Cửa hàng trang phục Nhất Đóa lúc này quả thực chính là chuột chạy ngoài đường, ai cũng đá một cái.

Từ Nam Huyền lập tức đưa ra kết luận, người phụ nữ trung niên này chính là một trong số những người dẫn chuyện.

Người phụ nữ trung niên kia bắt đầu chửi vậy: “Tôi là dân quê, hôm nay đi bán trứng chim trên thành phố, khó khăn lắm mới kiếm được ít tiên, vốn định mua cho mình bộ quần áo sạch sẽ. Cũng không ngờ quần áo này lại đắt như vậy, toàn bộ số tiên bán trứng chim trong một năm của tôi còn không đắt bằng chỗ quần áo này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK