Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2177

Diệp Huyền Tần lạnh lùng: “Ông vẫn còn chưa có tư cách đàm phán điều kiện với tôi đâu.”

“Có điều, ông có thể nói thử xem. Nếu như lời khai của ông đặc biệt quan trọng đối với tôi thì tôi có khả năng sẽ cân nhắc lại.”

Triệu Phúc Chính vội vàng nói: “Được, một lời đã định, tôi tin lời khai của tôi nhất định có thể làm cho Thần Soái ngài rung động!”

“Trương Nặc Thuỷ không những cho tôi một số tiền lớn mà thậm chí ông ta còn đồng ý khiến cho tôi trường sinh bất lão”

Cắt!

Độc Lang cười giễu một tiếng.

“Thực lực của anh trai tôi có thể so với cảnh giới Tiên Ma, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể sống đến ba bốn trăm tuổi mà thôi. Một người bình thường như ông, vậy mà dám mơ mộng hảo huyền muốn trường sinh bất lão à? Loại chuyện ma quỷ thế này mà ông cũng tin được sao?”

Triệu Phúc Chính vội vàng nói: “Các người đừng vội không tin, Trương Nặc Thuỷ quả thực có năng lực khiến cho tôi trường sinh bất lão.”

“Bởi vì…”

Nói đến đây, âm thanh của Triệu Phúc Chính đã đè xuống mức thấp nhất: “Bởi vì, bên cạnh Trương Nặc Thuỷ có thần tiên.”

Thần tiên à?

Diệp Huyền Tần và Độc Lang liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ lập tức ý thức được, “thần tiên” trong miệng của Triệu Phúc Chính có thể chính là dòng dõi Côn Luân.

Diệp Huyền Tần: “Bộ ông tin rằng có thể lấy thần tiên ra làm lý do thoái thác được sao? Chẳng lẽ ông gặp qua rồi à?”

Triệu Phúc Chính vội vàng nói: “Cũng xem như là tôi đã gặp qua đi.”

“Ngay từ đầu, lúc mà Trương Nặc Thuỷ nói ông ta có thể làm cho tôi trường sinh bất lão, tôi cũng không tin. Trương Nặc Thuỷ nói cho tôi biết, đêm đó ông ta sẽ để cho lão thần tiên tới tìm tôi, cũng như tặng tôi đồ vật này nọ.”

“Quả nhiên, tối đó tôi lập tức nằm mơ thấy lão thần tiên. Lão thần tiên đồng ý với tôi, chỉ cần tôi giúp cho Trương Nặc Thuỷ thì ông ta sẽ làm cho tôi trường sinh bất lão, thậm chí còn chắc chắn có thể hoán đổi lý lịch, để cho tôi cũng được phi thăng tiên giới.”

“Nói thật, từ khi tôi ngủ mơ tỉnh dậy, tôi vẫn còn có chút không tin tưởng lão thần tiên thực sự tồn tại, còn cho là do tôi ban ngày suy nghĩ cho nên ban đêm mới nằm mộng”

“Nhưng mà sau khi tôi tỉnh lại đã xảy ra một việc khiến cho tôi hoàn toàn tin rằng lão thần tiên có thật.”

Độc Lang: “Nói thử xem, đó là chuyện gì vậy?”

Triệu Phúc Chính: “Trong phòng tôi có một bức ảnh, nội dung mà bức ảnh kia chụp lại đúng là quang cảnh trong mơ, chính là cảnh mà tôi và lão thần tiên nói chuyện với nhau.”

“Cho dù là dáng vẻ, thân hình hay là cách ăn mặc của lão thần tiên, thậm chí từng chi tiết nhỏ, đều giống y như đúc cảnh tượng trong giấc mơ của tôi. Trừ khi Trương Nặc Thuỷ có khả năng đọc được cảnh tượng trong mơ của tôi, nếu như không thì đó chính là lão thần tiên thật sự tồn tại đến báo mộng.”

Diệp Huyền Tần và Độc Lang có chút đăm chiêu.

Đối với Dòng họ Côn Luân mà nói, “báo mộng” quả thực là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Bọn họ dù sao cũng chỉ là một tia ý thức, rất dễ tác động lên suy nghĩ của một người bình thường.

Trương Niên Bình giận điên người, lập tức chỉ vào mũi Triệu Phúc Chính chửi ầm lên: “Ông… ông cái đồ khốn nạn này, thái độ của ông không xứng đáng làm người.”

“Ông cầm tiền của người nộp thuế người nộp thuế chính là bố mẹ của ông, ông không những không biết cảm ơn mà thậm chí còn cấu kết với thương nhân, hãm hại người nộp thuế, chẳng khác nào giống như ông đang hãm hại bố của ông cả.”

“Ông không những làm cho tổ chức đào tạo ông thất vọng, mà còn khiến cho quần chúng tin tưởng ông phải thất vọng… biết không hả?”

“Hôm nay nếu như tôi không bắt trói ông lại, Trương Niên Bình tôi quả thực rất có lỗi với dòng họ của mình”

Triệu Phúc Chính hổ thẹn cúi đầu: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.”

“Niên Bình, tôi nguyện ý phối hợp điều tra thật tốt, chỉ cầu xin ông, có thể cho tôi… thêm một cơ hội.”

Triệu Phúc Chính nhìn cũng hiểu được, Trương Niên Bình cầm trong tay túi gấm Tử Kỳ Lân, có thể sử dụng đặc quyền của Thần Soái, ngoài Thần Soái ra, cũng chỉ có mình ông ta là có tư cách tha cho ông ta, hoặc là khoan hồng.

Người như Trương Niên Bình đầu óc thiếu dây cót, chỉ cần ông ta hơi lừa gạt một chút, nhất định ông ta sẽ bị ông ta lừa được.

Diệp Huyền Tần ý tứ sâu xa nhìn Trương Niên Bình: “Tôi giao Triệu Phúc Chính lại cho ông, liệu ông có thể khiến cho quần chúng nhân dân có một lời giải thích hài lòng hay không?”

Trương Niên Bình lập tức khom người: “Thần Soái yên tâm. Cho dù tôi có mất ăn mất ngủ thì cũng sẽ điều tra rõ ràng tất cả hành vi phạm tội của ông ta. Đến lúc đó tất cả đều sẽ được xử lý nghiêm minh”

Diệp Huyền Tần: “Ừm, vậy thì ông tới xử lý chuyện của Triệu Phúc Chính đi.”

“Ngoài ra, còn có Vương Đức Thịnh, cảnh sát trực ban tối nay nữa”

Anh nhìn về phía Vương Đức Thịnh bên kia.

Lúc này cậu ta đã bất tỉnh nhân sự, ngồi phịch ở trên mặt đất không nhúc nhích.

Vừa rồi khi anh vừa mới lộ ra thân phận, Vương Đức Thịnh đã lập tức bị dọa bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK