Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dường như Vương Tông Cảnh còn hơi do dự nhưng một lát sau hắn vẫn nhíu mày nói: “Buổi tối lúc muội ngủ,… ý ta là, muội mắc quái bệnh này bao lâu rồi? Có phải mỗi đêm nó đều phát tác ko?”

Sắc mặt Tô Tiểu Liên hơi đổi, nàng trầm mặc nhìn Vương Tông Cảnh thật lâu rồi mới nhỏ giọng nói: “Vâng”

Vương Tông Cảnh im lặng một lát, rồi bỗng duỗi tay ra phía trước, nói: “ Cái này… tặng cho muội”

Tô Tiểu Liên chăm chú nhìn, nàng nhận ra trên thứ nằm trên bàn tay Vương Tông Cảnh đang đưa ra chính là khối ngọc quyết hình rồng màu đỏ, thời khắc này, đồng tử trong mắt nàng dường như hơi co lại. Nhưng nàng cũng không lập tức đưa tay nhận lấy, trên khuôn mặt nàng bỗng xuất hiện nét phức tạp, nàng thấp giọng nói: ”Tông Cảnh ca ca, ý tốt của huynh muội xin nhận, thế nhưng khối ngọc quyết chắc hẳn là một kiện bảo vật, muội…”

"Ta có cầm cũng không có tác dụng gì", Vương Tông Cảnh cắt đứt lời nàng, hắn nhanh nhẹn nắm lấy tay phải của nàng rồi nhét khối ngọc quyết hình rồng vào đó, sau đó nói tiếp: "Ngọc quyết này cuối cùng là vật gì, có phải là bảo bối hay không, ta cũng không biết, nhưng trước mắt, xem ra nó có lẽ có tác dụng an thần, trấn định kinh hãi. Sau này khi ngủ, muội cứ giữ khối ngọc quyết này bên người, có lẽ sẽ dễ ngủ hơn, có khi còn không phải chịu loại giày vò này nữa."


Thân thể Tô Tiểu Liên khẽ run lên, các ngón tay mảnh khảnh atrắng nón của nàng chậm rãi nắm lại, cầm chặt khối ngọc quyết hình rồng trong tay, đến mức các khớp xương đều trắng bệch ra. Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh, mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không phát ra được tiếng nào.


Vương Tông Cảnh nhìn thấy bộ dáng ấy của nàng cũng chỉ lắc đầu cười nói: "Được rồi, cũng chỉ là một khối ngọc quyết thôi, muội không cần phải như thế đâu. Mà hôm nay là sinh nhật của muội, coi như đây là món quà của ta tặng cho muội đi "

Tô Tiểu Liên từ từ cúi đầu xuống nhìn khối ngọc quyết trong tay, khóe mắt nàng dường như hơi đỏ, có điều lúc này nàng vẫn là cố gắng kìm nén. Một lúc lâu sau, nàng hít sâu một cái rồi ngẩng đầu lên, hơi lộ ra vẻ tươi cười nói: "Tốt, vậy muội ảm ơn huynh."

Hơi dừng lại một chút, nàng lại nói tiếp: "Tông Cảnh ca ca, vậy sinh nhật của huynh là ngày nào, nói cho muội biết được không?"

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút rồi lập tức cười nói: “Không cần đâu, sinh nhật của huynh đã qua mất rồi.”

“Chính xác là ngày nào?” Tô Tiểu Liên dường như cực kì nghiêm túc hỏi.

Vương Tông Cảnh gãi đầu, hắn cũng không biết làm sao với cô bé cứng đầu này, đành phải cười nói: “Ta sinh vào ngày mùng bảy tháng hai, đúng là đã qua lâu rồi mà.”

Tô Tiểu Liên im lặng gật gật đầu, sắc mặt cũng biến ảo, thực sự không biết đang suy nghĩ cái gì trong lòng, nhưng vẻ mặt cũng dần trở nên kiên định. Cuối cùng nàng cũng hạ được quyết tâm, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn Vương Tông Cảnh rồi nói: "Tông Cảnh ca ca, muội hứa với huynh, sau này muội nhất định sẽ tặng cho huynh một món quà quý giá nhất."


Nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của nàng, Vương Tông Cảnh cũng không hiểu lắm, hắn chỉ cảm thấy hơi buồn cười, rốt cuộc nhịn không được lắc đầu cười “ha ha”.

Nét mặt Tô Tiểu Liên vẫn nghiêm túc như cũ, nàng cũng không tỏ ra tức giận với phản ứng của Vương Tông Cảnh, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nắm chặt ngọc quyết trong tay. Khoảnh khắc này, trong mắt nàng trời đất nhân gian đều trở nên hư vô mờ nhạt, chỉ có một thứ duy nhất chân thật, đó chính là cảm giác nhàn nhạt truyền tới từ khối ngọc trong lòng bàn tay. Có lẽ đó là hơi ấm của thiếu niên đang cười thoải mái trước mặt vô ý lưu lại.

Nàng xiết chặt tay, như thể muốn khối ngọc quyết hòa vào thân thể mình vậy.

“Mặc kệ tương lai như thế nào…” Nàng vừa mỉm cười vừa chăm chú nhìn hằn, kèm theo đó là vẻ ngây thơ của thiếu nữ thanh xuân cùng với đôi chút cuồng nhiệt của ngọn lửa đang bùng cháy. Dù cho trong đôi mắt ấy còn có chút bình tĩnh nhưng vẫn không thể nào che giấu được vẻ nóng bỏng, dường như khiến người ta cảm thấy mình bị phỏng. Dường như nàng cũng không quan tâm tới thứ cảm giác mà mình tạo ra ấy mà chỉ cắn răng, lẳng lặng nói với hắn, lại như đang lẳng lặng nói với thâm tâm chính mình:

"Muội hứa với huynh, muội nhất định sẽ giúp huynh làm một chuyện, không cần biết nó khó khăn như thế nào, kể cả phải làm trái lương tâm. Cho dù thiên hoang địa lão, tạo hóa xoay vần, muội nhất định sẽ nhớ rõ!”

Muội

Nhất định sẽ nhớ rõ!

Vương Tông Cảnh mỉm cười quay đầu lại, hắn nhìn vào đôi mắt của cô bé, dường như cũng không nhận ra điều gì mới cười nói:

“Tốt.”

Tô Tiểu Liên yên lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nàng nhìn thật sâu vào mắt hắn rồi xoay người bước đi, cũng không hề quay đầu lại.

Dường như trong giây phút ấy, vạn vật thế gian đồng thời ngưng lại để theo dõi bóng dáng dần đi xa của nàng.

****

Trong thành Hà Dương, người tới kẻ lui tấp nập trên phố, vô số quán xá được đặt ở hai bên đường, tiếng rao hàng vang lên không ngớt, lộ ra vẻ huyên náo của thế tục. Thanh Vân sơn sừng sững đằng xa , ngạo nghễ vươn thẳng vào biển mấy, phảng phất lộ ra vẻ uy nghiêm của tiên gia.

Trăm ngàn năm qua, Hà Dương thành vẫn là tòa thành nằm dưới chân Thanh Vân môn. Dân chúng nơi đây đều tôn sùng Đạo giáo, kính ngưỡng Thanh Vân. Nếu trong nhà có một hai người may mắn được làm đệ tử Thanh Vân Môn thì chính là việc làm rạng rỡ tổ tông, đặc biệt là những năm gần đây Thanh Vân Môn mở ra Thanh Vân thí, thành Hà Dương cũng nổi lên phong trào đưa con em đến góp vui. Có điều quy củ của Thanh Vân quá khắt khe, đến nay vẫn không nghe thấy có ai tiến vào được, thế nhưng điều này cũng đủ để cho các hương thân phụ lão thành Hà Dương bàn tán không thôi.

Một ngày nọ, ngoại thành Hà Dương vẫn náo nhiệt như thường lệ, khắp nơi đều có thể thấy thương nhân và khách vãng lai. Dưới hàng cây hòe khô ráo bên đường có không ít người đang ngồi hóng mát. Trong đám người, có hai người sóng vai ngồi, tướng mạo của họ cũng rất bình thường, trang phục cũng như bao thương nhân khác. Họ tùy tiện ngồi cạnh nhau trên một tảng đá dài, cũng lau mồ hôi, phẩy tay quạt giống như người khác. Họ hướng mặt về phía Thanh Vân, phóng mắt tới ngọn núi đằng xa, khóe mắt thi thoảng lại lóe lên tinh quang, cẩn thận quét nhìn xung quanh, lúc này mới lộ ra điểm khác biệt với thường nhân.

Sau một lúc lâu, người trẻ tuổi hơn trong hai người để ý thấy xung quanh không có ai, cũng không có quay đầu về phía người bên cạnh, chỉ giảm thấp thanh âm như đang lẩm bẩm: "Sư huynh, nơi này còn chưa phải là Thanh Vân sơn, chúng ta cần gì phải cẩn thận như vậy?"

Người lớn tuổi hơn cũng khẽ nhíu mày, nhưng không đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Sự việc hệ trọng, cẩn thận một chút cũng không thừa. Huống hồ nơi này ở ngay dưới chân Thanh Vân, vạn nhất để lộ phong thanh cho Thanh Vân môn biết được thì chẳng phải chúng ta làm mai cho người kẻ sao?"

Vị sư đệ trẻ tuổi gật nhẹ đầu, hắn vẫn đưa mắt ngằm nhìn dãy núi nguy nga ẩn trong mây kia. Giống như đột nhiên hơi cảm khái, hắn khẽ thở dài một hơi, giọng nói lộ ra nét chua xót: “Thanh Vân sơn khí thế hùng mạnh, quả là danh bất hư truyền, khó trách nó vẫn được coi là long mạch của Thần Châu. Nhớ năm đó, chư vị tiền bối Thánh giáo chúng ta lập thệ, mấy lần vây công nơi đây, đáng tiếc là đều thất bại trong gang tấc, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Dứt lời, hắn quay đầu về phía vị sư huynh kia nói tiếp: “Sư huynh, huynh nói xem, chúng ta cho nhiều người lén lút tới đây như vậy, liệu có thể tìm được tòa ‘Vân điện’ kia không?”

Vị sư huynh lớn tuổi chần chờ một chút rồi chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: “Khó nói trước được.”

Vị sư đệ hơi khẩn trương, nhìn hai bên một chút rồi áp sát vào sư huynh, nói: "Có chuyện gì vậy sư huynh, cấp trên lại có thay đổi gì sao?"

Người được gọi là sư huynh trầm mặc một lát, xem ra cực kì tín nhiệm vị sư đệ này nên cũng không có ý dấu diếm, hắn khẽ nói: "Nghe nói tòa 'Vân điện' này là nơi ở của thượng cổ tiên nhân, theo truyền thuyết thì trong đó có vô số bảo vật, chẳng qua đây cũng là truyền thuyết thôi. Nếu thật sự là nơi ở của tiên nhân thượng cổ thì đến hôm nay cũng đã qua vài vạn năm, sao có thể còn vật gì được nữa. Hơn nữa Thanh Vân môn cũng ở nơi này hơn hai ngàn năm, nhưng cho tới giờ cũng không hề nghe nói họ có phát hiện gì."

Vị sư đệ kia lộ ra vẻ thất vọng, hắn bĩu môi nói: “Vậy chúng ta mạo hiểm lẻn vào đây, không may bị Thanh Vân Môn phát hiện, chẳng phải là quá xui xẻo sao?”

Sư huynh cười nói: "Đệ cũng đừng quá nôn nóng, ta nghe nói tin tức về 'Vân điện' là do môn chủ từ vô tình lấy được từ trong ‘Man Hoang thánh điện’. Chẳng qua, nó cũng không được ghi lại tỉ mỉ nên khó có thể biết rõ được vị trí cụ thể. Môn chủ cũng phải khó khăn lắm mới có thể thu hẹp phạm vi ở phụ cận Thanh Vân sơn này đấy."

Sư đệ suy nghĩ một chút, tựa hồ bỗng nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, nói: "Sư huynh, môn chủ là một nhân vật tài giỏi như thế, sao lại quan tâm đến một ‘Vân điện’ mờ ảo như thế này, chẳng lẽ trong 'Vân điện' thực sự có bảo vật kinh thiên động địa sao?"

Sư huynh hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Việc này ta cũng không rõ, suy cho cùng, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là lén lút ở đây tìm kiếm tung tích ‘Vân điện’, một khi tìm được thì lập tức quay về báo cáo, bí mật trong chuyện này, sợ là chỉ có môn chủ mới nắm rõ."


Sư đệ cũng im lặng, một lúc lâu sau hắn cười khổ nói: "Nói thật nhẹ nhàng, núi Thanh Vân trải dài vạn dặm, lại không có chút tin tức nào trong tay, làm sao có thể tìm được đây?" Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn thanh sơn sừng sững như kiếm, nhếch miệng nói: "Có khi mất công tìm cả đời, cuối cùng tòa ‘Vân điện’ lại nằm ngay dưới Thanh Vân môn, lúc ấy thì chúng ta toi công rồi!"


"Xùy xùy!" Vị sư huynh kia buột miệng xì hắn vài tiếng, ánh mắt hắn cũng bất chợt liếc về Thanh Vân sơn ở đằng xa, khóe miệng từ từ nở ra nụ cười lạnh, nói: ”Thánh giáo chúng ta có huyết hải thâm thù, không chết không thôi với Thanh Vân. Năm đó môn chủ đã phát ra lời thề Minh Huyết Độc dưới bảo tọa của Thiên Sát Minh Vương ở Man Hoang Thánh điện, thề đời này nhất định phải tiêu diệt Thanh Vân Môn, làm Thánh giáo chúng ta trở nên vinh quang."


Sư đệ vừa nghe đến bốn chữ "Thiên Sát Minh Vương" thì sắc mặt cũng lập tức trở nên trịnh trọng, sau khi nghe xong lời vị sư huynh kia nói, sắc mặt cũng trở nên kích động, hắn khẽ nói: “Hóa môn chủ từng thề như vậy..."


Vị sư huynh kia “hừ” lạnh một tiếng, nhìn núi Thanh Vân bằng ánh mắt lạnh như băng, nói: "Năm đó bổn môn bất ngờ bị hủy diệt, dù cho do thú yêu Nam cương ban tặng nhưng cũng có phần của Thanh Vân môn, môn chủ đều ghi nhớ tất cả.” Nói đến đây hắn hơi dừng lại rồi nói tiếp: ”Được rồi, chúng ta cũng nên vào thành thôi. Thanh Vân sơn canh gác rất cẩn mật, vì thế trước tiên chúng ta hãy tìm kiếm ở bên ngoài đã. Nếu ông trời có mắt mà coi trọng Thánh giáo chúng ta, thì tất có một ngày….”

Sau tiếng cười âm trầm lạnh lùng ấy, hai người lại biến thành hai thương nhân qua đường bình thường, xen lẫn vào trong đám đông, như nước chảy vào sông, âm thầm bước vào bên trong thành Hà Dương.

----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK