Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 56: Cố nhân

Thanh Vân sơn, Thông Thiên phong.

Ngọn Thông Thiên phong nguy nga hùng vĩ đứng ngạo nghễ giữa thế gian như ngưng tụ tinh hoa của dãy Thanh Vân sơn. Nó lúc nào cũng hiện ra vẻ cao ngạo bất khuất hút lấy vô số ánh mắt ngước nhìn. Mặt khác, ở những nơi núi rừng sâu trong hậu sơn cũng có những chốn hoang vu ít khi xuất hiện dấu chân người, theo dòng thời gian lặng lẽ cứ âm thầm bảo vệ mảnh đất này.

Tổ sư từ đường cũng là một nơi như vậy.

Nó ẩn sâu sau chốn điện đài lầu các kín mít. Suốt quãng đường tới đây, thi thoảng lắm mới có thể trông thấy một góc của từ đường. Càng tới gần nơi này càng cảm thấy bầu không khí nơi đây trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng kêu của lũ chim trong rừng cũng dần nhỏ đi, như thể chúng cũng tự nhiên sợ hãi sẽ quấy nhiễu anh linh của các vị tổ sư đi qua lại chốn này.

Trừ lúc môn phái tổ chức đại lễ trọng đại thì đám đệ tử bình thường gần như cũng không tới nơi này. Trên con đường mòn có không ít cành lá đã già úa nằm ngổn ngang, chỉ cần bước nhẹ tới, đạp lên chúng sẽ tạo ra âm thanh gãy nát, lặng lẽ lan ra trong không khí. Lúc này có một nam tử mặc đạo bào màu xanh đang chậm rãi đi trên con đường này, gió núi cũng từ nơi xa lặng lẽ lướt qua. Càng tới gần miếu, vẻ mặt hắn lại càng có chút ưu tư mà bình thường khó có thể thấy được.

Rốt cục, hắn cũng tới đại điện bên ngoài Tổ sư từ đường. Trên mặt đất rộng rãi được lát đá xanh ấy cũng không hề có ai khác, chỉ có tiếng gió thổi, lá rơi không ngừng vang lên, ẩn chứa chút gì đó cô đơn, lạnh lẽo. Trong đại điện vẫn còn những ngọn đèn đang cháy sáng, hương khói nghi ngút, chỉ là không hê có bóng dáng con người. Trong rất nhiều năm trước, nơi này đã có một người luôn lặng lẽ chăm sóc, mặc kệ tháng dài đằng đẵng, bóng hình cô độc ấy vẫn lặng lẽ sống cuộc đời của chính mình.

Nơi điện thờ này, chỉ có hương khói lan tỏa, cũng không rõ là những linh vị đang chìm khuất trong bóng tối kia có chứng kiến tất cả chuyện năm xưa không?

Ngay cả nền đá xanh dưới chân cách nơi nay không xa cũng thi thoảng có thể nhìn thấy vô số vết nứt nằm dưới lớp lá rụng. Rất nhiều năm trước đây, nơi này cũng từng có thời khiến phong vân đổi sắc, cũng có khi lại có hào kiệt thiên hạ tỏa sáng, nhưng đó đều là chuyện của quá khứ, giờ đây nó cũng chỉ còn lại sự tịch liêu.

Tiêu Dật Tài ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ “ Tổ sư từ đường” uy nghiêm trên hoành phi, môi hắn khẽ nhích lên, đôi mắt hơi co lại, sau đó hắn thở sâu, chậm rãi đi vào từ đường.

Khác với vẻ sáng sủa nơi đại điện, bên trong Tổ sư từ đường khá tối tăm, chẳng hề khác gì trước đây. Đằng sau hương án trên chính điện vẫn có vô số bài vị, mỗi cái lại có được lên một cái tên đã từng có thời vang dội nhưng hôm nay tất cả đều đã chìm trong giấc ngủ say, cuối cùng được đời sau của Thanh Vân môn thay nhau tế lễ.

Gương mặt Tiêu Dật Tài lộ ra thần sắc vô cùng cung kính. Trước uy nghiêm của bài vị các bậc tổ sư anh linh, Tiêu Dật Tài cung kính quỳ xuống, dâng hương, không hề có chút qua loa. Đèn hương cháy sáng, khói nhẹ lượn lờ, dòng chữ ghi trên những linh vị kia khi chìm trong hương khói lại lộ ra vẻ mờ ảo, dường như chúng đang lặng lẽ nhìn bóng người đang quỳ bên dưới trong bóng tối nơi này.

Màn che gần đó đột nhiên lay động, cơ thể Tiêu Dật Tài hơi cứng lại. Hắn tiếp tục quỳ lạy, đến khi hành lễ xong mới đứng dậy. Lúc này hắn mới quay đầu nhìn lại thì thấy bên cạnh lớp màn che sát lối đi thông với Vãng Thiên Điện, Lâm Kinh Vũ với gương mặt không hề có chút biểu cảm đang lặng lễ đứng quan sát hắn.

Tiêu Dật Tài hơi dừng lại một chút rồi lập tức mỉm cười khẽ gật đầu với Lâm Kinh Vũ. Đến lúc này Lâm Kinh Vũ mới đi tới, hắn ngước nhìn linh vị của các vị tổ sư rồi hỏi:” Tiêu sư huynh, sao huynh lại tới đây?”

Tiêu Dật Tài khẽ cười:” Hôm nay lòng ta không yên, không hiểu sao lại bỗng nhớ tới gương mặt, giọng nói của ân sư nên mới tới nơi này.” Tiếp đó hắn nhìn Lâm Kinh Vũ hỏi lại:” Còn đệ thì sao?”

Lâm Kinh Vũ im lặng trong chốc lát rồi bình thản nói:” Đệ cũng chợt nhớ tới chuyện trước đây, hơn nữa dù sao cũng đã ở đây nhiều năm, sau một thời gian dài không tới thì cũng có chút nhớ nhung.”

Tiêu Dật Tài quan sát hắn một lúc rồi khẽ vươn tay vỗ lên bả vai hắn khẽ nói:” Chúng ta tới xem bọn chúng một chút đi.”

Lâm Kinh Vũ khẽ gật đầu:” Mời sư huynh theo đệ.”

Nói xong, hắn quay người đi. Ánh xanh lam của Trảm Long kiếm trên lưng hắn khẽ tỏa ra, đặc biệt bắt mắt trong đại điện tối tăm này. Tiêu Dật Tài cũng chậm rãi đi sau lưng hắn. Đâu đó trong đại điện, ánh sáng từ bên ngoài âm thầm đi qua khe hở trên cửa sổ lặng lẽ chiếu vào. Hai ngươi họ chậm rãi cất bước đi trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối như thể đang lặng lẽ đi qua dòng thời gian biển ảo, quả thực là có chút gì đó vô cùng tang thương. Chuyện năm nào bỗng lại lặng lẽ hiện lên, từng chuyện từng chuyện lần lượt lướt qua.

Ra khỏi lối đi, vượt qua màn che màu vàng là đến thiên điện vắng vẻ. Trong góc điện có hương án để tế lễ, bên trên có hương nến, đồng xu. Đằng sau hương án lại chỉ có hai linh vị, hoàn toàn ít hơn bên ngoài. Hương khói lẳng lặng trôi nổi trước bài vị.

Vẻ mặt Tiêu Dật Tài đã sớm trở nên nghiêm trang, ngay cả gương mặt Lâm Kinh Vũ cũng trịnh trọng hẳn lên. Hai người chậm rãi đi tới trước hương án, nhìn qua thì thấy bên trên hai bài vị phân biệt có hai cái tên:

Đạo Huyền

Vạn Kiếm Nhất.

Tiêu Dật Tài từ từ tiến tới, ánh mắt tập trung vào bài vị của Đạo Huyền, trong giây phút này, trong đôi mắt hắn có chút gì đó kích động, ngay cả định lực giờ đây của hắn cũng không thể che giấu nổi, điều này làm cho Lâm Kinh Vũ vô cùng kinh ngạc nên không khỏi đứng cạnh ngước nhìn.

Nhưng rồi Tiêu Dật Tài cũng nhanh chóng tự chủ lại được. Đào bào khẽ bay, hắn quỳ xuống trước linh vị, sau một lúc im lặng thì cất lời:

“Sư phụ, đệ tử Dật Tài hôm nay tới thăm người đây.”

Sau đó hắn từ từ cúi người xuống dập đầu với linh vị luôn lặng im đằng sau hương án. Khi đầu hắn chạm đất thì bỗng có một tiếng động nhỏ vang lên, thứ này vốn chưa hề có trên đại điện này…

Đi ra khỏi Tổ sư từ đường tối tăm, ánh sáng lại tràn ngập đại điện bên ngoài, không gian lại chìm trong màu xanh lá của cỏ cây, sự thay đổi nhất thời này dương fnhuw khiến tinh thần người ta phải rung lên.

Lâm Kinh Vũ quay sang nhìn Tiêu Dật Tài có lẽ đang suy tư bên cạnh nói:” Sư huynh, có một câu này, không biết đệ có nên hỏi không?”

Tiêu Dật Tài xoay người lại, khẽ gật đầu đáp:” Lâm sư đệ, đệ nói đi, nơi này không có người ngoài, đệ có thể thẳng thắn nói.”

Lâm Kinh Vũ do dự một chút rồi nói:” Sauk hi Đạo Huyền sư bá cưỡi hạc về trời thì tại sao với công tích to lớn nổi bật trong lịch đại tổ sư môn phái chúng ta của người, huynh lại không để bài vị của người ở đại điện để cùng được hưởng hương khói cùng các vị tổ sư của bản môn?”

Tiêu Dật Tài hơi đổi sắc, ánh mắt hắn hơi dừng lại trên gương mặt Lâm Kinh Vũ, chỉ thấy gương mặt Lâm Kinh Vũ vẫn vô cùng bình thản, tựa hồ cũng không quá để ý thì Tiêu Dật Tài suy nghĩ một chút rồi nói:” Bỏi vì ta biết, lúc sư phụ về trời, trong lòng ngài vẫn còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.”

Lâm Kinh Vũ giật mình hỏi lại:” Tâm nguyện gì?”

Tiêu Dật Tài thản nhiên tiếp:” Ngày sư phụ còn sống đã từng đưa huynh tới nơi này, ngài đứng trước linh vị của các vị tổ sư thề phải tiêu diệt Ma giáo, ngay cả lúc sắp ra đi người cũng muốn ta kế thừa di nguyện ấy, vì chúng sinh trong thiên hạ mà hoàn thành nó.”

Lâm Kinh Vũ nhất thời không biết phải nói gì. Hắn chỉ nhìn Tiêu Dật Tài cười rồi xoay người. Tựa như trong lúc đó lại có chút xúc động, sắc mặt cũng thay đổi, chỉ biết chăm chú nhìn đại điện đằng kia. Hai tay bên dưới đạo bào dường như đang khẽ nắm chặt lại.

“ Dật Tài bất tài, hàng chục năm cố gắng, cuối cùng cũng chẳng được việc gì, giờ đây chỉ biết vật lộn sống qua ngày ở Thanh Vân môn..” Tiếng nói nghèn ngào, dường như đang thầm thì, chỉ cách xa một chút đã không còn nghe rõ.

Sauk hi đứng như thế một lúc lâu, Tiêu Dật Tài bỗng hít sâu, xoay ngườil ại tươi cười nói:” Chúng ta đi thôi.”

Lâm Kinh Vũ gật nhẹ đầu rồi đi về phía con đường mòn với hắn. Mới đi vài bước, Tiêu Dật Tài đã mở miệng nói:” Lâm sư đệ, vài ngày trước đệ có lên Đại Trúc phong, có phải là sau khi gặp Trương sư đệ chợt nhớ tới chuyện Vạn sư thúc năm đó nên hôm nay mới tới nơi này phải không?”

Lâm Kinh Vũ lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt hắn hiện lên vẻ phức tạp.

Tiêu Dật Tình thấy vậy thì khẽ than, nhưng ngay sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn hàng cây đại thụ cổ kính cao ngất ở xung quanh nói tiếp:” Kỳ thực đôi khi ta cũng nghĩ rằng, năm đó hai người sư phụ và Vạn sư thúc đều là nhân vật tuyệt thế, đều là bậc thiên hạ vô song, nếu không gặp phải những chuyện kia thì không biết Thanh Vân môn chúng ta sẽ trở nên huy hoàng như thế nào đây?”

Lâm Kinh Vũ hơi khựng lại, sau khi nghĩ một chút thì trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ hoải niệm.

Hai bóng người nghiêm trang ngày đó, dù đã trải qua vô số năm tháng, nhưng cũng không thể mất đi hào quang rực rỡ, khiến cho lớp hậu bối ngày nay mỗi khi nhớ tới đều vô cùng kính ngưỡng. Nhìn cảnh nay lại nhớ người xưa, không khỏi phải thở dài.

Tiêu Dật Tài im lặng một lúc rồi tự lắc đầu như cam chịu, hắn quay đầu sang nói với Lâm Kinh Vũ:” Lâm sư đệ, huynh cũng có chuyện này muốn hỏi.”

Lâm Kinh Vũ lập tức đáp:” Mời sư huynh nói.”
Tiêu Dật Tài nhìn ánh mắt hắn rồi chậm rãi cất lời:” Đệ cảm thấy, Trương sư đệ là người như nào? Hắn đối với Thanh Vân môn như thế nào?”

Thân thể Lâm Kinh Vũ khẽ run lên, hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dật Tài với vè vô cùng kinh ngạc.

Nắng trong khu rừng chiếu lên gương mặt anh tuấn của Tiêu Dật tài, dường như cũng trở nên rực rỡ hơn.

----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK