Âm thanh huyên náo của đám người vọng tới, đội ngũ nghênh thần giống như chiếc vỏ ngoài của chốn thế tục phồn hoa, chầm chậm đi giữa vô số tiếng cười nói bàn tán. Lâm Kinh Vũ quay đầu, sắc mặt hờ hững, nhưng nhìn cả người lại thấy nét tiêu điều, ngay cả giọng nói cũng hơi phiêu hốt: ”Theo tục lệ của Hà Dương, đầu tiên đội ngũ nghênh thần phải đi tới bờ sông ngoài thành tế lễ, sau khi cúng tế thần sông xong lại dùng nước tưới khắp nơi trong thành mới coi như hoàn tất. Các ngươi cứ ở đây xem, ta đi trước.”
Nói xong, Lâm Kinh Vũ cũng không đợi bọn Vương Tông Cảnh kịp phản ứng, chỉ vẫy vẫy tay, quay người rời đi. Vương Tông Cảnh còn chưa kịp níu kéo thì đã thấy y quẹo trái quẹo phải, đảo mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn theo hướng Lâm Kinh Vũ vừa đi khỏi, Vương Tông Cảnh đành lắc đầu tiếc nuối. Vốn dĩ hắn còn muốn nói thêm vài câu với vị tiền bối Thanh Vân mình thật sự kính trọng, ai ngờ Lâm Kinh Vũ bảo đi là đi ngay.
Nhưng nghĩ lại, Vương Tông Cảnh không nhịn được cười lên, quả thật lúc này hắn đã vui sướng như được lên trời. Dù mấy lời kia của Lâm Kinh Vũ không quá rõ ràng, nhưng nếu mình thực sự có thể bộc lộ tài năng trong Thanh Vân thí thì y sẽ thu mình làm đệ tử. Nghĩ đến đấy, Vương Tông Cảnh kích động vung tay, hét lớn một tiếng, không giấu được nụ cười trên mặt.
Ở bên cạnh, Cừu Điêu Tứ vẫn cõng Tiểu Đỉnh trên vai, còn thằng nhóc hoàn toàn không có cảm giác gì với cảnh vừa nãy, chỉ cố gắng ngẩng đầu dõi theo đội ngũ nghênh thần đang dần đi xa, dường như đó mới là thứ hấp dẫn cậu bé nhất. Cừu Điêu Tứ thì đã trầm mặc từ bao giờ, lẳng lặng đứng trong đám người, đôi chút kích động thoáng hiện lên mặt cũng đã biến mất. Hắn đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Vương Tông Cảnh đang vô cùng vui mừng, khóe miệng giật giật như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Một lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía đoàn người.
Khi không nhìn rõ đoàn người náo nhiệt kia nữa, Tiểu Đỉnh không nỡ từ bỏ thứ yêu thích, vội vàng giục Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ tiếp tục đi xem. Nhưng hai người họ cũng là lần đầu tiên vào thành, nên sau một lúc bàn bạc đã quyết định tiếp tục đi dạo trong nội thành. Lúc đầu, Tiểu Đỉnh nhất quyết không bằng lòng, nhưng hôm nay nội thành Hà Dương cũng rất náo nhiệt, vô số hàng quán, đủ thứ đồ chơi mới lạ, đã nhanh chóng làm cho cậu bé quên hết buồn bực, say mê chạy nhảy giữa đường phố phồn hoa.
Ba người đi dạo trong thành Hà Dương. Cảnh tượng náo nhiệt nơi đây cũng không phải chỉ có đội ngũ nghênh thần, dường như để ăn mừng ngày lễ lớn một năm mới có một lần này, các đường phố đều giăng đèn kết hoa, kẻ làm trò người diễn xiếc ở đầu đường, vô số dân chúng vây quanh xem biểu diễn, tiếng hoan hô cười nói liên miên không dứt. Tiểu Đỉnh vui vẻ chạy đằng trước, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ theo sát phía sau. Có lẽ đi lâu trong thành nên hai người họ cũng bị bầu không khí tươi vui làm ảnh hưởng, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười, kể cả Cừu Điêu Tứ ngày thường luôn trầm lặng cũng chẳng phải là ngoại lệ.
Đang lúc đi qua một con đường lớn, nhìn qua thấy tú lâu treo đèn kết hoa trên cao, tiếng oanh ca yến hát liên tục vang lên. Tiểu Đỉnh liền nổi cơn hiếu kì, chạy vào trong nhìn quanh, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ cũng vội theo sau. Vừa vào đã thấy vô số cô nương môi thắm má hồng tươi cười nũng nịu, tiếng đàn sáo dụ hoặc, ngay cả mùi phấn son cũng khẽ thoảng qua.
Vương Tông Cảnh còn chưa kịp phản ứng, Cừu Điêu Tứ đã biến sắc. Gương mặt hắn nhất thời trở nên lạnh như băng, “hừ” lạnh một tiếng, chạy tới kéo Tiểu Đỉnh lại nói: ”Đây không phải chỗ cho trẻ con chơi, đi mau.”
Tiểu Đỉnh hơi ngẩn ra, sau đó không phục hét lên: ”Cái gì vậy, đây là chỗ nào, dựa vào cái gì mà đệ không được vào, đệ phải xem thử, đệ phải xem thử…”
Lúc này, Vương Tông Cảnh mới nhìn rõ tình cảnh tú lâu ven đường này, cũng lập tức phản ứng, lại nghe thấy Tiểu Đỉnh kêu la muốn đi vào bên trong, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm, nếu để cho tên tiểu tổ tông này vào, đến khi về núi Thanh Vân bị lộ ra ngoài, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Hắn vội vàng chạy tới giữ lấy Tiểu Đỉnh, cùng với Cừu Điêu Tứ vừa dụ dỗ vừa dọa dẫm kéo Tiểu Đỉnh đi. Tiểu Đỉnh vẫn không phục, thỉnh thoảng quay lại nhìn lén một chút, kêu lên: ” Làm gì mà không cho đệ vào xem, rốt cuộc đó là chỗ nào, các huynh nói cho đệ biết được không?”
Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ sao có thể giải thích cho cậu bé được. Dưới tình thế cấp bách đành phải viện lí do lung tung, nói rằng bên trong toàn là hổ biến thành nữ nhân…. chỉ mong lừa được tên quỷ nhỏ này. Ai ngờ Tiểu Đỉnh thật sự không giống với những đứa trẻ bình thường, bọn nó nghe thấy hổ sẽ cực kỳ sợ hãi, đằng này cậu bé lại hưng phấn vô cùng, huýt sáo mấy tiếng. Đại Hoàng và Tiểu Hôi lập tức lao tới bên cạnh hắn, ưỡn ngực hóp bụng, sau đó Tiểu Đỉnh đắc ý cười nói: ”Thấy không, nhà đệ nuôi hai tên này thì sợ gì hổ, mấy con to hơn nữa cũng bị bọn chúng đánh rồi.”
“Gâu gâu gâu!” Đại Hoàng ngẩng đầu lên, khẽ sủa mấy tiếng, gương mặt chó lộ ra vẻ ngiêm nghị, có khí thế uy phong của thiên hạ đệ nhất lão cẩu khiến không ít người xung quanh quay đầu nhòm ngó.
Vương Tông Cảnh cũng hơi bực mình, mặc kệ Tiểu Đỉnh kiên trì thế nào cũng kéo cậu bé đi. May mà Đại Hoàng và Tiểu Hôi thấy hắn thân quen Tiểu Đỉnh nên chẳng có phản ứng gì, bằng không bọn nó đã lao lên cắn hắn vài cái rồi. Đến cuối cùng, khi cách xa chốn hương phấn kia một đoạn, sự chú ý của Tiểu Đỉnh cũng bị dời đến nơi thú vị khác thì việc lôi kéo này mới chấm dứt. Vương Tông Cảnh lắc đầu cười khổ, nói với Cừu Điêu Tứ: ”May mà ngươi phát hiện sớm, bằng không Tiểu Đỉnh đã vào cái chỗ đó rồi.”
Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh hắn khẽ giật mình, gương mặt vốn cứng ngắc lại có thêm chút âm trầm, tuy nhiên hắn cũng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Ba người họ đi lại trong thành một hồi, ngoại trừ dân chúng thành Hà Dương nơi đây, họ còn thấy được vài gương mặt quen thuộc, hầu hết đều là thiếu nam thiếu nữ trong Thanh Vân biệt viện thừa dịp này ra ngoài giải sầu như bọn hắn. Đi dạo thêm một lát, đột nhiên thoảng mùi hương khói bay tới từ phía trước, Tiểu Đỉnh “ồ” lên, chạy tới bên đó. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn thì thấy đám đông vây thành vòng tròn, ở giữa ngăn thành khoảng trống, trong đó có một miệng giếng đã cạn, bên thành giếng đặt nhiều hoa quả, thịt cá làm tế phẩm, còn không ít lão nhân đang quỳ ở đó, trong miệng lẩm bẩm giống như đang nói điều gì.
“Đây là gì?” Tiểu Đỉnh hiếu kì bước đến đầu tiên, tiếp đó Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ cũng ngơ ngác theo sau, bọn họ quay sang hỏi người đang xem bên cạnh mới hiểu được đôi chút. Hóa ra lễ tế thần sông diễn ra mỗi năm một lần, tục lệ này có thể truyển lưu ngàn năm không ngừng cũng có đôi chỗ kì dị của nó, chính là vào ngày mười lăm tháng tám, cái giếng cạn trong thành Hà Dương đột nhiên đầy nước, đến đêm sau nước lại rút sạch, không còn chút dấu vết nào. Chẳng ai biết được nước từ đâu mà tới, cũng có kẻ gan lớn leo xuống cái giếng cạn này để tìm hiểu nhưng không tìm được gì, nghe đồn mấy chục năm trước có người chết dưới giếng cạn, từ đó về sau chẳng còn ai dám xuống nữa.
Tóm lại, mỗi năm dị tượng giếng cạn trùng sinh đều diễn ra một lần chưa bao giờ gián đoạn, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Chuyện lạ này cũng không có ảnh hưởng xấu với dân chúng thành Hà Dương, trải qua năm tháng đằng đẵng, điều này trở thành một phần trong thần thoại thần sông hiển linh. Trước mắt chính là giếng cạn thần bí, bao năm qua phụ lão Hà Dương đều cho rằng thần sông hiện thần tích ở đấy, để rồi cung phụng như điều hiển nhiên.
Vương Tông Cảnh nghe xong cũng nhìn qua bên kia. Chỉ thấy thành giếng làm từ những tảng đá xanh lớn, đã khô cạn nhiều năm. Khoảng năm sáu trượng quanh cái giếng này cũng không hề mọc rong rêu, cỏ dại, quả thực là chuyện lạ. Còn phía trong giếng thì vì cách quá xa, nên chẳng thể nhìn rõ. Tiểu Đỉnh nóng vội quay sang hỏi một vị bách tích đang quan sát bên cạnh. Vị lão giả ấy thấy Tiểu Đỉnh hoát bát đáng yêu, cũng khá yêu mến nên lập tức kể cho cậu bé. Hóa ra dị tượng trùng sinh của giếng này vẫn chưa bắt đầu, nghe nói hàng năm đều tới giờ Hợi nửa đêm mới xuất hiện. Nước từ bốn phương tám hướng thình lình đổ vào trong giếng khô, kèm theo những âm thanh “ầm ầm” của sấm sét, thậm chí còn có cả dị tượng phóng nước lên trời, vô cùng thần kì.
Mà theo phong tục của thành Hà Dương thì nước chảy vào cái giếng cạn trong veo ngọt mát, uống vào còn có công hiệu thần kỳ, có thể trừ bệnh đuổi tà, khiến thân thể cường tráng…. Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ nghe xong liền im lặng rồi quay sang nhìn nhau. Chỉ thấy trên mặt Cừu Điêu Tứ tỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên không tin vào tin đồn này. Trong ba người, kẻ chăm chú nhất chính là Tiểu Đỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ngiêm túc, tròn mắt lắng nghe, thỉnh thoảng lại thốt lên mấy tiếng “a, a’, sắc mặc hiện nét chờ mong.
Một lát sau, Tiểu Đỉnh bỗng xoay đầu lại, nói với Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ: ”Vương đại ca, Cừu đại ca, chúng ta chờ ở đây đến tối, xem thử làm cách nào nước đầy giếng được?”
Vương Tông Cảnh lập tức lắc đầu nói:” Không được đâu Tiểu Đỉnh. Khi chúng ta đi ra ngoài đã được thông báo rõ quy định rồi, phải về Thanh Vân biệt viện trước hoàng hôn. Mà đến giờ Hợi nước chảy mới vào giếng, tới lúc đó thì trời cũng đã tối lâu rồi, không được, không được.”
Tiểu Đỉnh lập tức bĩu môi, quay đầu liếc Cừu Điêu Tứ như muốn cầu xin, Cừu Điêu Tứ lập tức lắc đầu, kiên quyết nói: ”Tiểu Đỉnh, chuyện này thật sự không thể được.”
Lão đại Tiểu Đỉnh mất hứng, hậm hực quay người bước tiếp, vừa đi vừa trách móc: ”Gì chứ, xem giếng cũng không cho, còn nói là dẫn người ta đi chơi, thế mà đến cái giếng cũng không cho xem, nói chuyện không giữ lời gì hết…”
Vương Tông Cảnh khẽ lắc đầu đi theo. Ở gần đó. Cừu Điêu Tứ cũng bước theo, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười khổ, thấp giọng nói: ”Rốt cuộc Tiểu Đỉnh có lai lịch như thế nào mà lại hư vậy chứ?”
Vương Tông Cảnh vừa định trả lời, bỗng nhiên thấy Tiểu Đỉnh đi hơi xa, liền ra hiệu Cừu Điêu Tứ đi nhanh, đồng thời gọi với theo cậu bé: ”Tiểu Đỉnh đi chậm một chút, chờ chúng ta đã.” Nói xong, hắn quay đầu nói với Cừu Điêu Tứ: ”Kỳ thật Tiểu Đỉnh cũng không phải đứa bé hư hỏng. Nó hơi trẻ con, lại chưa bao giờ xuống núi nên thấy thứ gì cũng mới lạ cả.”
Ánh mắt Cừu Điêu Tứ chợt lóe lên nói: ”Nghe nói cha mẹ của Tiểu Đỉnh đều là người trong Thanh Vân môn, ngươi có biết bọn họ là ai không?”
Vương Tông Cảnh do dự một chút, sau đó quay sang nhìn Cừu Điêu Tứ nói: ”Ta cũng không rõ lắm.”
Cừu Điêu Tứ “ồ” một tiếng, cũng không quan tâm. Nhưng hắn đưa mắt về phía trước thì giật nảy mình, lập tức trừng mắt lên nhìn, thất thanh hô lên: ”Tiểu Đỉnh đâu rồi?”
Vương Tông Cảnh lại càng hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn. Lập tức trái tim của hắn nhẩy dựng lên, giống như bị ai đó bóp nghẹt, giữa biển người mênh mông, Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng, Tiểu Hôi vốn chờ bọn hắn ở không xa, ngay lúc nói vài câu đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy rét lạnh.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK