Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 55: Phát giác – Thượng + Hạ

Trăng mười sáu là viên mãn của trăng mười lăm.
Vào đêm mười sáu tháng chín ấy, bầu trời quang đãng không một gợn mây, trăng sáng sao thưa. Vầng trăng tròn như ngọc treo lơ lửng trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng, chiếu rọi khắp Thông Thiên Phong nguy nga sừng sững.

Ánh trăng như nước, trong sáng đến lạnh, làm cho Ngọc Thanh Điện giữa màn đêm nỗi bật lên lộng lẫy. Thềm đá phía trước điện, lan can bằng bạch ngọc, còn có trụ lớn mái hiên cao vút, lúc này nhìn lại càng thêm mỹ lệ u tĩnh.

Minh Dương đạo nhân đứng ở bên ngoài Ngọc Thanh Điện, dựa vào lan can trông về phía xa, từng đám mây bay xa xa, trên cao một vầng trăng sáng tỏ, nhìn đến xuất thần, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Thỉnh thoảng quay đầu lại, y khẽ ngước nhìn Ngọc Thanh Điện, sau đó lại dời ánh mắt đi.

Bên ngoài điện dưới ánh trăng được chiếu sáng như ban ngày, còn bên trong Ngọc Thanh điện dù có đốt nến vẫn làm cho người ta cảm giác mờ tối. Ở phía dưới cung điện trống trải và ánh nến mờ nhạt, có hai bóng người đang đứng song song trước tượng thánh Tam Thanh, một người là Tiêu Dật Tài, người kia là Vương Tông Cảnh.

Từ xa nhìn lại, Tiêu Dật Tài vẻ mặt lạnh nhạt, dưới ánh nến của hương án trên cao, tia sáng chiếu xuống hình thành hai vùng sáng tối trên mặt đất, mơ hồ chỉ nghe y nhẹ giọng nói gì đó. Còn vẻ mặt Vương Tông Cảnh thì biến ảo, có lúc kinh ngạc, lúc lại nghi hoặc, có khi ngỡ ngàng, nhưng một mực không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

Cứ như vậy, hai bòng người đứng dưới tượng thần trong đại điện thật lâu, thật lâu.

Minh Dương đạo nhân đứng ở bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi, không ai biết bên trong đại điện, Tiêu Dật Tài đang nói gì với Vương Tông Cảnh, nhưng thần sắc của Minh Dương đạo nhân làm cho người ta cảm thấy mất mát.

Cứ như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên từ đằng sau vang lên tiếng bước chân, Minh Dương đạo nhân quay người nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt của Vương Tông Cảnh có vẻ mệt mỏi thêm chút bối rối chậm rãi đi ra. Thấy Minh Dương đạo nhân đang đứng ngoài điện, Vương Tông Cảnh yên lặng gật đầu một cái, chẳng biết vì sao lúc này Vương Tông Cảnh cảm thấy mệt mỏi vô cùng, giống như ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, cứ như vậy đờ đẫn đi ngang qua Minh Dương đạo nhân, theo thềm đá của đại điện từ từ đi xuống.
Minh Dương đạo nhân ngẩn ra, bước lên một bước định nói gì đó, thì nghe phía sau đã vang tới giọng nói của Tiêu Dật Tài:

“Minh Dương trời đã tối rồi, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi.”

Bước chân của Minh Dương thu trở lại, nhìn bóng dáng cô độc dưới ánh trăng của thiếu niên đi xa dần, rồi mới thấp giọng đáp ứng quay người rời đi. Tiêu Dật Tài nhìn Minh Dương đi xa rồi mới đi đến lan can bạch ngọc trên thềm đá nhìn xuống. Chỉ thấy Vương Tông Cảnh từng bước từng bước đi xuống thềm đá, ánh trăng như nước, kéo ra phía sau hắn một cái bóng dài lướt qua những bậc đá trắng trơn bóng như ngọc.

Thềm đá rất dài, gió núi thật lạnh, thổi qua như có cảm giác bị một cơn gió mạnh thổi bay lên, quần áo bay phấp phới. Trong đêm tối trống trải không người , Vương Tông Cảnh từ từ đi xuống, tựa hồ cảm thấy hết sức mệt mỏi, hắn đứng lại, nhìn quanh bốn phía. Không xa lắm phía dưới thềm đá có một hồ nước, mặt nước tĩnh lặng như gương, trăng sắng trên trời cao soi bóng dưới nước, dường như gần ngay trước mắt.
Xung quanh hồ nước cây cối dày đặc nhìn như trải dài một rừng cây. Xa hơn một chút là vách đá sừng sững như ngọn núi. Vương Tông Cảnh mơ hồ nhớ lại ngày đó lên Ngọc Thanh Điện, có không ít đệ tử Thanh Vân Môn đi ngang qua cái hồ nước đều dừng lại hành lễ.

Nhưng rốt cuộc bọn họ hành lễ với ai?

Lúc đó trong lòng Vương Tông Cảnh có chút nghi vấn, nhưng mà bây giờ, đầu óc hắn chỉ cảm thấy trống rỗng, không muốn nghĩ đến việc gì nữa, mọi hành động chỉ là dựa theo bản năng. Trong lúc vô thức, hắn đã từ từ đi tới cành bờ hồ, dựa lưng vào một thân cây ngồi xuống, rồi chậm rãi thở dài một hơi, cúi đầu tựa vào giữa khủy tay

Trăng sáng lấp lánh, sáng ngời trong suốt, đổ xuống giữa bích thủy hàn đàm. Bóng cây rập rạp ở rong gió khẽ đung đưa, đem toàn bộ cơ thể Vương Tông Cảnh giấu vào trong bóng tối. Cũng không biết trải qua bao lâu, mặt nước trong đầm đột nhiên chấn động nổi sóng, lập tức chấn động tăng lên, “ào” một tiếng lớn vang lên, bọt nước văng tứ tung, đúng thật là trong đầm nước kia trồi lên một con cự thú. Xuất hiện dưới đêm trăng tròn, sau khi gầm một tiếng, nó lắc mình vài cái rồi thong thả đi lên bờ.

Vô số nước bọt nước tạo thành những dòng nước nhỏ, trong lúc cự thú rời khỏi mặt nước những dòng nước này chảy xuống theo lớp da thô ráp của cái thân thể to lớn. Dưới ánh trăng, chỉ thấy thân thể của cự thú lớn như một ngọn núi, đầu rồng mình sư tử, toàn thân bao bọc bởi lớp vảy cứng, nhất là cái đầu, hai con mắt to bằng cái đầu trẻ em lập lòe phát sáng, như bó đuốc trong đêm tối. Trong lúc thở, cái miệng to như chậu máu mở ra để lộ hai cai răng nanh khổng lồ, càng làm cho người ta vừa nhìn thấy đã hoảng sợ.

Vương Tông Cảnh ngồi trong bóng tối, dưới ánh trăng sáng thấy hết cảnh này, đặc biệt con cự thú lúc lên bờ tiến về thằng cái cây gần chỗ hắn, trong nháy mắt, cả người hắn căng lên, khoảnh khắc đó, như quay trở lại khu rừng ngày xưa, cám giác như gặp phải yêu thú đáng sợ.

Chỉ là không đợi cho hắn có chút phản ứng nào, vốn là đang yên tĩnh con cự thú lập tức cũng cảm nhận được điều gì đó, thân thể to lớn đột nhiên bất động, miệng gầm một tiếng, hai con mắt to như hai cái chuông đầu liếc nhìn qua chỗ bóng tối bên này, cái miệng rộng khẽ mở ra, từ từ lộ ra hai cái răng nanh.

Bích Thủy Hàn đàm sau lưng nó vốn tĩnh lặng không biết cảm nhận được kích thích gì, từng đám từng đám bọt nước sôi lên, nhanh chóng tạo thành một vùng nước xoáy. Một cột nước to mạnh mẽ từ từ dâng lên, giống như một con thủy long, thậm chí còn có thể ở trên không uốn lượn, chậm rãi ngắm ngay chỗ Vương Tông Cảnh đang ẩn thân.

Áp lực như núi lở đất rung làm cho người ta thở không được, ngay lập tức bao phủ toàn thân Vương Tông Cảnh, thậm chí cả người Vương
Tông Cảnh lúc này đều không thể nhúc nhích, một luồng sát ý lạnh thấu xương mà bình sinh Vương Tông Cảnh chưa bao giờ gặp qua, như ngọn sóng mãnh liệt lao tới bao phủ vây quanh hắn.

Trong lúc nguy cấp này, trên thềm đá cách bích thủy hàn đàm không xa, Tiêu Dật Tài đột nhiên xuất hiện, đạo bào xanh lục thẫm phấp phới trong gió núi. Y khẽ nhíu mày, phất tay về phía xa, theo đó con cự thú trong bích tủy hàn đàm cũng quay đầu lại, nhìn qua Tiêu Dật Tài, thở “phì” một hơi, tựa hồ như “hừ” hai tiếng. Sau đó cột nước như con thủy long phía sau cũng hạ xuống, trông nháy mắt như mất đi lực thao túng, biến thành vô số bọt nước, ào ào rơi xuống giống như một trận mưa nhỏ.

Luồng sát ý lạnh thấu xương cũng biến mất, Vương Tông Cảnh nãy giờ nín nhịn bây giờ mới dám thở phào, há miệng lớn thở hổn hển. Giọng nói của Tiêu Dật Tài từ phía xa ung dung vang tới:

“Linh thú này gọi là Thủy Kỳ Lân, là linh thú trấn sơn của bổn môn, sống lâu đến thông linh, đạo hạnh cao thâm, đệ tử trong môn kính xưng là ‘Linh Tôn’.”

Vương Tông Cảnh bàng hoàng một chút rồi quay sang nhìn con cự thú, nhớ ra cái gì đó nhỏ giọng nói:

“Thì ra là Linh Tôn …”

Hắn nhìn qua bên kia, rồi cất bước đi ra khỏi bóng cây âm u, đi tới thềm đá bên dưới. Xa hơn chút nữa có thể nhìn thấy Hồng Kiều trong bóng tối mờ mịt như một con kình long. Tiêu Dật Tài nhìn về phía con đường tối tăm vắng lặng kia lãnh đạm nói:

“Quãng đường còn lại ngươi tự đi đi.”

Vương Tông Cảnh im lặng không nói, đứng yên một lúc lâu, cuối cùng cũng xoay người , cô độc một mình đi thẳng về phía con đường u ám.
Phía sau vang đến những tiếng phì phò, Thủy Kỳ Lân có chút bực bội vì bị những tục nhân làm phiền, nó khịt mũi hai cái, lắc lắc đầu, lại trở về phía bích thủy hàn đàm, gầm gừ một tiếng, thân thể khổng lồ chuyển động, lập tức bọt nước văng tứ tung, rồi chìm sâu vào đáy nước.

Thanh Vân thí năm nay, nhân số tham dự nhiều lên không ít, danh vọng trong thiên hạ cũng được nâng cao rất nhiều, nhưng xét kỹ thì thấy Thanh Vân biệt viện năm nay xảy ra sự cố không ngừng, đặc biệt là với những đệ tử ở viện hai mươi ba ở khu Ất, cảm giác này càng rõ ràng. Dường như không ngừng có việc phát sinh, như sóng biển đánh tới, đến cuối cùng sóng biển đột nhiên dâng cao, giống như những con sóng lớn tràn vào bờ, đến khi sóng biển rút về, mọi người lại phát hiện trong viện thiếu mất một người.

Cái tên Bàn Tử bây giờ không ai nhắc đến giống như là một điều kiêng kị. Có lẽ qua một thời gian, ký ức về con người này sẽ lặng lẽ được mọi người cho vào quên lãng. Cuối cùng thế gian cũng không còn chút dấu vết nào về con người này.
Hắn từ đâu tới, hắn đi về đâu, vội vàng bận bịu nhọc nhằn vì cái gì, sau khuôn mặt lúc nào cũng hiền hòa tươi cười, hắn đang suy nghĩ điều gì?

Tất cả cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Vào một ngày trời trong nắng ấm.

Lúc này là hạ tuần tháng chín, mùa hè nóng nhất trong năm nơi Thanh Vân sơn đã đi qua, bầu trời cao và không khí trong lành. Sáng hôm ấy, có lẽ vì khí trời mát mẻ nên bên trong viện hai ba khó khăn lắm mới có một ngày náo nhiệt. Tất cả mọi người đều ra khỏi phòng đi đi lại lại trong viện, so với không khí chết chóc của mấy ngày trước lúc Ba Hùng gặp chuyện không may thì có thể dễ dàng nhận thấy tâm tình mọi người đã tốt lên rất nhiều.

Chỉ là khi đứng ở trong sân nói chuyện phiếm hay đi dạo tới lui trong viện, cũng có người thỉnh thoảng nhìn thoáng qua gian nhà đã lâu không có người ở, ở trong không khí an tĩnh này lại càng thêm vẻ tịch liêu.

Vương Tông Cảnh giãn gân cốt một chút, tiện thể rẽ vào hành lang. Mấy ngày này hắn dường như có vẻ trầm mặc ít nói, ngay cả Tiểu Đỉnh thường ngày thân thiết với hắn, mấy ngày này cũng ít nói chuyện. Trong lúc vô tình đi qua cửa sổ phòng chữ Thổ, nhìn thấy cửa sổ mở rộng, bên trong trống rỗng, trên bàn lộn xộn, đều là ngày đó đệ tử Thanh Vân môn đến lục soát lưu lại. Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, có thể nhìn thấy một tờ giấy trắng bay tán loạn ở góc tường, có dính chút vết bẩn, khắp phòng không có chút sinh khí nào.

Vương Tông Cảnh nhìn tờ giấy trắng một lúc, rồi quay đầu lại, mặt không có chút biểu tình gì xoay người đi tới bãi cỏ xanh trong đình viện.

Cách đó không xa, dưới hai gốc liễu, Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ đang đứng. Cừu Điêu Tứ nói gì đó với Tô Văn Thanh, Tô Văn Thanh khẽ gật đầu, khóe miệng cũng nở nụ cười, chỉ là không hiểu tại sao, nét mặt nhã nhặn nhưng mơ hồ có chút xa cách.
Đúng lúc đó thấy Vương Tông Cảnh đi tới, hai mắt Tô Văn Thanh sáng lên, cười và vẫy tay hắn:

“Vương công tử, qua đây nói chuyện đi”

Cừu Điêu Tứ ở sau lưng nàng vốn đang nói chuyện khẽ nhíu mày, cũng quay ra nhìn Vương Tông Cảnh, lời đang nói cũng dừng lại, sắc mặt có chút không vui, nhưng chỉ nháy mắt rồi biến mất. Vương Tông Cảnh cũng không nhận ra, đi tới trước bọn họ nói:

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Tô Văn Thanh mỉm cười nói:

“Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là hôm qua ca ca ta tới nói chuyện phiếm với ta, nghe một vị sư huynh nói hôm nay trong Thanh Vân Môn sẽ an bài một người đến ở trong viện này.”

“Hả?” Tuy mấy ngày nay tâm tình của Vương Tông Cảnh có chút xuống dôc, nhưng vừa nghe tinh tức cũng có chút giật mình, vẻ mặt lộ ra vài phần kì lạ. Nhưng rất nhanh sau đó hình như hắn nghĩ ra điều gì, có chút kỳ quái hỏi:

“Trong Thanh Vân biệt viện toàn là đệ từ Thanh vân thí, nhưng tất cá mọi người đều đã được sắp xếp chỗ ở rồi, tại sao lại còn có người vào ở?”

Tô Văn Thanh lắc đầu nói:

“Chuyện này ta cũng không hiểu, ta cũng đã hỏi ca ca vấn đề này, nhưng vị sư huynh nói ra chuyện này cũng không biết rõ. ”
Nàng suy nghĩ một lát, có chút do dự chần chờ nói:

“Không lẽ đến lúc này còn có đệ tử mới vào nữa sao?”

Vương Tông Cảnh nhíu mày, còn chưa kịp nói, Cừu Điêu tứ đã ở một bên lạnh lùng nói:

“Ta nghĩ chăc không phải đâu, dù sao cũng đã qua hai tháng, nếu thời điểm này mà còn nhận thêm đệ tử, thì đối với chín trăm người trong biệt viện không có công bằng sao?”

Vương Tông Cảnh thoáng ngây người, chỉ nghe Tô Văn Thanh khẽ cười một tiếng, rồi cười nói:
“Nhưng mà, nếu quả thật là có đệ tử mới, thì so với Cừu công tử ngươi đã tu luyện hai tháng đem so ra không phải là người mới thua thiệt hơn sao.”

Cừu Điêu Tứ biến sắc, nhưng cũng không có phác tác ra ngoài, chỉ là trầm mặc nhìn Tô Văn Thanh, lắc lắc đầu, bộ dạng như muốn nói gì lại thôi. Tô Văn Thanh cười nhẹ cứ như lời nói vừa rồi không có dụng ý gì, quay đầu nói với Vương Tông Cảnh mấy câu. Cừu Điêu Tứ nhìn dáng người và dung mạo mỹ lệ của nàng dưới bóng cây vẻ mặt cũng ôn hòa trở lại.

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân từ phòng chữ Mộc truyền tới, ba người trong viện nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Đỉnh đang đi nhanh tới, tinh thần có vẻ phấn chấn mặt mày vui vẻ, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đi ở đằng sau, nhìn ra cũng có mấy phần hưng phấn.

Vương Tông Cảnh cười nói:

“Tiểu Đỉnh, hôm nay lại về nhà đó hả?”

Tiểu Đỉnh cười haha:

“Đúng vậy a. Vương đại ca, Tô tỷ tỷ, Cừu đại ca, đệ đi trước nghe, mai lại trở về.”

Vương Tông Cảnh mỉm cười gật đầu, nhìn theo Tiểu Đinh, Đại Hoàng, Tiểu Hôi ra khỏi cửa viện, sau đó quay đầu lại nói:

“Các ngươi cứ nói chuyện ta về phòng trước đây.”

Tô Văn Thanh nhin hắn một cái, có chút quan tâm nói:

“Vương đại ca, mấy ngày này thần sắc ngươi không được tốt lắm, có chuyện gì sao?”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác chốc lát, sau đó lắc đầu, cuối xuống nói với Tô Văn Thanh:

“Không có chuyện gì, ta rất khỏe.”

Sau đó quay qua cuối đầu báo một tiếng với Cừu Điêu Tứ ngồi bên cạnh, rồi quay về lại phòng của mình. Tô Văn Thanh lẳng lặng nhìn hắn đi khỏi, trầm mặc một lúc, quay qua nhìn Cừu Điêu Tứ cười một cái nói:

“Ta cũng về phòng đọc sách, gặp lại sau.”

----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK