Chương 1610
Viên hoàn được màu đỏ này là bảo vật của tứ đại môn phiệt.
Đừng nói cải tử hoàn sinh, chỉ cần người đó còn một hơi thở thì nó cũng có thể cứu người sống lại.
Chưa đến năm phút sắc mặt bọn họ đã khôi phục lại bình thường.
Ba người đứng dậy: “Đi, vào quốc phủ, gặp quốc chủ!”
Một đám người dìu ba đại gia chủ, rồng rắn đi theo hướng quốc phủ.
Kết quả, vừa đi đến cửa quốc phủ, một luồng âm thanh rét lạnh đã truyền vào tại của mọi người. Bọn họ vội xoay đầu lại nhìn, một bóng kiểm đen nhánh đang bay về phía bọn họ.
Kiểm bay không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh vù vù vù Mục tiêu chính là đầu của ba đại gia chủ.
Không xong!
Ba đại gia chủ gần như theo bản năng lùi lại một bước, khó khăn tránh được kiếm bay.
Nhưng ba vị phong vương cường giả bên cạnh họ lại không tốt số đến vậy.
Bọn họ không tránh kịp đã bị kiếm xuyên cùng lúc, ghim vào trên bức tường bên cạnh.
Mọi người xung quanh chăm chú nhìn kĩ, hoảng sợ phát hiện kiếm bay chính là kiếm Long Vương!
Kiếm Long Vương là biểu tượng cho thần soái.
Thần soái đã đến rồi sao?
Mọi người lập tức nhìn lại theo hướng kiểm bay.
Đúng như dự đoán, thần soái Diệp Huyền Trân đang dẫn một đoàn người đi về hướng này.
Độc Lang, Sát lang, Tham Lang, Hắc Bao Công, ông Sở, Bất Chí,…
Sát khí ngút trời!
Trong lòng Chung Thiên Thanh thầm mắng một câu, vẫn chậm một bước.
Nhưng cậu ta đến thì thế nào chứ.
Phe chúng ta có hơn trăm phong vương cường giả, mà đối phương thế nhưng chỉ có lác đác vài người. Cho dù thực lực của bọn họ mạnh trở lại thì chiến thuật biển người của chúng ta cũng có thể đè chết đối phương!
Ánh mắt Diệp Huyền Tần quét khắp hiện trường, ngay tức khắc trong lòng cảm thấy lạnh hơn nửa.
Xem ra bản thân mình đã đến chậm một bước. Không thấy bóng dáng của bốn đại ngự tiền thị vệ.
Nhưng trên mặt đất vẫn còn bốn dám máu thịt be bét. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là di thể của bốn đại ngự tiền thị vệ.
Thật khốc liệt làm sao.
Binh lính bảo vệ thành cũng chết và bị thương hơn một nửa, máu chảy thành sông.
Hiện trường giống như một chốn tu la!
Mắt của máy người Độc Lang, Sát Lang đã sớm đỏ lên rồi.
Bốn đại ngự tiền thị vệ là do Diệp Huyền Trân tự tay mình dạy dỗ, có thể nói là đồ đệ của Diệp Huyền Trân.
Mấy người Độc Lang có quan hệ anh em với bốn đại ngự tiền thị vệ, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Bây giờ bốn đại ngự tiền thị vệ bị người ta hành hạ đến chết, bọn họ không đỏ mắt mới lạ.
Tay Sát Lang cầm kiếm bay, nghiến răng kèn kẹt nói: “Anh, em muốn giết người.”
Mặc dù ngoài mặt Diệp Huyền Tẫn không có biểu hiện gì nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng to cuồn cuộn rồi.
Anh cố gắng kìm nén đau khổ nói: “Thuốc lá.
Cái gì?
Sát Lang ngây ra một chút.
“Thuốc lá.” Diệp Huyền Tần nói lại một lần nữa.
Diệp Huyền Tần đi đến ngồi xổm trước di thể của bốn đại ngự tiền thị vệ, châm ba điều thuốc lá, cắm trên mặt đất.
Theo làn khói thuốc đang lượn lờ bay lên, viền mắt Diệp Huyền Tần có chút ẩm ướt.
Bốn người họ vốn do chính tay mình dạy dỗ, nhìn bọn họ trưởng thành, Diệp Huyền Tần đối xử với bọn họ như con cái.
Bây giờ giờ con cái bỏ mình, làm sao Diệp Huyền Tần không khó chịu cho được.
Nhưng thân phận của anh là thần soái, nó không cho phép anh được rơi lệ trước mặt mọi người!
“Các cậu đều là những người tốt, tôi đã không nhìn nhầm các cậu!”