Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1641

Ông trưởng thôn là cường giả cấp Phong Vương, giải quyết đám du côn này là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.

Thấy Diệp Huyền Tần cầm dao găm, đẳng đẳng sát khí đi về phía mình, Chó Đen bị dọa sợ đến mức phát điên.

Anh ta gào thét: “Anh… anh đừng có mà động vào tôi! Tôi được Tứ Gia bảo kê đấy, nếu làm tôi bị thương tức là đang đối đầu với Tử Gia đấy!” “Tứ Gia tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!”

Diệp Huyền Tần nghe vậy thì đổi ý.

Vốn dĩ anh định giết quách tên Chó Đen này đi. Nhưng bây giờ thì anh lại không muốn làm thế nữa. Giết Chó Đen cùng lắm thì cũng chỉ có thể báo thù được thôi.

Phải nhổ tận gốc thế lực đứng sau Chó Đen thì mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng anh.

Diệp Huyền Tần trừng mắt lên nhìn Chó Đen:“Mau gọi người chống lưng cho mày đến đây, tạo cho mày mười phút. Nếu không thì tao sẽ giết hết chín đời người nhà mày. “Vâng.”

Tất nhiên là Chó Đen liền vội vàng đồng ý: “Cho tôi mười phút đi ạ”

Anh ta luống cuống lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc. “Tứ Gia, ngài mau đến đây đi ạ.” “Có người muốn giết chết chúng tôi!” “Tôi đã nhắc đến tên ngài rồi nhưng đối phương hung hằng ngang ngược lắm, còn nói thẳng là trong mắt người đó, ngài chẳng bằng một quả rắm.” “Anh ta chỉ cho tôi có mười phút thôi, ngài mau đến cứu tôi với.” Chó Đen gọi điện xong.

Diệp Huyền Tần giơ tay lên, chém một nhát, ánh sáng từ thanh gươm lóe lên.

Tay chân của Chó Đen và đám đàn em của gã đều bị chặt đứt hết.

Máu tươi bắn tung tóe, các bộ phận tay chân bị chặt ra văng vãi khắp nơi dưới đất.

Á!

Nhóm người của Chó Đen gào lên thảm thiết, tiếng kêu gào ấy vang lên khắp vùng trời ở con phố dành cho người đi bộ.

Những người hàng xóm xung quanh hoảng sợ, hít sâu một hơi.Cậu thanh niên này độc ác quá rồi đấy.

Có một người hàng xóm cần thận ra hỏi: “Cậu thanh niên, cậu có phải là chồng của Tiểu Từ không?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy.

Đồng thời anh cũng tò mò nhìn những người hàng xóm này. Anh cũng không hiểu mấy người này đang thế nào Người hàng xóm kia tốt bụng khuyên nhủ anh: “Cậu thanh niên, cậu mau dẫn Tiểu Từ đi trốn đi. Tứ Gia không phải là người mà cậu có thể gây sự đầu.

Diệp Huyền Tần nghe ra được ý tốt trong giọng nói của mấy người này.

Anh hồi dò: “Mọi người đến giúp vợ tôi, Từ Lam khiết à?

Những người hàng xóm kia gật đầu. “Cảm ơn.” Diệp Huyền Tần thật lòng nói với họ một cầu cảm ơn rồi lấy mười ba chàm Thiên La ra đề cầm mẫu, chữa trị vết thương cho những người đó.

Anh vừa chữa thương vừa nói: “Xin hỏi, Tử Gia này có địa vị gì vậy?

Những người hàng xóm kia nhao nhao trả lời anh: “Địa vị của người tên Tử Gia này lớn lắm. “Ông ta là người của võ hiệp thủ đô đẩy, các võ sĩ ở thủ đô đều nằm dưới quyền quản lý của ông ta.” “Có thể nói là ông ta chỉ cần giậm chân thôi là đất đai ở thu đô sẽ rung lên ba thước. Diệp Huyền Tần cảm thấy khá hào hứng. Lúc trước anh đã đi dò hỏi, nghe được tin là Chiến Thần Côn Luân đã giành được ba sở, sáu bộ và ba mươi tư sử hổ phù.

Tất cả các võ sĩ ở Đại Hạ này đều đang nằm dưới quyền quản lý của chiến thần Côn Luân rồi.

Tất nhiên là người tên Tử Gia này cũng là một trong số đó.

Vậy liệu người tên Tứ Gia kia có dâng tính mạng mình lên cho chiến thần Côn Luân rồi phải Chó Đen đến giết chết Từ Lam Khiết không?

Khả năng này cũng cao lắm!

Hôm nay anh cứ giết chết Tứ Gia trước đã, rồi giết chiến thần Côn Luân sau vậy.

Nếu đã dám làm tổn thương vợ và con gái anh thì cứ giết chết không thai Chưa đầy mười phút sau.

Cửa sân nhỏ bị ai đó đá văng ra.

Một nhóm người xông vào, nhanh chóng quây lại hiện trường. Nhưng dù vậy thì bên ngoài vẫn có hàng trăm võ sĩ khác đứng sẵn, không xông vào.

Người dẫn đầu đoàn người này mặc một bộ áo dài, nhìn rất ra dáng một vị trưởng lão trung hậu.

Đây chắc hẳn là người tên “Tứ Gia” rồi.

Nhìn tình trạng thảm thiết của đám người Chó Đen, Tứ Gia cũng hoảng hốt, cảm thấy rợn hết cả da gà.

Loại người này phải hung ác đến nhường nào mà lại chặt hết tay chân của hơn bảy tám mươi người một lúc vậy chứ!

Ông ta nhìn liếc qua những người đứng xung quanh.

Những người kia thu hết người lại, ai cũng lo lắng, sợ bị Tứ Gia nhìn chằm chằm vào mình.

Cuối cùng thì Tứ Gia cũng nhìn về phía Diệp Huyền Tần.

Người này khí chất phi phàm, sát ý quanh người dày đặc.

Chắc hẳn chỉ có mỗi anh mới có đủ bản lĩnh để ra tay độc ác như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK