Ở giữa không trung, tiên kiếm giảm tốc độ, tiến tới gần một ngọn núi lớn đứng sừng sững giữa biển mây mênh mông, tiếng chuông du dương vang đến từ sâu trong ngọn núi xa xa, ngân nga giữa đất trời, có thụy thú tiên hạc nô đùa bay lượn, rừng cây rậm rạp, dây mây uốn lượn. Phóng tầm mắt nhìn về xa xa liền thấy cầu vồng vắt ngang đất trời, lấp lánh bảy màu rực rỡ. Tình này cảnh này không có lấy một hơi thở bụi trần, chính là tiên cảnh giữa chốn nhân gian.
Tiên kiếm chở hai người từ từ hạ xuống, Vương Tông Cảnh thấy phía dưới có một cái sân rất lớn, thấp thoáng có thể thấy rõ toàn bộ mặt nền dùng ngọc thạch trắng, toả ra ánh sáng ấm áp dưới nắng, dọc theo mép sân, lan can bạch ngọc đứng lặng lẽ, bên trong sân còn có chín cái đỉnh lớn, đặt theo phương vị Cửu Cung, khói nhẹ hết sợi này đến sợi khác bay lên, ngưng lại mà không tiêu tán, từ rất xa đã có thể ngửi được mùi hương thơm ngát này.
Xa hơn nữa là một tầng mây mênh mông đang trôi lững lờ, vừa vặn ngăn một đường tại cái sân vĩ đại này, trong làn gió núi thổi nhè nhẹ, khói mây trắng tinh vô cùng vô tận nhẹ nhàng bay qua, bao phủ lấy mảnh sân này, người đi ở trên, mây trắng lại không qua mắt cá chân, như đi lại giữa mây, tựa như người tu hành đắc đạo. Đỉnh núi hùng vĩ, đất trời sừng sững, biên mây mênh mông theo kình phong lay động, mây trôi bập bềnh như sóng cả cuồn cuộn, một cơn sóng rồi một làn sóng, giống như vĩnh viễn không có tận cùng.
Vương Tông Cảnh cảm thấy hoa mắt mê mẩn, cảnh đẹp đất trời, tiên gia thắng cảnh bậc này, ở thế tục sao có thể chứng kiến mấy lần? Giờ này phút này, hắn chỉ hận hai mắt quá ít, tầm mắt quá hẹp không thể đem tất cả cảnh đẹp thanh tú của đất trời thu vào trong lòng. Vương Tế Vũ khống chế tiên kiếm từ trên trời hạ xuống, sau một hồi hào quang dao động, thanh tiên kiếm biến mất ở cổ tay nàng, hai người đã đứng trên một mảnh sân rộng.
Mây mù mêng mông quẩn dưới chân, phảng phất có chút cảm giác mềm mại lẫn trong làn hơi lạnh buốt truyền tới mắt cá chân. Nếu khi đặt chân xuống khoảng sân mà không cảm thấy sự vững chắc thì quả thật dễ khiến người ta có cảm giác hư không lạ kỳ. Vương Tế Vũ mỉm cười ngắm nhìn xung quanh, sau đó nàng đưa mắt về phía Vương Tông Cảnh, nói: “Tiểu đệ, chỗ này là một trong ‘Thanh Vân lục cảnh’ nổi tiếng thiên hạ, gọi là ‘Vân Hải’.”
Vương Tông Cảnh gật đầu liên tục và phóng mắt nhìn ra thì thấy bên trên “Vân Hải” tiên khí vấn vít, khí thế bất phàm, thỉnh thoảng lại có từng nhóm hai ba đệ tử Thanh Vân Môn đi qua đi lại giữa mây khói, trông như thần tiên trong người phàm vậy. Chín chiếc đỉnh lớn phía trước, mỗi chiếc đều cao bằng mấy người, uy nghiêm đứng sừng sững khiến nơi tiên cảnh này càng thêm vẻ trang nghiêm.
Vương Tế Vũ dẫn hắn chầm chậm đi vào Vân Hải, trông Vương Tông Cảnh giống hệt như đứa bé đảo mắt nhìn khắp nơi, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên tán thưởng, thấy vậy trong lòng nàng hơi buồn cười, nhưng lại nhớ năm đó khi mới tới đây, không phải bản thân nàng cũng kinh hãi thán phục vì cảnh sắc thần tiên nơi này hay sao. Giờ phút này nhìn đệ đệ, nàng cũng thấy được đôi nét ngày xưa của mình, nàng mỉm cười chỉ vào ngọn núi hùng vĩ này nói:
“Chỗ chúng ta đứng hiện giờ là ‘Thông Thiên Phong’, ngọn núi cao nhất của dãy Thanh Vân, đồng thời cũng là chốn trọng tâm, những nơi trọng yếu đều nằm ở đây cả. Trừ việc đó ra, Thanh Vân sơn mạch danh chấn thiên hạ có bảy tòa Linh Phong hùng vĩ, ngoài Thông Thiên Phong cao nhất, sáu ngọn núi khác lần lượt là: Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc, Triêu Dương và Lạc Hà, đệ nhìn bên kia.” Nói xong, Vương Tế Vũ chỉ ra phía xa ngoài Vân Hải, Vương Tông Cảnh nhìn theo phương hướng nàng thì thấy biển mây mênh mông, chỗ xa xa quả nhiên có năm ngọn núi cực lớn đứng sừng sững hiên ngang, xuyên thẳng trời mây.
“Năm ngọn núi kia chính là Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc và Triêu Dương trong Thanh Vân thất phong, còn Lạc Hà Phong nằm ở phía Tây.” Vương Tế Vũ xoay người chỉ Thông Thiên Phong cười nói: “ Bị ‘Thông Thiên Phong’ chắn mất, chúng ta ở nơi này không thìn thấy được.”
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, phóng mắt nhìn thấy cảnh đẹp Vân Hải, trong lòng cảm thấy chút hưng phấn khó ức chế nổi. Đúng lúc này lại thấy một người từ trong Vân Hải đi tới, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên ngươi đã đến.”
Tỷ đệ Vương gia nhìn lại thì hóa ra kẻ tới là người quen, chính là Minh Dương đạo nhân ngày đó tới Long Hồ Vương gia, hai người khẽ giật mình vội vàng hành lễ, Vương Tế Vũ mỉm cười cất tiếng: “Sư thúc.”
Minh Dương đạo nhân cười đáp lại, y đảo mắt nhìn về phía Vương Tông Cảnh nói: “Nghe nói ngươi đã thông qua kiểm tra, chuẩn bị tham gia Thanh Vân thí hả?”
Vương Tông Cảnh gật đầu trả lời: “Vâng.”
Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: “Việc này coi như đã qua cửa đầu tiên rồi, nhưng Thanh Vân thí tập trung vô số anh tài, một năm sau ở lại đây sẽ không dễ dàng như vậy, còn cần phải trả qua rèn luyện, ngươi tự lo liệu cho tốt. Ngày đó Lâm sư huynh khá xem trọng ngươi nên đừng làm huynh ấy thất vọng.”
Trong lòng Vương Tông Cảnh khẽ động, hắn hỏi: “Lâm tiền bối đã trở về rồi sao?”
Minh Dương đạo nhân lắc đầu đáp: “Lâm sư huynh còn chưa về núi, nhưng ta đoán chừng đó cũng là chuyện mấy ngày tới thôi.”
Vương Tông Cảnh “Ồ” lên, hắn còn chưa mở miệng thì đã nghe Vương Tế Vũ bên cạnh xen vào hỏi: “Minh Dương sư thúc, vị Lâm sư huynh mà người nói hẳn chính là Lâm Kinh Vũ Lâm sư thúc ư?”
Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: “Đúng vậy.” Dứt lời, y lại nói với Vương Tông Cảnh: “Ta còn có chút chuyện muốn đi gặp chưởng giáo chân nhân, hai ngươi từ từ đi dạo nhé…” Nói xong y liền đi thẳng về phía trước, đi được hai bước lại quay đầu nhìn Vương Tế Vũ nói:
“Tế Vũ, ngươi dẫn đệ đệ đi xem thoải mái nhưng không được quên quy củ bổn môn…”
Vương Tế Vũ cười “hì hì” nói: “Sư thúc, ta nhớ rồi, người yên tâm đi.”
Minh Dương đạo nhân cười lớn quay người rời đi. Ở bên cạnh, Vương Tông Cảnh hơi tò mò hỏi thăm: “Tỷ, quy củ là gì?”
Vương Tế Vũ kéo hắn đi thẳng về phía trước, cười nói: “Còn có thể là quy củ gì, có nhiều chỗ đệ được tuỳ ý đi dạo nhưng có chỗ không thể dẫn đệ đến xem, ít nhất trước lúc đệ nhập môn thì chưa thể tới nơi đó.”
Vương Tông Cảnh tỉnh ngộ, hắn vừa muốn nói thì thấy ngón tay Vương Tế Vũ chợt chỉ về phía trước, nàng cười nói: “Đệ xem, chỗ kỳ cảnh như chiếc cầu vồng bắc ngang trời chính là Hồng Kiều nổi danh của núi Thanh Vân chúng ta, cũng nằm trong Thanh Vân lục cảnh.”
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu ngước mắt nhìn sang, quả nhiên thấy trong lúc không để ý mình đã đi được một đoạn đường ở Vân Hải, phía trước là bờ mảnh sân, nơi đó có chiếc cầu đá như cầu vồng ngang trời, một đầu đặt lên bờ Vân Hải, một đầu khác nằm giữa hư không hướng về phía ngọn núi xa xa. Gió núi vi vu, mây khói lững lờ, chiếc cầu đá nhìn qua không có thứ gì chống đỡ nhưng vẫn dũng mãnh như rồng xuyên mây chuẩn bị phá không bay đi. Trên cầu đá còn có dòng nước trong veo nhẹ nhàng chảy xuống hai bên như suối, ánh nắng chiếu đến chiết xạ thành cầu vồng bảy màu xung quanh thân cầu, khiến chiếc cầu đá to lớn trông như cầu vồng khổng lồ bắc ngang trời đất, mỹ lệ vô cùng.
Ở thế gian lại có thể sinh ra thắng cảnh thần tiên như vậy!
Vương Tông Cảnh nhất thời không nói lên lời, cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn, nội tâm dậy sóng. Vương Tế Vũ cũng nhìn về phía Hồng Kiều thêm vài lần, sau đó nàng hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói: “Phía trên Hồng Kiều chính là Ngọc Thanh điện, nơi ở của chưởng môn chân nhân và các trưởng lão, chỗ đó không phải nơi bây giờ đệ có thể đến, việc đó để tính sau.”
Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu, trên mặt khó khỏi lộ vẻ thất vọng, Vương Tề Vũ cười mắng: “Tên nhóc lòng tham không đáy, đừng nói là Hồng Kiều, đệ phải biết ngay cả Vân Hải cũng không phải nơi những đệ tử tham gia Thanh Vân thí dưới núi có thể lên tham quan. Cũng chính do tỷ tỷ đã ở Thanh Vân ba năm, hơn nữa trước đó còn chào hỏi mấy nơi mới có thể dẫn đệ tới xem.”
Vương Tông Cảnh chợt hiểu ra, hắn cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, xem ra đệ được hưởng nhờ hào quang của tỷ rồi.”
Vương Tế Vũ cười “hắc hắc” nói: “Đi đi, tỷ dẫn đệ xem cảnh vật tuyệt hơn.”
Hai tỷ đệ liền dạo chơi ở Thanh Vân sơn, tâm trạng Vương Tế Vũ rất tốt, dọc đường nàng luôn miệng cười nói, chỉ tên cảnh vật, kể vài điểm cố của Thanh Vân môn, khiến cho Vương Tông Cảnh cảm thấy vô cùng mới mẻ. Trong lúc cười nói, thời lặng lẽ trôi đi, sắc trời không hay không biết đã gần tới hoàng hôn.
Trên con đường xuống núi, đã thấy Vân Hải ở không xa phía trước, Vương Tế Vũ tu đạo đã có thành tựu, Vương Tông Cảnh thân thể cường tráng, hai người bọn họ tinh thần sáng lạn không hề có chút mệt mỏi nào. Trong lúc đó, Vương Tông Cảnh đang nghe tỷ tỷ nói không biết đến tận đâu, kể tình huống Thanh Vân Môn hiện nay cho hắn:
“Tiểu đệ, lúc trước tỷ đã nói với đệ, năm đó sau trường hạo kiếp, thế hệ cao thủ Thanh Vân môn khi trước người chết người bị thương, đến nay hầu như còn không có mấy vị. Những vị tổ sư còn sống hôm nay cũng không hề để ý đến đại sự trong môn. Chưởng giáo Tiêu chân nhân năm đó gạt hết dị nghị, sau khi thực hiện thất mạch hợp nhất liền thành lập ‘Trưởng Lão hội’ ở Thanh Vân môn. Hiện nay, chuyện lớn của môn phái đều do Trưởng Lão hội thương nghị quyết định.”
Kể đến đoạn này, giọng nói của Vương Tế Vũ nhỏ lại: “Nghe nói những người được xếp vào Trưởng Lão hội đều là nhân vật lợi hại đứng đầu các mạch Thanh Vân năm xưa. Ngày đó, Tiêu chân nhân vì thực hiện việc lớn nên không thể không nhượng bộ như vậy.”
Trong lòng Vương Tông Cảnh chấn động, vốn tưởng rằng chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân môn là nhân vật thiên hạ vô song, không thể tưởng tượng được trong môn còn có những người thực lực mạnh như vậy, có thể làm cho chưởng giáo chân nhân không thể không kiêng kị. Vương Tề Vũ xòe bàn tay ra, đưa cả đám ngón tay áp tới:
“Trong các trưởng lão, xếp thứ nhất là Tiêu chân nhân, vị trí thứ hai là trưởng lão Tề Hạo Tề xuất thân từ Long Thủ Phong năm xưa, vị thứ ba là Lục Tuyết Kỳ Lục trưởng lão xuất thân từ Tiểu Trúc Phong, vị thứ tư Tăng Thư Thư Tăng trưởng lão xuất thân từ Phong Hồi Phong, ặc, chính là sư phụ của tỷ đó.”
Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, cười nói: “Tỷ tỷ, không thể tưởng được sư phụ tỷ có địa vị lớn như vậy.”
Vương Tế Vũ hơi đắc ý nói: “Xem như là vậy…, đáng tiếc sư phụ tỷ luyện đan thất bại, mấy ngày nay tâm trạng nóng nảy, chưa phải thời điểm thích hợp. Sau này có cơ hội tỷ sẽ dẫn đệ đi gặp người, nếu lọt mắt lão nhân gia không chừng còn có thể cho đệ một mối cơ duyên.”
Vương Tông Cảnh liên tục gật đầu, trong lòng tưởng tượng vị Tăng Thư Thư Tăng trưởng lão nhất định có bộ dáng chính khí lẫm liệt, tiên phong đạo cốt như thần tiên, sau đó hắn lại hỏi: “À, tỷ tỷ, Trưởng Lảo hội còn có ba vị trưởng lão, vậy là những người nào?”
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK