Mục lục
Thần soái hộ quốc (full) – Diệp Vô Đạo (Diệp Huyền Tần) – Truyện tác giả: Chí Tôn Cẩu Thặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1703

Độc Lang: “A a, đây không phải ba tôn tuyệt điện sao?”

“Một mình anh trai tôi cũng đánh bại được các người.”

“Đây chính là tình hình bên trong âm phủ mà các người nói sao?”

Cầu Thiên Nhẫn lắc đầu: “Hoàn toàn sai.”

“Các anh em, cho bọn họ chút kiến thức về bản lĩnh của tế đàn thứ chín của chúng ta đi.”

Được!

Dứt lời, bóng của ba ông lão tồn tuyệt điện đột nhiên tách ra. Bóng của bọn họ cũng có ý thức như chủ, có thể tự mình hành động, thậm chí suy tính. Nhưng quan trọng nhất là bọn họ cũng có thể phóng ra khí kình đại dương! Nói cách khác, đối phương có khoảng sáu tôn tuyệt điện. Chẳng trách bọn họ tràn đầy tự tin như vậy.

“Con mẹ nó.” Độc Lang mắng một câu: “Con mẹ nó thật kỳ hoặc, hôm nay bản thân xem như được mở mang tâm måt.””Đứng thẳng không sợ bóng xiên cái gì, đúng là nói linh tinh.”

Lý Hồng Phúc vừa bị đâm thủng ngực lúc này mới tỉnh lại trong đau đớn.

“Giết anh ta!”

“Còn lo lắng cái gì, mau giết bọn họ đi!” Lại một thanh phi kiếm bay ra, đâm vào ngực bên kia của Lý Hồng Phúc.

Là kiếm của Sát Lang.

“Đồ chuột nhắt, có bản lĩnh thì tự mình ra sân đi!”

Lý Hồng Phúc: “…

Tôi đến bại liệt với các người, các người nhất ông đây ở đây, ông đây đi kiểu gì.

Đúng lúc hai bên đang muốn động thủ, quan tài đỏ kia đột nhiên nổi lên sóng gió dữ dội.

Mức độ rung động của quan tài rất cao, mặt nước bị rung động bắn ra đợt sóng cao mấy chục mét. Quan tài cũng đổi hướng, nhắm vào Diệp Huyền Tân.

Âm!

Trong quan tài chợt truyền tới một tiếng rống tức giận, đinh tai nhức óc, tràn đầy uy thế, có khoảng mười tên yếu đuối, bị chấn động đến mức đứt gân mạch, chảy mồm, tai, mắt, mũi rồi chết ngay tại chỗ.

Quan tài đỏ đang tức giận.

Cầu Thiên Nhẫn vẻ mặt kinh hãi, rối rít quỳ xuống:”Cầu Bá Vương bớt giận.”

“Bọn tôi sẽ giải quyết hết bọn họ, tuyệt đối không cho phép bọn họ xỉ nhục tế đàn thứ chín của âm phủ chúng ta.”

“Diệp Huyền Tần, ra tay đi!” Diệp Tinh Hà!

Quan tài đổ kia chợt lên tiếng, nhưng âm thanh mơ hồ không rõ, nghe giống như một người tên Diệp Tinh Hà, nhưng lúc này quan tài đỏ lại tự mình xưng tên, hơn nữa trong cái tên này còn cùng họ với mình, giác quan thứ sáu nói cho anh biết, cái tên này chắc chắn có liên quan đến anh.

Diệp Huyền Tần liền dùng ánh mắt khác nhìn về phía quan tài đỏ: “Bà vừa nói gì?”

Quan tài đỏ lại mở miệng, cắn răng nghiến lợi: “Diệp Tinh Hà!”

Âm thanh lần này nghe rõ hơn rất nhiều, đúng là “Diệp Tinh Hà”.

Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Diệp Tinh Hà là ai?”

“Bà nói nói anh ta với tôi nhằm mục đích gì?”

Quan tài đỏ tiếp tục cắn răng nghiến lợi: “Anh và Diệp Tỉnh Hà có quan hệ thế nào!”

“Nói!”

“Nói mau!”

Diệp Huyền Tần nói: “Tôi không biết Diệp Tinh Hà mà bà nói, cũng chưa từng nghe qua cái tên này!”

Quan tài đỏ: “Cậu nói dối!”

“Cậu đang lừa tôi!”

Trên người cậu và con bé kia, rõ ràng có mùi của ông ta! Các người là con cháu của ông ta!”

Hả?

Diệp Huyền Tần nhíu mày.

Bố mình tên Diệp Hòa Phi, không phải Diệp Tinh Hà. Hơn nữa bố Diệp Hòa Phi, là một thương nhân giàu có, không có quan hệ gì với quan tài đỏ cổ lỗ sĩ kia, thậm chí có thể không phải cùng tuổi. Ngay sau đó, Diệp Huyền Tần đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Diệp Tính Hà mà bà nói, có phải là ông già tóc trảng không?”

Quan tài đỏ nói: “Không sai!”

“Thế giới bên ngoài gọi ông ấy như vậy.”

Diệp Huyền Tân chợt hiểu ra: “Hóa ra, ông lão kia tên Diệp Tỉnh Hà, cùng họ với tôi”

“Diệp Tinh Hà là sư phụ của tôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK