Chương 1240
Nhưng hiện giờ nó lại tìm được người giúp đỡ đến đánh bọn họ.
Thực là lẽ trời khó dung mà !
Đám người càng hung hăng chửi bởi. “Con nhóc thối tha này, chúng tao là bậc cha chủ của mày mà mày lại dám động tay với bậc cha chủ. “Hừ, đứa không cha không mẹ chính là không được dạy dỗ. “Lập tức cút ra khỏi làng Chu Ngư nhanh, mày không có tư cách sống ở nơi này.”
Cả nhà Trương Tử Mai vừa bị đuổi giết, bà con đã mắng chửi cô ấy là đứa không cha không mẹ. Nỗi đau sâu trong lòng cô ấy bị chạm đến khiến cô ấy không khỏi nhạt nhòa nước mắt.
Diệp Huyền Tần vừa định lên tiếng an ủi cô ấy lại nghe thấy tiếng động cơ gầm rú nhanh chóng tiến lại gần nơi này rồi cuối cùng dừng lại trước cửa
Một đội hộ vệ nhảy xuống khỏi xe rồi tràn vào trong nhà như nước thủy triều lên.
Vũ khí bọn họ mang trên người va chạm với nhau vang lên thanh âm thanh thủy, leng ca leng keng không ngừng. Người dẫn đầu đội ngũ chính là người “ông Trương” mà tên mặc đồ truyền thống kia đã cầu cứu – Trương Thái Sơn.
Bọn họ tiến vào khiến căn phòng nhỏ hẹp càng thêm chật chội, bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Cứ như chỉ cần một mồi lửa là đã có thể nổ tung.
Trương Thái Sơn đưa mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hỏi: “Chuyện này là do ai gây ra, mau đứng ra ngoài.
Tên mặc đồ Trung Sơn vội vàng chỉ tay về phía Diệp Huyền Tần: “Là cậu ta làm ạ.”
Trương Thái Sơn phất tay: “Bắt cậu ta lại.”
Người của Trương Thái Sơn lập tức tiến lên chế trụ
Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tân vẫn bình tĩnh không chút hoảng sợ: “Dám động đến tôi thì các anh sẽ phải chịu kết cục thảm hại đấy.”
“Ha ha.” Trương Thái Sơn liếc nhìn Diệp Huyền Tân đầy khinh thường: “Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?”
“Tôi là đội trưởng của đại đội trừ gian diệt ác bên tổ chức Quốc An
Diệp Huyền Tần nhún vai: “Đội trưởng của đại đội trừ gian diệt ác vậy mà lại là một tên xấu xa độc ác, thật buồn cười làm sao.
Trương Thái Sơn: “Cậu cứ việc vu khống đi, nhưng lời cậu nói lúc này sẽ là bằng chứng được đưa lên trên.
Tên mặc đồ Trung Sơn nói: “Ông Trương, ông cùng đừng để ý đến cậu ta nữa, thằng nhóc này sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi.”
“Tôi nhờ ông dẫn quân y đến, ông dẫn đến rồi chứ? Tôi… Giờ tôi đau đến mức không trụ nổi nữa rồi.” Đám đàn em của tên mặc đồ Trung Sơn cũng nhao nhao lên tiếng xin chữa trị cho bọn họ trước.
Có mấy người thậm chí đã đau đến ngất đi, cũng đủ biết được lúc này bọn họ đã phải chịu đau đớn đến thế nào. Trương Thái Sơn mắng một câu “phế vật” rồi đưa mắt ra hiệu cho quân y, để quân y chữa trị cho bọn họ.
Quân y vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra cho bọn họ. Không lâu sau quân y đã phát hiện ra vấn đề: Bọn họ đều bị ngân châm đâm vào điểm đau, hơn nữa còn đã cầm sâu vào trong!
Quân y tổn sức ba bò chín trâu mới lấy được ngân châm ra.
Tên mặc đồ Trung Sơn cùng Trương Thái Sơn vừa thấy ngân châm liền nhíu mày: “Ngân châm ám khí?”
“Tên này là một cao thủ dùng ám khí.”
“Bên chỗ tôi vừa hay thiếu người chuyên về ám khí, cậu trai có hứng thú lăn lộn với tôi chứ?” Diệp Huyền Tẫn cười nói: “Chỉ e là ông không dám thu nhận tôi thôi.”
“Cậu có ý gì?” Trương Thái Sơn ngờ vực.
Lúc này, quân y đột nhiên thét chói tai rồi nhảy bật dậy.
Cậu ta trợn mắt, cầm chiếc kính lúp quan sát ngân châm, vẻ mặt khiếp sợ vô cùng. “Ôi đệch…. Tôi…. Tôi không nhìn nhầm đấy chứ. “Đây… Đây là thật sao?”
Sao vậy?
Trương Thái Sơn ý thức được ngân châm có vấn đề liềm vội vàng nhặt một cây ngân châm lên xem. Vừa liếc mắt nhìn, đầu ông ta đã nổ “uỳnh một tiếng.
Trên ngân châm mỏng manh đến thế vậy mà có khắc họa Kỳ Lân.
Chỉ có soi kính lúp mới có thể nhìn ra được.
Ngân châm có khắc đồ đăng Kỳ Lân chứng tỏ đây chính là ngân châm thần soái ngự dụng.
Khắp đất nước này, chỉ có Kính Lang mới có loại trang thiết bị vi thao tác có thể khắc lên ngân châm họa tiết phức tạp như vậy.
Ông ta nhìn Diệp Huyền tần bằng ánh mắt vô cùng khiếp sợ. “Cậu….. Cậu rốt cuộc là ai!”
“Tại sao cậu lại có ngân châm ngự dụng của thần soái!” Diệp Huyền Tẫn cười nói: “Tôi chính là người mà ông không thể chọc vào!”