Chương 1241
Trương Thái Sơn vẫn còn muốn tiếp tục hỏi thêm vài
Nhưng,
Hai âm thanh xé gió vụt vụt truyền tới,
Đã cắt ngang lời của Trương Thái Sơn. Một giây sau, hai thành viên của đội hộ vệ đang giữ chặt lấy Diệp Huyền Tân đột nhiên hét lên một tiếng đầy sợ hãi, sau đó ôm chặt lấy hai tay chính mình ngã xuống mặt đất.
Máu tươi từ các kẽ hở ngón tay của họ chảy ra rất nhiều.
Bọn họ đã bị bắn
Viên đạn này từ đâu ra
Thần kinh của đội hộ vệ của Trương Thái Sơn ngay lập tức trở nên căng thẳng, theo bản năng giơ súng lên.
Tuy nhiên, Trương Thái Sơn đã kêu lớn một tiếng: “Dừng tay, không được lộn xộn. “Chúng ta đã bị đánh lén bởi các tay súng bắn tỉa đang theo dõi!”
Mọi người lúc này mới phát hiện ra,
Trên người Trương Thái Sơn và các thành viên đội hộ câu. vệ bây giờ đều chẳng chịt các chùm tia laze dày đặc.
Những chùm laze này là từ bên ngoài chiếu vào thông qua các vết nứt trên tường.
Giây phút tiếp theo,
Cửa phòng bị đá văng,
Một thân hình cường tráng to lớn dẫn theo vài người đàn ông mạnh mẽ bước vào.
Đứng đầu, đúng là tướng quân Trấn Độ, Tham Lang.
Tham Lang trong tay cầm súng bắn một phát về phía trần nhà: “Tất cả hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất. “Nếu không, bất luận tội gì đều giết chết”
Trương Thái Sơn và đội hộ vệ nhìn Tham Lang với vẻ mặt giận dữ.
Từ trước đến nay chưa từng có người nào dám vô lễ với bọn họ như vậy.
Tham Lang cũng không nói hai lời, trực tiếp xông lên giơ súng vào một thành viên của đội hộ vệ và bằn!
Một tiếng súng vang lên, thành viên đội hộ vệ kia đã ngã xuống vũng máu, toàn thân co giật
Con mẹ nó!
Mọi người bị hù dọa đến mức sắc mặt trắng bệch!
Đám người này thật quá dã man, chỉ mới cảnh cáo lần đầu tiên đã nổ súng.
Nếu là theo thói thông thường, ít nhất phải cảnh cáo ba lần rồi mới có thể được nổ súng nha!
Đám người Trương Thái Sơn cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi nữa, bọn họ vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất, chật vật đến cực điểm. Trương Thái Sơn nghiến răng: “Anh… Anh là ai!”
“Tôi là đại đội trưởng của Đội An ninh Quốc gia, nếu anh dám làm tổn thương đến người của tôi…
Chất
Tham Lang liền cho Trương Thái Sam một cái tát mà không nói một lời: “Tôi sẽ không chỉ làm tổn thương đến mỗi người của ông, mà còn muốn tổn thương đến cả bản thân ông!
Khốn nạn!
Trương Thái Sơn tức phát điên,
Cho tới bây giờ chưa từng có một ai dám đánh ông ta. Tham Lang bước đến bên người Diệp Huyền Tân và quỳ một chân xuống. “Tướng quân Trấn Đô Tham Lang, tham kiến thần soái”
“Thuộc hạ ứng cứu muộn, mong thần soái trách phạt”
Diệp Huyền Tân hờ hững gật đầu: “Ừ, đứng dậy đi.”
“Bắt bọn họ lại, một người cũng không thể rời đi.” Tuân mệnh!
Những thuộc hạ của Tham Lang ngay lập tức bao vây đảm người Trương Thái Sơn lại.
Mà đám người Trương Thái Sơn cũng không chạy trốn.
Thậm chí bọn họ còn không dám có ý nghĩ này. Bởi vì, đầu óc của bọn họ hiện tại đều trống rỗng, Trong đầu chỉ có hai từ: Thần soái
Người trước mặt này là thứ vũ khí quan trọng nhất của đất nước, thần soái?
Mẹ nó, đường đường là thần soái, tại sao lại chạy đến cái góc phố này làm gì, hơn nữa lại còn ở cùng một chỗ với cô thôn nữ này nữa chứ!
Bọn họ đây là đã chọc ra cái lỗ thủng gì trên trời thế này!
Giờ phút này, bọn họ ngay cả nguyện vọng muốn chết cũng đã có.
Trương Tử Mai nhìn Diệp Huyền Tần, đôi mắt ngấn lệ.
Thần soái!
Mình vậy mà vừa thực sự cứu được thần soái một mạng!
Thần soái, là thứ vũ khí tối thượng để bảo vệ đất nước, chính mình đã cứu được anh ta cũng đồng nghĩa với việc đã đóng góp một công không thể xóa nhòa cho hòa bình của Đại Hạ.
Hơn nữa, thần soái còn là chủ nhân của cha cô.
Cuối cùng cũng đợi được chủ nhân, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.
Trương Tử Mai đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tân, vừa định quỳ xuống nhưng đã bị Diệp Huyền Tần ngăn lại. “Cô gái, cháu là người hùng của Đại Hạ này, cháu không cần phải quỳ gối.”
Trương Tử Mai lau đi nước mắt, kích động nói: “Kính thưa thần soái, dân nữ Trương Tử Mai theo lệnh của cha mình ở đây bảo vệ một bí mật.”
“Cha cháu nói, bí mật này có liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đại Hạ, cực kỳ quan trọng, muốn cháu nhất định phải tận tay giao cho thần soái”
“Bây giờ cuối cùng cũng đã đợi được thần soái, xin thần soái hãy vén màn bí ẩn.”
Diệp Huyền Tân: “Trình lên đi.”
Anh quả thật rất tò mò,
Rốt cuộc là bí mật gì mà có thể liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đại Hạ,
Hơn nữa lại còn khiến cho đội trưởng Đội An ninh quốc gia Trương Thái Sơn phải vội văn chạy theo như vịt đến vậy.
Trương Tử Mai cầm lấy một cái búa và gõ gõ vào tường.
Sau đó Diệp Huyền Tần mới nhận ra rằng bốn hướng ‘Lên, xuống, trái, phải” được viết trên tờ giấy bạc mà Trương Tử Mai lúc nãy đã nhét vào tay mình,
Là chỉ những vị trí trên bức tường này.