Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1090

Độc Lang vội vàng nhắc nhở: “Anh trai, nhận đầu.”

Diệp Huyền Tần mở hộp đựng di vật của Đại đội trưởng Mã ra, cái đầu rơi vào trong hộp.

Anh cẩn thận đóng hộp lại, vỗ nhẹ: “Đại đội trưởng Mã, cuối cùng anh cũng có thể yên nghỉ rồi.”

Những người khác ở hiện trường, cũng từ một tiếng “anh” của tướng quân Phương Bắc mà nghĩ rằng Diệp Huyền Tần có thể chính xác là Thần Soái.

Sự nhận thức này khiến cho tâm tư của mọi người gần như không thể kiểm soát được. Cuộc đời này có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của một Thần Soái thì có chết cũng không tiếc.

Mọi người theo bản năng mà đồng loạt quỳ xuống: “Nghênh đón Thần Soái!”

Diệp Huyền Tân hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mọi người, đều là những người đàn ông đã bảo vệ quốc gia thật tốt, đã không để cho Bắc Chiến Vương dẫn vào con đường sai lầm lạc lối.”

“Ông ta, không xứng đáng làm Thống Soái của mọi người.”

Đích thân Thần Soái buộc tội Bắc Chiến Vương, xem ra Bắc Chiến Vương đúng thật là sử dụng quyền lực vì mục đích cá nhân để mưu hại cộng sự.

Chỉ nháy mắt, sự hiện diện của Bắc Chiến Vương trong lòng bọn họ đã sụp đổ, mọi người đều bắt đầu chửi bởi Bắc Chiến Vương.

Diệp Huyền Tần nói: “Chuyện hôm nay không được phép để lộ ra bên ngoài.”

“Nhất là thân phận của tôi, lại càng tuyệt đối phải giữ bí mật.”

“Người nào không tuân lệnh thì giết không thal”

Mọi người nào dám không nghe theo: “Vâng lệnh Thần Soái dạy bảo.”

Diệp Huyền Tần xoay người rời đi: “Độc Lang, đi.”

“Đến nhà của dòng họ Thượng Quan!”

Được!

Độc Lang nhảy xuống khỏi đài diễn võ và rời đi cùng Diệp Huyền Tần.

Dòng họ Thượng Quan,

Lão tổ Thượng Quan cũng từng một lần gọi đến điện thoại của Bắc Chiến Vương. Chỉ có điều, từ đầu đến cuối đều không người nhấc máy.

Điều này làm ông ta lo lắng, đổ mồ hôi đầy đầu.

Bắc Chiến Vương vừa báo tin đến dòng họ Thượng Quan, nói rằng Diệp Huyền Tần sẽ đi đến quân khu ba tỉnh miền Đông Bắc để chiến đấu với ông ta.

Ông ta quyết định lấy đầu của Diệp Huyền Tần, đem về dòng họ Thượng Quan để tạ tội với tổ tiên.

Diệp Huyền Tân vẫn không thể chết được, Ông ta vẫn trông cậy vào việc Diệp Huyền Tần sẽ cởi trói cho mình.

Ông ta vừa gọi điện thoại cho Bắc Chiến Vương vô số lần nhưng mà căn bản là không ai nhấc máy cả.

Tình huống khẩn cấp, các lão tổ đều dự định tự đi tìm Bắc Chiến Vương.

Bà cụ Thượng Quan vội vàng hỏi: “Ông cụ, nhất thiết phải tự mình đi à.”

“Dòng họ Thượng Quan đã bố trí người quan sát ngầm ở bên cạnh Bắc Chiến Vương.”

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người cung cấp thông tin bên đó, để người ta thông báo Bắc Chiến Vương hãy hạ thủ lưu tình là được.”

Lão tổ Thượng Quan vội vàng gật đầu: “Được, được, đi liên lạc với người truyền tin ngay.”

Bà cụ Thượng Quan gọi điện thoại cho người truyền tin.

Đường truyền kết nối vang lên một âm thanh rất nhỏ, có một chút bi thương: “Trốn đi!”

Bà cụ Thượng Quan có hơi ngạc nhiên một chút: “Cái gì?”

Những người truyền tin: “Chạy mau!” Vừa dứt lời, điện thoại bị cúp máy. Nhưng mà, điện thoại cũng đã tắt máy rồi. Những người nhà Thượng Quan đều sửng sốt,

Bà cụ Thượng Quan vội vàng gọi lại,

Chuyện gì vậy?

Trốn là trốn cái gì!

Đang lúc còn hoài nghi thì cửa chính bị đá văng ra.

Độc Lang dùng xe lăn đẩy Diệp Huyền Tần, tiến vào.

Diệp Huyền Tần còn muốn sử dụng thân phận “người tàn phế”, dụ dỗ ông chủ tập đoàn Thiên Sát lộ diện,

Vì vậy, bây giờ anh không thể để cho người khác thấy rằng anh đã hoàn toàn bình phục.

Mấy người nhà họ Thượng Quan nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì càng thêm mơ hồ. Không phải là Bắc Chiến Vương đã lấy đầu thằng nhóc này rồi hay sao?

Tại sao bây giờ nó vẫn còn sống, mà lại còn hoàn toàn không chấn thương gì.

Là Bắc Chiến Vương bại trận dưới tay kẻ Sao có thể có chuyện này, không nói đến này? khả năng chiến đấu của Bắc Chiến Vương,

Riêng ba tỉnh miền Đông Bắc là hơn mười ngàn tướng sĩ, có thể khiến cho hai tên này chết một trăm lần, một nghìn lần!

Nhưng mà, Lão tổ lại thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Huyền Tần còn sống, mình còn có cơ hội sống.

Lão tổ lạnh lùng nói: “Người họ Diệp kia, là tôi đánh giá thấp cậu.”

“Cậu có thể trốn khỏi bàn tay của Bắc Chiến Vương.”

Diệp Huyền Tân: “Tất nhiên.”

“Nếu như tôi chết, thì làm sao tới đưa lễ vật cho các người được?”

Lễ vật gì?

Những người của dòng họ Thượng Quan hơi ngẩn người ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK