Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1997

Nhưng tại sao trong tiềm thức lại muốn bảo vệ anh ta…

Miêu Quân Từ Tử càng tức giận hơn: “Tuyết Hoa, chúng ta sắp kết hôn rồi, nhưng ở trước mặt anh em còn dám bảo vệ cho người đàn ông khác… Chuyện này chờ sau khi chúng ta kết hôn sẽ tính tiếp!”

“Mau xông lên giết cho tôi, các người không cần phải để ý đến Tuyết Hoa. Là Hắc Miêu thánh chủ ra lệnh cho các người!”

“Giết!”

Tám tên hộ vệ mặc đồ đen liều chết xung phong dẫn đầu. Thánh nữ Tuyết Hoa muốn bảo vệ Diệp Huyền Tần, nhưng Diệp Huyền Tần đã xông lên chắn phía trước mặt cô ta.

Anh nhẹ nhàng đá vào đống đá dưới chân, những viên đá đó đột nhiên bắn ra như đạn, đập vào đầu và phủ lên mặt tám tên thị vệ áo đen.

Tám người bọn họ đều không ai có thể tránh thoát ngã xuống đất lăn lộn, liên tục kêu thảm thiết, mất đi khả năng chiến đấu.

Diệp Huyền Tần ánh mắt lại rơi vào trên người Miêu Quân Từ Tử: “Chỉ có như vậy cũng muốn đem ra khoe khoang? Đúng là mất mặt xấu hổ”

Nhất thời cả người Miêu Quân Từ Tử trở nên căng thẳng, cảm thấy sức uy hiếp của đối phương với mình vô cùng lớn. Anh ta vội vàng mắng tám tên thị vệ: “Đi mau, mau đưa tôi đi.”

Tám tên hộ vệ liền đỡ lấy Miêu Quân Từ Tử, nhanh chân bỏ chạy.

Ưu tiên hàng đầu của Diệp Huyền Tần bây giờ là đi gặp tộc trưởng, lấy thuốc giải, cũng lười đuổi theo đám Miêu Quân Từ.

Chờ sau khi giải quyết xong vấn đề ở đây, sẽ để cho Độc Lang thu dọn tàn cuộc, đến lúc đó sẽ cho bọn họ phải trả giá.

Sau khi đám Hắc Miêu bỏ chạy hết, Miêu Quân Từ tức giận hét lên: “Chờ đã, các người đều đứng lại cho ông đây, nếu như ông đây tha cho các người thì không xứng làm người!”

“Cảnh cáo đám người Bạch Miêu, trước đêm mai, nếu như không đem Tuyết Hoa cùng đầu của tên hỗn đản này tới Hắc Miêu, đám Bạch Miêu các người cứ chờ chết đi.”

Thánh nữ Tuyết Hoa cùng Diễm Ngọc sau khi nghe thấy những lời uy hiếp của Miêu Quân Từ thì không khỏi khiếp sợ.

Thủ đoạn của Miêu Quân Từ thật khiến cho người khác không thể tưởng tượng được.

Anh ta không chỉ tinh thông cổ thuật, hơn nữa còn thành công tránh được hàng trăm cơ quan có cổ độc, ngay cả thân thể còn mạnh mẽ như vậy.

Chỉ bằng một cú đá, có thể hạ gục được tám người cường tráng của Hắc Miêu.

Ngoài sự kinh ngạc, đôi mắt của Diễm Ngọc đầy mơ hồ cùng thèm muốn: ‘Người đàn ông này thật mạnh mẽ, nhất định sẽ trở thành đồ ăn của mình.

Diệp Huyền Tần nhấc chân đi về phía tòa nhà ba tầng của tộc trưởng.

“Chờ đã!” Diễm Ngọc vội vàng gọi Diệp Huyền Tần lại: “Xin hỏi xưng hô của anh như thế nào?”

“Diệp Huyền Tần!” Diệp Huyền Tần đáp lại.

“Một cái tên rất hay.” Diễm Ngọc nói: “Vừa rồi anh quá liều lĩnh, đã gây ra đại họa lớn rồi anh có biết không?”

Bước chân của Diệp Huyền Trần chậm lại: “Nếu như lời tiếp theo cô muốn ngăn cản tôi không vào trong gặp tộc trưởng thì đừng phí lời.”

Diễm Ngọc vội vàng nói: “Muốn gặp tộc trưởng, thì cứ việc, tại sao tôi lại phải ngăn cản anh để làm gì. Chỉ là có một chuyện không biết có nên nói “Chỗ của Miêu Quân Từ chính là Hắc Miêu, thực lực của bọn họ rất mạnh, còn mạnh hơn Bạch Miễu chúng tôi gấp mấy lần. Mấy năm nay Bạch Miêu chúng tôi vẫn luôn bị đám Hắc Miêu ức hiếp, thậm chí bọn họ còn có ý định ép chúng tôi phải gả thánh nữ, chúng tôi ngay cả một chữ cũng không dám nói.”

“Tôi thừa nhận anh rất mạnh. Nhưng hai khó đánh bốn, cho dù anh mạnh cỡ nào cũng có thể chống lại được người thôn Bạch Miêu chúng tôi? Ngay cả thôn Bạch Miêu chúng tôi cũng không phải là đối thủ của đám Hắc Miêu càng không nói đến một mình anh.”

Thánh nữ cũng gật đầu đồng ý: “Diễm Ngọc nói đúng. Nếu như anh vẫn còn muốn giữ mạng, tốt nhất ngay lập tức rời khỏi nơi này.”

Diệp Huyền Tần ngập ngừng nói: “Nếu tôi trốn khỏi đây, chẳng phải Hắc Miêu sẽ trút hết toàn bộ lửa giận lên thôn Bạch Miêu của mấy người sao?”

Thánh nữ Tuyết Hoa nói: “Chỉ cần tôi gả cho Miêu Quân Từ, tôi tin anh ta nhất định sẽ không làm chuyện gì với thôn Bạch Miễu.”

Diệp Huyền Tần ngay thẳng nói: “Chuyện này bắt đầu là do tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

“Đương nhiên, Thôn Miêu các người đã làm ra chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ điều tra rõ ràng, sau đó xử lý theo pháp luật.”

Diễm Ngọc trở nên căng thẳng: “Cho nên, mục đích của anh trên thực tế chính là đến điều tra thôn gia súc?

Anh là người của bên phía chính phủ?”

Diệp Huyên Tân nói: “thôn gia súc chỉ là tiện thể điều tra mà thôi.

Chuyện tôi thực sự muốn điều tra, các người cũng không thể biết được sự tồn tại của nó.”

Thứ mà anh muốn điều tra chính là Côn Luân thần công.

Mà Bạch Miêu tộc này, cùng lắm là cấu kết với âm ti thành lập nên thôn gia súc, thậm chí bọn họ cũng không biết tới phòng tuyến Côn Luân càng đừng nói đến Côn Luân thần công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK