Chương 54: Gian thế (Hạ)
Dường như hắn đã ngủ một giấc thật lâu. Vương Tông Cảnh cảm thấy mình đã trải qua vô vàn giấc mộng, mà trong giấc mộng nào cũng ngập tràn những câu chuyện bi thảm đến nhói lòng, đôi lúc tưởng như đã tỉnh lại thì lại giật mình nhận ra vẫn chìm đắm trong mộng, dù rất muốn giẫy giụa để thoát khỏi nó nhưng chỉ cảm thấy cơ thể vô lực. Cuối cùng hắn cũng tỉnh lại sau cơn ác mộng. Hắn ngồi trên giường không ngừng há to miệng thở dốc, có lẽ lúc này mới thật sự tỉnh lại từ trong giấc mộng đáng sợ kia, thậm chí quần áo trên người cũng không biết đã ướt đẫm từ bao giờ.
Vương Tông Cảnh từ từ rời khỏi giường tới cái tủ gỗ thông ở góc tường, sau đó mở cửa tủ lấy ra một bộ quần áo để thay. Nơi khóe mắt của hắn có hình ảnh chiếc hồ lô màu vàng đang nằm yên trong góc. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn hồ lô một lúc rồi thuận tay đóng cửa tủ lại. Một tiếng động khẽ vang lên, hồ lô kia lại chìm trong bóng tối..
Cho dù hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa những hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi cũng không hề vui vẻ gì nhưng sau khi ngủ một giấc thì Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy tinh thần mình đã tốt hơn nhiều. Hắn tiến tới mở cửa sổ ra, lập tức có một cơn gió tươi mát ùa tới, lúc này hắn mới nhận ra, bây giờ đã là hoàng hôn.
Hóa ra hắn đã ngủ suốt một buổi chiều.
Mặt trời dần ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, nơi chân trời xa xa ánh tà dương đỏ rực như lửa, vô cùng rực rỡ, như thể trước khi biến mất ánh sáng còn cố thể hiện ra vẻ đẹp lộng lẫy nhất của mình khiến ánh hồng ngập tràn trời đất. Ngay cả bên trong tiểu viện này cũng được phủ lên một lớp sơn đỏ vô cùng xinh đẹp.
Chỉ có điều dưới cảnh tượng vô cùng lộng lẫy ấy thì trong đình viện này lại không hề có vẻ an bình, nơi nào cũng rất ồn ào. Ba người Cừu Điêu Tứ, Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đều đứng từ trong sân nhìn về đằng kia, nơi đó có rât nhiều đệ tử Thanh Vân môn, ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, không ngừng đi đi lại lại, kiểm tra cẩn thận. Chỗ đó là khu vực xung quanh phòng chữ Thổ của Ba Hùng.
Tim Vương Tông Cảnh bỗng nhói lên, hắn gần như không cần nghĩ ngợi thêm đã lập tức mở cửa phòng lao ra ngoài. Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ đều quay lại nhìn hắn, Vương Tông Cảnh cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi rồi tới đứng bên cạnh họ để quan sát những đệ tử Thanh Vân đang không ngừng ra vào phòng chữ Thổ, thi thoảng lại mang những đồ đạc sách vở ra ngoài. Hắn liền lên tiếng hỏi hai người kia:” Họ đang làm gì vậy?”
Cừu Điêu Tứ im lặng không đáp, Tiểu Đỉnh thì vẫn tò mò nhìn đám sư huynh, sư tỷ đang bận rộn bên kia, chỉ có Tô Văn Thanh trả lời hắn:” Có lẽ là muốn tìm di vật của Ba Hùng, xem có thể tim được lí do khiến hắn bị giết không!”
Vương Tông Cảnh đứng yên không đáp mà chỉ ngẩng đầu nhìn tới. Hắn đưa mắt tới nhin thì có thể dễ dàng nhận ra đám người Mục Hoài Chính đang đứng bên trong phòng, nhưng sau khi nhìn một lúc thì lại không thấy tỷ tỷ Vương Tế Vũ. Mà gương mặt vốn luôn luôn nghiêm túc của Mục Hoài Chính lúc này cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Vương Tông Cảnh nhin một lúc rồi nói khẽ:” Biết bọn họ đến đây lúc nào không?”
Lần này thì Cừu Điêu Tứ đáp lời hắn:” Khoảng giờ Thân một khắc, ngươi không nghe thấy sao?”
Vương Tông Cảnh gật đầu đáp:” Lúc đó ta cảm thấy không khỏe nên đã lên giường ngủ, cũng không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.” Lúc bắt đầu nói thì hắn vẫn rất bình thản nhưng đến đoạn sau thì Vương Tông Cảnh bỗng rùng mình, không ngờ rằng hai hôm nay mình lại có thể thật sự thoải mái nghỉ ngơi như thế sau cơn bệnh nặng. Nên nhớ rằng khi còn ở trong khu rừng nguyên thủy năm xưa, dù cho là đêm khuya canh vắng thì dù ngủ say thế nào cũng chỉ cần có chút tiếng động hắn cũng sẽ lập tức giật mình tỉnh lại.
Chỉ là trong lòng hắn nghĩ thế chứ trên mặt cũng không hề biểu lộ ra. Cừu Điêu Tứ gật nhẹ đầu, coi như cũng xem việc Vương Tông Cảnh ngủ hồi sức như vậy sau khi bệnh nặng là chuyện bình thường. Tô Văn Thanh bên cạnh thì chỉ im lặng khẽ liếc Vương Tông Cảnh, sâu trong ánh mắt chứa chút quan tâm.
Giờ Thân một khắc đến, không ngừng kiểm tra đến bây giờ là hoàng hôn, không thể không nói là Mục Hoài Chính và đám đệ tử Thanh Vân đã làm việc vô cùng tỉ mỉ. Căn phòng cũng chỉ lớn như thế, tra đi tra lại thì cũng chỉ có từng đó chỗ, cho nên sau khi Vương Tông Cảnh ra ngoài một lúc thì những đệ tử Thanh Vân kia cũng kết thúc việc kiểm tra phòng, nối gót nhau rời đi. Dưới sự tập trung quan sát của đám Vương Tông Cảnh, đám đệ tử ấy mang theo vô số bao to nhỏ, hiển nhiên chúng được lấy từ phòng chữ Thổ ra, sau đó tất cả liền thì nhau rời khỏi đình viện này.
Trời dần dần tối.
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nhìn trời. Mặt trời đã xuống núi, ánh sáng chói chang như thiêu như đốt ban chiều dần dần cũng bị bóng tối thay thế, hoàn toàn biến mất vào trong màn đêm. Từng chấm sao sáng nhỏ thi nhau xuất hiện, trong màn đêm sâu thẳm của cõi nhân gian này chỉ có một vầng trăng sáng đang dần nhô lên.
Người ở trong đình viện nhìn thấy phòng chữ Thổ đã hoàn toàn trống rỗng sau khi bị kiểm tra kia thì bất giác có cảm giác mất mát. Kể cả người trước nay luôn vui vẻ như Tiểu Đỉnh cũng dường như mất đi tất cả hứng thú, im lặng dẫn Đại Hoàng và Tiểu Hôi về phòng chữ Mộc.
Cừu Điêu Tứ đứng đó một lúc rồi cũng trở về phòng chữ Kim. Tô Văn Thanh thì khẽ thở dài rồi nói với Vương Tông Cảnh:” Vương công tử cũng nên đi nghỉ sớm một chút đi.”
Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu nhìn Tô Văn Thanh quay người đi về phòng chữ Thủy cho tới khi nàng đóng cửa phòng lại.
Đình viện này lại chìm vào sự yên tĩnh vốn có của nó, hoàn toàn che phủ đi trời đất này. Vương Tông Cảnh đứng yên dưới gốc hai cây liễu rất lâu, lúc thì ngẩng đầu lên nhìn trời, lúc lại liếc qua góc sân. Cho tới khi trăng lên tới đỉnh đầu thì hắn vẫn hoàn toàn yên lặng, có lẽ hắn vẫn không thể giải được phiền não trong lòng nên đành thở dài từ từ quay trở về phòng mình, sau đó đóng cửa, bỏ lại ánh trăng trong như nước cùng với vô vàn ánh sao lấp lánh ở bên ngoài.
Đến hôm sau, Thanh Vân biệt viện vốn bị chấn động trở nên ồn ào bởi vụ giết người kì lạ đột nhiên xuất hiện đã nhanh chóng trở lại vẻ an tĩnh vốn có. Dù sao người chết cũng không có quan hệ sâu với mọi người, hơn nữa lại có Thanh Vân môn ra mặt, các vị sư trưởng làm quản lí, do đó cũng không nên gây ra chuyện không hay gì mà tốt nhất là cứ chuyên tâm tu luyện, cố gắng vì Thanh Vân thí một năm sau.
Kể cả là khi Ba Hùng con sống ở viện hai ba này thì cũng là như thế. Ngoại trừ Tiểu Đỉnh thi thoảng dẫn Đại Hoàng, Tiểu Hôi ra sân chơi đùa một lúc thì người trong ba gian phòng đều ở yên trong phòng, tựa như không ai muốn thấy căn phòng trống rỗng kia cả.
Chỉ có điều cảnh an tĩnh ấy cũng chỉ kèo dài trong viện hai ba hơn nửa buổi, cũng là lúc gần đến hoàng hôn thì ở con đường bên ngoài bỗng truyền tới vô số tiếng bước chân hỗn loạn, dường như đang tiếng tới rất nhiều đình viện, mà nơi này cũng nhanh chóng có hai người tới.
Đó là Mục Hoài Chính và Âu Dương Kiếm Thu.
Nhìn thấy cảnh yên ắng trong sân, Mục Hoài Chính khẽ nhíu mày, khẽ ra hiệu với Âu Dương Kiếm Thu. Âu Dương Kiếm Thu khẽ gật đầu, tiến lên vài bước, cất cao giọng nói:” Chư vì, thỉnh ra ngoài một lúc, chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói.”
Tiếng vừa dứt không lâu, thì lập tức có vài tiếng “ két” vang lên, đám người Vương Tông Cảnh nhanh chóng đi ra giữa sân, sánh vai nhau đứng, kể cả Tiểu Đỉnh đang mơ mơ hồ hồ đứng trước ba người kia, nhanh nhảu hỏi:” Có chuyện gì vậy?”
Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn ra phía sau hai người bọn họ, dường như hắn thấy trên con đường lớn bên ngoài đình viện có không ít đệ tử Thanh Vân môn trẻ tuổi đang ra ra vào vào các đình viện, có lẽ là đang tuyên bố chuyện gì đo thì nhất thời tâm tình cũng trở nên khẩn trương.
Mục Hoài Chính bình thản nói với bọn họ:” Các vị nghe cho kĩ đây, theo lời đệ tử bản môn được phái đến kiểm tra gia thế của tân đệ tử ở Lương Châu Tây Bắc truyền lại gần đây thì đúng là có gia tộc họ Ba ở Lương Châu như lời Ba Hùng nói, nhưng người trong gia tộc này lại khẳng định không hề có người này trong gia tộc. Hơn nữa, sau khi kiểm tra cẩn thận di vật trong phòng Ba Hùng thì phát hiện có một bức tượng nhỏ của Thiên Sát Minh Vương, cũng là Tà thần của Ma giáo, cùng với vài phong thư báo tín cho yêu nhân ma giáo. Có thể khẳng định, Ba Hùng này chính là dư nghiệt của Ma giáo định lẻn vào làm gian tế trong Thanh Vân môn chúng ta.”
“Cái gì…” Đám người Vương Tông Cảnh nhất thời ngây người ra. Hai chữ Ma giáo như sấm sét vang lên bên tai. Vương Tông Cảnh dường như không tin vào tai của mình, sau khi kinh ngạc, ánh mắt bất chợt lại hiện lên gương mặt mập mạp luôn tươi cười kia, hắn cũng không nhận ra chút liên hệ nào giữa Ba Hùng và yêu nhân Ma giáo.
Chỉ có điều sắc mặt của đám Mục Hoài Chính vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng rất nghiêm nghị, không hề có chút nào là đùa giỡn. Hơn nữa lại còn có vô số hình bóng bận rộn của đám đệ tử Thanh Vân ở bên ngoài, xem ra đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Mục Hoài Chính lạnh lùng quan sát những người ở trong đình viện, sau khi thấy trên mặt họ hiện lên đủ trạng thái không thể tin cũng trầm mặc một lúc, hắn không hề nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ đều lộ ra vẻ vô cung fkinh ngạc, quả là không thể lập tức tiếp nhận sự thật này. Vương Tông Cảnh thì ngẩn ngơ nhìn về căn phòng chữ Thổ trống rỗng, trong đầu lại bỗng hiện lên những lời Tiêu Dật Tài đã nói với hắn ngày đó:
“ Nhân tính có trắng có đen, mọi chuyện có đúng có sai.”
Ngươi giết người vì lí do gì?
Chuyện sống chết, chỉ có mình mới có thể chịu trách nhiệm, chỉ có bản thân mình mới có thể biết rõ.
Hắn ngẩn ngơ nhìn căn phòng kia, người đã đi, phòng còn lại. Sau một lúc, nghe thấy những âm thanh ồn ào bên ngoài đình viện, hắn vô ý đi tới cửa viện, đưa mắt nhìn quanh thì thấy liên tục có đệ tử Thanh Vân ra ra vào vào trong các đình viện, tin tức vừa rồi như gợn sóng, tầng tầng cuốn đí, khiến cho tên của người chết liên tuc bị vùi lấp, cuối cùng đẩy nó xuống nơi tăm tối nhất.
Trên con đường lớn ở ngoài viện có một người đang lẳng lặng đứng nhìn, long mày hơi nhíu, nghiêm nghị theo dõi tất cả, đó chính là Minh Dương đạo nhân. Vương Tông Cảnh đứng trên bậc thềm ở cổng đình viện, cũng nhìn thấy hắn không lâu sau đó. Minh Dương đạo nhân dường như cũng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng Vương Tông Cảnh.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Vương Tông Cảnh ngây người một lúc, rồi cũng từ từ đi xuống bậc thềm, tới bên người Minh Dương đạo nhân. Ngay lúc hắn đến gần Minh Dương thì lập tức khựng lại, vẻ mặt bỗng trở nên cứng rắn, giọng nói cũng mang theo vài phần khô khốc:” Đệ tử muốn đi gặp ông ta.”
Khóe mắt Minh Dương đạo nhân bỗng khẽ co lại, ông ta cũng không nhìn hắn mà chỉ khẽ gật đầu.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK