Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




“Cha!” Tiểu Đỉnh ngước đôi mắt gian xảo lên liền trông thấy bóng người đàn ông đứng trong màn đêm. Cậu bé lập tức cười lớn, giang rộng hai tay nhào tới. Người đàn ông vừa đi ra từ bóng tối, gương mặt mỉm cười vui vẻ. Hắn ngồi xuống đón lấy Tiểu Đỉnh, miệng cười ha hả, sau đó lại dùng hai tay tung cậu bé lên cao.

Tiểu Đỉnh bị ném lên không trung cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, cậu còn khua chân múa tay cười không ngừng. Giữa tiếng cười trong trẻo, thân thể cậu bé nhanh chóng rơi xuống nhưng lập tức được Trương Tiểu Phàm đón lấy, sau đó lại nâng Tiểu Đỉnh lên để cậu bé ngồi trên cổ mình, trông vô cùng uy phong.

Ở bên, Đại Hoàng không ngừng sủa “Gâu gâu”, còn Tiểu Hôi thì ngồi trên mình nó, cứ kéo cái tai chó rồi nhếch miệng cười không ngừng. Trương Tiểu Phàm vừa đùa nghịch với Tiểu Đỉnh, vừa thong thả đi tới, cô gái áo trắng vẫn đứng yên ở đó, dịu dàng nhìn hai cha con, khóe miệng hơi cong lên thoáng lộ nụ cười, thanh lệ tựa đóa hoa tuyết giữa màn đêm.

Khi đi tới bên người Lục Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nhìn nàng nói: ”Về nhà thôi!”

Lục Tuyết Kỳ khẽ “Ừm” một tiếng, đáp lời: ”Vâng.”

Trương Tiểu Phàm quay người bước đi, Lục Tuyết Kỳ cũng theo bên cạnh hắn, Tiểu Đỉnh thì ngồi trên cổ phụ thân cười khanh khách không ngừng. Ở đằng sau bọn họ, Đại Hoàng cõng Tiểu Hôi chậm rãi theo sát. Ánh trăng lấp lánh như dõi hình bóng bọn họ, nam tử hiền hậu bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lục Tuyết Kỳ. Lục Tuyết Kỳ hơi cúi đầu, dường như đang cười khẽ, dịu dàng không nói, chỉ nắm chặt bàn tay ấm áp của hắn.

Dưới ánh trăng, bọn họ dần xa, đi về hướng Thanh Vân Sơn nguy nga sừng sững.

Khi đến trước mặt Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh, sắc mặt Mục Hoài Chính cũng không phải dễ coi. Hai người họ nhìn nhau thì đều thấy trong mắt đối phương thoáng nét xấu hổ. Do đó cả hai đều ngoan ngoãn đứng một chỗ. Nhưng không ngờ là Mục Hoài Chính chẳng hề tức giận mắng mỏ bọn họ mà chỉ cau mày hỏi nguyên nhân.

Tới khi nghe được chuyện đêm nay phần lớn là do tính ham chơi của Tiểu Đỉnh thì ngay cả Mục sư huynh vốn rất ngiêm túc cũng không nhịn được phải trừng mắt lên. Hắn lẩm bẩm trong miệng: ”Tiểu quỷ này…” Lời đến đây, Mục Hoài Chính cũng không hề tiếp tục.

Sau khi kiểm tra thấy trên người họ không hề có vết thương gì quá nghiêm trọng thì Mục Hoài Chính cũng cho hai người đứng ở một bên, đợi đến khi nào mọi người kiểm tra cung điện dưới lòng đất này xong thì tất cả sẽ cùng trở về Thanh Vân biệt viện.

Sau khi Mục Hoài Chính rời đi thì tất nhiên Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng không hề có điều gì dị nghị. Tô Văn Thanh đưa mắt nhìn qua đống bừa bộn của khu tường đá bên trong lòng đất này, dường như nàng chợt nhớ tới điều gì đó nên thở nhẹ một tiếng: ”Ồ?”

Nàng và Vương Tông Cảnh đứng ở một bên, hắn nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Tô Văn Thanh thì hỏi với giọng kì quái: ”Sao vậy?”

Tô Văn Thanh liếc mắt nhìn, nàng chần chừ một lúc rồi nói: ”Sao không thấy lão già của Thần Quy môn đâu nhỉ?”

Vương Tông Cảnh cũng ngay lập tức có phản ứng. Hắn đưa mắt kiểm tra một vòng thì nhận ra quả nhiên là như thế. Nam tử âm trầm kia cũng có thể chạy ra khỏi vòng vây của mọi người, đệ tử Thanh Vân môn thì đều ở đây, chỉ có lão già của Thần Quy môn kia, à, còn có con Thần Quy có đồ án kì dị trên lưng kia nữa, không biết đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người từ lúc nào.

“Lão già này chạy nhanh thật.” Vương Tông Cảnh tự nhủ với lòng mình như vậy. Đúng lúc đang suy nghĩ, thì hắn bỗng nghe thấy phía bệ đá có động tĩnh gì đó, hắn quay đầu lại thì lập tức vô cùng kinh ngạc, ý nghĩ vừa có trong đầu cũng biến mất lên chín tầng mây.

Hơn phân nửa bệ đá đã bị phá hủy, đất đã vỡ nát, xương cốt khắp nơi. Những đệ tử Thanh Vân còn lại đều đã đi kiểm tra những nơi khác, chỉ còn một mình Tăng Thư Thư đi tới kiểm tra phía trên bệ đá. Đầu tiên, hắn quan sát khối kì thạch xanh biếc, sau vài lần dò xét, có vẻ hắn đã hài lòng nên cũng khẽ gật đầu, sau đó hắn lấy ra một cái hộp lớn, rồi đặt viên đá này vào trong. Tiếp đó hắn xoay người lại, ánh mắt đặt lên trên thứ đã bị nghiêng ra nhưng không hề bị phá hủy kia.

Đó chính là cái quan tài màu đen kia, rồi hắn đi tới.

Quan tài màu đen dù đã rơi vào trong đống đá đổ nát nhưng vẫn mơ hồ phiếm hồng, nó thậm chí còn có một luồng khí tức hung bạo khiến người ta không dám tới gần. Nhưng với người đã tu luyện tới cấp bậc như Tăng Thư Thư thì tất nhiên loại khí tức này cũng chẳng đủ để làm hắn sợ hãi. Hắn cứ như không nhận ra nó mà đi thằng một mạch tới. Chỉ có điều, ngay khi hắn còn cách quan tài đen này ba thước, khi đã có thể nhìn thấy bên trong quan tài thì nó bỗng nhiên nhúc nhích, thậm chí còn có một âm thanh gì đó vang lên từ bên trong quan tài.

Lần này, tất cả mọi người trong động đá này đều quay đầu lại, nhất là Tô Văn Thanh và Vương Tông Cảnh lại càng kinh ngạc. Gương mặt Tăng Thư Thư cũng lộ ra dị sắc, hắn dừng bước lại, sau một lúc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ, cái quan tài đen kia chợt rung lên vài cái, sau đó có một bóng người từ từ ngồi dậy. Nhìn qua cũng có thể thấy thần sắc người này vô cùng mệt mỏi, hắn bỗng nhiên run lên vài cái rồi nghẹo người sang một bên, ngã từ trong quan tài ra đống đá đổ nát bên ngoài, có vẻ là đã ngất đi.

Dưới bệ đá, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đồng thời mở to hai mắt, Vương Tông Cảnh thất thanh kêu lên: ”Điêu Tứ!”

Đồng thời hắn cũng lập tức chạy tới đằng đó, nhưng chưa kịp chạy xa, đã có một cánh tay ở bên cạnh kéo hắn lại, hóa ra là đó là tay của Mục Hoài Chính đang chắn trước người hắn. Hắn trầm giọng nói: ”Bên trên hơi cổ quái, ngươi không nên tới.”

Vương Tông Cảnh hơi ngẩn ra một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng. Tuy vậy, nội tâm hắn lại đang tràn đầy kinh ngạc, hắn không thể nghĩ ra tại sao Cừu Điêu Tứ, vốn không thể tìm thấy, lại đang nằm bên trong quan tài màu đen kia.

Mục Hoài Chính sau khi ngăn Vương Tông Cảnh lại thì tự mình đi lên bệ đá, tới bên cạnh Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư đưa mắt về phía Vương Tông Cảnh rồi lại đặt lên người Cừu Điêu Tứ đang hôn mê bất tỉnh ở phía trước, hắn nhíu mày hỏi Mục Hoài Chính: ”Người này là ai?”

Mục Hoài Chính liếc nhìn Cừu Điêu Tứ rồi thấp giọng nói: ”Tăng sư thúc, đây cũng là một trong những người tới tham gia Thanh Vân thí năm nay, hắn họ Cừu, tên Điêu Tứ, hắn sống cùng với Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh, còn có .. Tiểu Đỉnh ở trong biệt viện hai mươi ba ở Thanh Vân nên chắc bọn họ đều biết nhau. Có lẽ lúc nãy hắn cũng đi tìm Tiểu Đỉnh như mấy người kia.”

Tăng Thư Thư khẽ gật đầu, hắn đi tới, thò tay kiểm tra hơi thở của Cừu Điêu Tứ, rồi lại dò xét kinh mạch trong cơ thể gã. Sau một lúc, hắn đứng lên nói: ”Không có gì trở ngại, ngươi cho người tới đỡ hắn ra đi!”

Mục Hoài Chính cũng nhanh chóng đáp ứng, hắn nhanh chóng đi tới ôm lấy Cừu Điêu Tứ. Hào quang trong mắt Tăng Thư Thư khẽ động, dường như đang suy nghĩ gì đó. Ánh mắt ấy lại đặt trên người Cừu Điêu Tứ đang hôn mệ thêm một lúc lâu, rồi lại chuyển sang phía quan tài màu đen lạnh lẽo đằng xa. Sau đó hắn chìm vào im lặng, có vẻ đang trầm tư suy nghĩ.

Cuối cùng, một đêm náo loạn cũng lặng lẽ trôi qua. Bây giờ, bóng trăng đã chìm về đằng tây, các vì sao cũng lặn hết, khi màn đêm tan biến cũng là lúc những tia nắng đầu tiên xuất hiện, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Những người liên quan đến chuyện này đều hối hả tiếp tục nhịp sống hàng ngày của mình. Kẻ thì chìm vào giấc ngủ an lành, người lại trở về phòng trọ trằn trọc cả đêm không ngủ được, mặt mũi ưu sầu đi lại trong sân, còn có kẻ lòng mang suy tư xen lẫn sự hưng phấn, lặng lẽ ngồi chờ bình minh, nhưng phần lớn là những người bị chuyện đêm qua giày vò, tựa như viên đá ném vào giấc mộng, từ từ gợn sóng ra xung quanh.

Cách Hà Dương thành một trăm dặm, dưới một chân núi vắng vẻ, có bốn năm cây tùng già ở ven đường tụ lại thành một khoảng râm mát. Đừng từ nơi này nhìn về phía bắc, có thể loáng thoáng thấy được thế núi hùng vĩ của Thanh Vân sừng sững. Lúc này,một nam tử cầm một chiếc búa vàng với gương mặt âm trầm đang yên lặng đứng dưới tán thông, một tay hắn cầm lấy một mảnh vải rách, chầm chậm lau đi vết máu còn lưu lại trên lưỡi búa. Sau đó hắn cũng thuận tay ném miếng vải rách đó xuống bụi cỏ rậm rạp gần đấy.

Hắn từ từ giơ chiếc búa trong tay lên, kim quang trên nó cũng lập lòe tỏa ra. Ánh sáng ấy phản chiếu vào trong đôi mắt hắn, tựa như đã biến thành hai ngọn lửa màu vàng, khiến cho đôi mắt này trở nên vô cùng sâu thẳm. Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng xé gió truyền tới từ đằng xa, thân thể nam tử âm trầm này khẽ chấn động, hắn quay đầu nhìn lại, gần như ngay lập tức, khí sắc trên mặt hắn lập tức thay đổi, lộ ra sự vui vẻ, thậm chí còn có chút gì đó nịnh nọt, hoàn toàn khác với khí chất âm trầm lúc nãy. Hắn từ từ đi tới phía trước rồi thi lễ với một nữ tử mặc áo vàng nhạt, mặt che lụa mỏng: ”Phó môn chủ, người cũng tới rồi.”

Cô gái này chính là người đã kịch chiến một trận với Tăng Thư Thư đêm qua, lúc này nàng cũng khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó, đôi mắt lại lóe lên dị sắc, liếc nhìn chung quanh, nàng hỏi: ”Hạ Hầu Qua, tại sao chỉ có một mình ngươi trở về?”

Gương mặt của người đàn ông bị nàng gọi là Hạ Hầu Qua này lộ ra chút gì đó đau khổ, hắn cắn răng nói: ”Thuộc hạ bất tài, yêu vật trong địa cung kia thực sự là quá lợi hại, hơn nữa sau đó còn có cao thủ Thanh Vân môn tới cản đường, thuộc hạ cũng phải liều chết mới có thể may mắn tìm được đường ra, còn những người khác thì…”

Sắc mặt Kim Bình Nhi chợt thay đổi, nhưng dường như ngay lúc đó nàng cũng nhớ ra điều gì nên sau khi im lặng một lát, nàng chỉ thở dài một tiếng rồi nói: ”Được rồi, chuyện này cũng do ta đã không tính toán kĩ. Không ngờ là bây giờ Thanh Vân môn còn có thực lực mạnh mẽ như vậy, cũng không thể trách ngươi được.” Nói xong, nàng xoay người lại, đưa mắt trông về dãy núi liên miên bất tuyệt đằng xa. Đôi đồng tử hơi co lại, ánh sáng trong đôi mắt cũng khẽ chuyển động, phảng phất còn nghe được nàng đang nhỏ giọng tự nói điều gì đó dưới lớp khăn che mặt kia: ”Thanh Vân, Thanh Vân..”

Lúc này, Hạ Hầu Qua ở sau lưng nàng vẫn đứng thẳng lưng, hắn nhìn theo bóng dáng Kim Bình Nhi, đồng thời gương mặt hắn cũng hiện lên vẻ gương kị và phức tạp. Sau một lúc, có vẻ hắn cũng có chút gì đó xúc động, nên cũng bắt đầu bắt chước Kim Bình Nhi, đưa mắt nhìn về ngọn núi xanh đằng xa tới xuất thần. Môi hắn thi thoảng lại khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng hắn cũng không hề nói ra lời nào.

Những tia sáng tinh mơ đầu tiên bắt đầu xuất hiện từ phía chân trời xa xa rồi nhẹ nhàng chiếu lên bề mặt chốn nhân gian tiên cảnh Thông Thiên phong cao vút trùng mây. Gió núi phất phơ, mang theo cái lạnh của sương sớm chậm rãi lướt qua từ phía điện đường, lầu các.

----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK