Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


[/CENTER]
Việt
Chương 57: Tế sát.

Cành liễu phất phơ trong từng cơn gió nhẹ. Viện hai ba lúc này lại quay về vẻ yên ắng vốn có, phần lớn người ở đây đều đã quay trở về phòng của mình, chỉ còn có Tiểu Đỉnh vô tư ôm lấy cổ Đại Hoàng lăn lộn trên bãi cỏ xanh vô cùng vui vẻ*. Tiểu Hôi thì không biết đã leo lên cành liễu từ lúc nào đang vui vẻ thưởng thức mấy quả dại không rõ tên.

* Nguyên văn Hán Việt: Bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận Ngữ

Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.


Phòng chữ Kim vẫn như mọi khi, sau khi về phòng thì Cừu Điêu Tứ lập tức đóng chặt cửa sổ. Cửa phòng chữ Thủy lại chỉ hơi khép, bóng dáng xinh đẹp của Tô Văn Thanh đang dựa vào cửa sổ để đọc cuốn sách cầm trong tay. Có điều hình như hôm nay nàng không tập trung nên thi thoảng lại dời ánh mắt ra khỏi quyển sách đi tới ô cửa ở phía đối diện. Phòng chữ Thổ vốn không có người hôm nay cũng đã có chủ, ngoài ra thì còn có thể thấp thoáng thấy được thân hình Vương Tông Cảnh ở bên trong.

Nơi cửa sân bỗng vang lên tiếng bước chân, chính là đại ca Tô Văn Khang của Tô Văn Thanh đang đi đến. Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Đỉnh đang chơi đùa, rồi cũng lờ đi, tiến thẳng tới phòng chữ Thủy, khi thấy Tô Văn Thanh thì gương mặt lộ ra sự vui vẻ:“ Thanh muội.”

Tô Văn Thanh đặt quyển sách trong tay xuống, tươi cười đáp lại:” Ngũ ca, huynh đến rồi à, vào đây ngồi đi.”

Tô Văn Khang lập tức đi vào, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế lấy được ở gần cửa, cười nói:” Hôm nay nhớ ta quá sao mà gọi tới gấp vậy?”

Tô Văn Thanh hơi lắc đầu, ánh mắt chuyển về phòng chữ Thổ ở ngoài cửa sổ rồi nói:” Muội có vài việc cần nói với huynh.”

Tô Văn Khang cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn lập tức nhíu mày nói:” Ồ, không phải tên béo ở phòng chữ Thổ đã chết rồi sao, sao lại có người ở trong đó vậy, có chuyện gì thế?”

Tô Văn Thanh bình tĩnh đáp lại:” Thanh Vân môn mới nhận thêm một đệ tử mới tham gia Thanh Vân thí, tên hắn là Nam Sơn, là con một của tổng quản Nam Thạch Hầu ở Long Hồ Vương gia nơi U Châu.”

Tô Văn Khang lập tức giật mình, hắn hỏi lại với giọng vô cùng khó tin:” Cái gì cơ?”

Ánh mắt Tô Văn Thanh vẫn không đổi, nàng nhìn hai bóng người thấp thoáng bên trong phòng chữ Thổ suy nghĩ gì đó, sau một lúc im lặng, nàng nói tiếp:” Muội nghĩ Long Hồ Vương gia đã xảy ra chuyện gì đó.”

Tô Văn Khang trầm ngâm chốc lát. Hắn vốn là người Tô gia ở Lư Dương nên tất nhiên cũng khá hiểu chuyện của các thế gia tu chân lớn ở U Châu nên lập tức nhíu mày nói:” Nếu ta nhớ không nhầm thì Nam Thạch Hầu kia đã nhiều năm là tâm phúc của gia chủ đời trước của Vương gia là Vương Thụy Vũ. Mới đây Vương Thụy Vũ đột nhiên qua đời, Vương Thụy Chính cũng thay ông ta lên ngôi gia chủ, sợ rằng hắn cũng không dễ dàng sống qua ngày nữa. Không phải là hắn biết đã mất chỗ dựa thì sẽ có tai họa nên mới bảo con mình đi nơi khác để tránh tai họa đấy chứ? Dù sao Long Hồ Vương gia cũng có chút giao tình với Thanh Vân môn từ khi Vương Thụy Vũ còn sống, hắn lại là đại tổng quản nắm quyền trong tay nên ắt hẳn cũng khá thân quen với Thanh Vân môn.”

Tô Văn Thanh vẫn không đổi sắc mặt mà chỉ mỉm cười liếc nhìn Tô Văn Khang. Tô Văn Khang trước nay vẫn luôn có chút sợ hãi vị muội muội vô cùng thông minh này nên lập tức nghẹn lời, cười khổ hỏi lại:” Sao vậy, ta nói sai điều gì sao?”

Tô Văn Thanh lặng lẽ đáp:” Huynh cho rằng cơ hội tham gia Thanh Vân thí dễ dàng có như vậy sao? Vậy thì hai người chúng ta là cái gì?”

Tô Văn Khang lập tức giật mình.

Tô Văn Thanh đặt quyển sách trong tay lên bàn, sau đó nhìn về bên ngoài cửa sổ nói:” Có thể tham gia Thanh Vân thí thì đều thường là các đệ tử ưu tú nhất của các thế gia tu chân, càng không nói tới việc Nam Sơn chỉ vào Thanh Vân biệt viện này sau khi nó bắt đầu được hai tháng, rõ ràng là Thanh Vân môn đã cho Long Hồ Vương gia thể diện rất lớn. Cho nên bây giờ Nam Sơn có thể tới Thanh Vân, tuyệt không phải là chó nhà có tang, chỉ sợ sẽ vô cùng chói lọi, nên nhớ rằng rất nhiều đệ tử Long Hồ Vương gia đều không có cơ hội này đâu.” Nàng khẽ cười, gương mặt hiện lên nét mỉa mai, nhìn Tô Văn Khang nói:” Ngũ ca, huynh nói đi?”

Tô Văn Khang tất nhiên biết rằng vị muội muội này không định châm chọc mình, sau khi trầm mặc một lúc, hắn nhíu mày, nói với vẻ hồ nghi:” Ý muội là sau khi Vương Thụy Vũ chết, Nam Thạch Hầu cũng không hề gặp họa hay đánh mất quyền thế sao?”

Bên ngoài cửa sổ tiếng cười đùa của Tiểu Đỉnh xen lẫn tiếng sủa của Đại Hoàng và tiếng cười của Tiểu Hôi không ngừng vang lên, tất cả đều khiến người ta cảm thấy rất yên bình. Tô Văn Thanh dựa người vào cửa sổ, im lặng một lúc rồi tiếp lời:” Theo muội thì có thể nhận được ân sủng lớn như vậy thì e rằng sau khi chủ cũ mất đi, chủ mới lên thay thì Nam Thạch Hầu ở Long Hồ Vương gia không những không mất đi quyền thế mà thậm chí còn giành được nhiều quyền lực hơn, e rằng đã chỉ còn dưới một người mà trên vạn người. Cũng chỉ có thể vì thế thì tân gia chủ Vương Thụy Vũ mới xin Thanh Vân môn ban thưởng cho hắn. Chỉ có điều.. ” Nàng cười lạnh lùng, dường như còn có chút gì đó xem thường:” Không rõ là vị Nam Thạch Hầu này đã lập được công lao to lớn thế nào cho tân gia chủ mà có thể giành được địa vị cũng như phần thưởng như vậy đây?”

Tô Văn Khang nhướng mày, nét mặt cũng thay đổi. Hắn dù không thông minh như muội muội của mình thì cũng tuyệt không phải là kẻ ngốc, hơn nữa kẻ xuất thân từ thế gia tất có chút tài năng nên chỉ cần nghĩ ngợi thêm một chút thì đã hiểu được ẩn ý trong lời vừa rồi của Tô Văn Thanh. Chỉ là dù hắn rất kinh ngạc nhưng cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại còn cao hứng cười to lên, sau đó vui vẻ nói:” Hóa ra là như vậy, đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ. Nhưng mà thế cũng tốt, lão già Vương Thụy Vũ này đã cố chấp đối đầu với Tô gia chúng ta cả chục năm nay, lão chết rồi thì đúng là không thể tốt hơn, ha ha ha ha..”

Tô Văn Thanh cũng không để ý tới việc ca ca mình tự nhiên vui vẻ, ánh mắt nàng đặt về phía trong phòng chữ Thổ. Sau khi Nam Sơn đến, Vương Tông Cảnh cũng chỉ ở trong căn phòng kia, bởi vì bị bức tường ngăn cản, hơn nữa lại cách khá xa nên nàng không thấy rõ hay nghe được lời của họ, chỉ lờ mờ có thể nhận ra hai người đó đang ngồi nói chuyện.

Nàng nhìn về bên đó suy nghĩ tới xuất thần, suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi, đột nhiên nàng bỗng có một ý nghĩ vô cùng kì lạ:” Vương công tử kia có vẻ rất quen tên Nam Sơn mới đến này, hơn nữa tuổi tác lại không khác biệt lắm, có lẽ cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên từ bé. Chỉ không biết nếu Vương công tử nhận ra những điểm mấu chốt trong chuyện này thì sẽ cảm thấy như thế nào đây…?”

Trong phòng chữ Thổ, vật dụng hàng ngày cũng đã được mang đến, cái bàn đổ cũng đã được dựng lên, bụi bặm bao phủ cũng đang được lau sạch. Vương Tông Cảnh ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Nam Sơn lau dọn căn phòng. Căn phòng không lâu trước đây còn tràn đầy tử khí cũng dần trở nên sạch sẽ, lại tiếp tục hiện ra sinh cơ.

Lúc này hắn có rất nhiều câu hỏi trong lòng, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu. Mà Nam Sơn sau phút đầu vui mừng lúc gặp mặt thì cũng không hiểu sao lại trở nên im lặng, cứ lặng lẽ lau dọn phòng, không hề nói thêm lời nào.

Cuối cùng vẫn là Vương Tông Cảnh mở lời, hắn kêu lên:” Tiểu Sơn.”

Nam Sơn lúc này đang lau bục cửa sổ, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, hắn nghe được tiếng gọi này thì hơi dừng động tác lại, sau đó quay người lại hỏi:” Có chuyện gì vậy Cảnh thiếu gia?”

Vương Tông Cảnh do dự một lúc rồi nói:” Tiểu Sơn, tại sao ngươi lại đến Thanh Vân sơn, làm sao ngươi lại có thể vào trong này được?”

Nam Sơn im lặng một lúc rồi đáp:” Cảnh thiếu gia, ta cũng không rõ lắm. Không lâu trước đây ta vẫn ở Vương gia bảo, bỗng nhiên có một hôm cha ta bảo ta thu thập hành lý để tới Thanh Vân sơn, còn nói là được các tiên trưởng Thanh Vân môn ban thưởng nên ta có thể tham gia Thanh Vân thí.”

Vương Tông Cảnh trầm mặc một lúc, ánh mắt cũng lập lòe, không rõ là hắn đang nghĩ gì. Sau một lúc, giọng hắn bỗng trở nên nặng nề:” Mọi người ở nhà vẫn khỏe cả chứ?”

Khóe miệng Nam Sơn hơi nhăn lại, khăn lau trong tay cũng chùi đi vết bẩn cuối cùng trên bệ cửa sổ, khiến cho nó trở nên như mới. Hắn nhìn lên bệ cửa, thoáng im lặng rồi nói:” Trong nhà có chuyện, Vương lão gia chủ đột nhiên lâm bệnh nặng, không may qua đời, bây giờ Thập Lục gia đã trở thành gia chủ, những thứ khác thì đều ổn cả.”

Người Vương Tông Cảnh khẽ run lên, gương mặt lộ ra sự kinh ngạc. Hắn nhìn thẳng vào thân hình đang đứng cạnh cửa sổ của Nam Sơn, muốn nói mà không nên lời, sau một lúc lâu hắn mới lên tiếng:” Có biết là bị bệnh gì không? Ngày ta rời khỏi Long Hồ thì đại bá vẫn còn rất khỏe mạnh, hơn nữa lại là người tu đạo đã có thành tựu, bình thường sẽ không thể bị nhiễm bệnh, sao lại đột nhiên bị bệnh nặng qua đời cơ chứ?”

Nam Sơn xoay người lại, gương mặt lộ ra vẻ bối rối, nhìn có vẻ không hề biết chuyện gì, nói:” Cảnh thiếu gia, ta cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ biết hôm đó nội viện bỗng tuyên bố đại lão gia lâm bệnh nặng, kết quả là đã qua đời ngay trong đêm hôm sau.”

Vương Tông Cảnh nhìn vẻ mặt hắn thì cũng không hỏi gì nữa, Nam Sơn sau khi im lặng một lúc thì lại tiếp tục lau dọn căn phòng. Trong bầu không khí nặng nề ấy, không biết vì sao sau sự vui mừng lúc mới gặp hai người cùng nhau lớn lên này lại bỗng sinh ra một khoảng cách mờ nhạt.

Vương Tông Cảnh ngồi trên ghế nhìn Nam Sơn đi tới đi lui trong phòng cũng không hề có ý định giúp đỡ. Sau vẻ kinh ngạc lúc mới nghe tin thì gương mặt hắn lại trở nên lạnh nhạt, chỉ có ánh mắt đang nhìn Nam Sơn kia lại thi thoảng hiện lên vẻ phức tạp.

Lúc Nam Sơn đứng dậy sau khi đã lau xong xó xỉnh cuối cùng thì phòng chữ Thổ đã hoàn toàn thay đổi. Không khí nơi này tràn ngập vị tươi mát của hơi nước, ngay cả nền đá xanh trên mặt đất cũng sáng bóng hẳn lên. Nam Sơn hài lòng gật đầu, sau đó xoay người lại, đột nhiên hắn kêu lên, đồng thời xoa đầu cười nói:” Sao ta lại quên rót nước rồi, Cảnh thiếu gia, ngươi chờ ta một lúc, ta đi lấy nước..”

Vương Tông Cảnh lắc đầu, tiếp đó đứng dậy nói:” Không cần đâu Nam Sơn, ngươi đi đường dài tới đây, lại lau dọn lâu như vậy thì nên nghỉ ngơi trước đi. Ta ở phòng chữ Hỏa bên cạnh, nếu ngươi rảnh thì qua đó ngồi chơi.”

Nam Sơn ngẩn người kêu lên coi như đồng ý. Vương Tông Cảnh đi về phía cửa vài bước rồi bỗng nhiên quay lại nhìn hắn nói:” Tiểu Sơn, từ hôm nay trở đi, cũng không cần gọi là Cảnh thiếu gia nữa.”

“ Hả?” Nam Sơn nhìn hắn với vẻ khó hiểu:” Sao vậy?”

Vương Tông Cảnh nhìn hắn nói:” Nơi đây là Thanh Vân môn chứ không phải là Long Hồ Vương gia. Ngươi bây giờ đã vào trong Thanh Vân biệt viện thì cũng là đệ tử tham gia Thanh Vân thí như ta, từ này về sau cứ gọi ta là Tông Cảnh đi.”

Nam Sơn vốn cũng hơi chần chừ nhưng khi thấy vẻ kiên quyết trên mặt Vương Tông Cảnh thì mới thấp giọng đáp. Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu đồng thời vỗ vai hắn. Da thịt ở dưới lớp quần áo nơi bàn tay hắn chạm vào khá rắn chắc, xem ra dù Nam Sơn trông có vẻ hơi béo nhưng cũng không quá béo như người bình thường. Sau khi trong lòng có suy nghĩ này thì hắn nói với Nam Sơn:” Tiểu Sơn, khó có thể có cơ hội tham gia Thanh Vân thí, ta ở nơi này mấy tháng thì nhận ra quả thực Thanh Vân môn có rất nhiều vị tiền bối đức cao vọng trọng, thần thông quảng đại. Nếu có thể bái nhập làm đệ tử thì đời này sẽ có vô vàn lợi ích. Vậy nên, nếu ngươi đã tới chậm hai tháng, thì càng nên cố gắng tu luyện để một năm sau có thể ở lại trên Thanh Vân sơn này.”

Thân thể Nam Sơn khẽ run lên, hắn gật đầu liền mấy cái, sau đó nhìn Vương Tông Cảnh nói:” Ta đã rõ, Cảnh thiếu… Tông Cảnh, đến lúc đó cả hai chúng ta đều có thể ở lại nơi này, cùng nhau bái sư học đạo, đến khi thành tài thì chúng ta lại có thể cùng nhau vân du thiên hạ.”

Vương Tông Cảnh nhìn gương mặt đang tràn đầy mơ mộng kia thì cười nói:” Tốt.”

Sau đó hắn xoay người đi ra ngoài.

Nam Sơn đứng trong phòng trông theo thân hình cao lớn đang rời đi của Vương Tông Cảnh, sau đó lại nhìn hắn từ cửa phòng đi theo hành lanh gấp khúc ngang qua cửa sổ, theo tiếng bước chân thì có lẽ hắn đang tiến về phòng chữ Hỏa. Vẻ vui mừng trên mặt Nam Sơn cũng dần biến mất, ánh mắt ngẩn ngơ cũng dần trở nên vô định, cứ như vậy cô độc đứng yên một lúc thật lâu trong phòng.

Khi đóng cửa phòng, khung cửa vang lên tiếng “ Két..” trầm thấp, cộng thêm cửa sổ cũng đang đóng kín nên phòng chữ Hỏa cũng tối hẳn đi. Nhưng vì bây giờ là ban ngày nên bên trong cũng khá sáng sủa. Vương Tông Cảnh đứng sau cửa đưa mắt nhìn căn phòng đã trở nên vô cùng quen thuộc này, lặng lẽ thở dài.

Sau đó hắn đi đến cạnh bàn, ngồi xuống một chiếc ghế, hơi nhíu mày, dường như đang suy tư gì đó. Sau một lúc, ánh mắt hắn khẽ chuyển lên đống giấy mực trên bàn, cuối cùng hắn cầm bút long lên, chậm rãi viết lên giấy hai chữ:” Nam Sơn.”

Chữ của hắn cũng không quá phóng khoáng mà chỉ lộ ra vẻ giản dị. Mấy năm vừa qua hắn chỉ sống trong khu rừng nguyên thủy không có bóng người, những chữ còn nhớ đều dựa trên kí ức ngày bé, nên càng không cần phải nói tới chuyện có thể viết đẹp. Vương Tông Cảnh sau khi nhìn hai chữ Nam Sơn ấy một lúc thì hơi nhíu mày lại, tiếp đó lại suy tư một lát rồi chậm rãi nhấc bút viết xuống hai cái tên khác, chính là tên của hai người Vương Thụy Vũ và Vương Thụy Chính.

Lúc này sắc mặt của hắn đã hơi tối lại, hai cái tên trên tờ giấy kia, một người đã chết, một người còn sống, đều là thúc bá trong tộc, trước sau thay nhau tiếp quản quyền lực của Long Hồ Vương gia. Đột nhiên hắn đưa tay ra lấy tờ giấy đã viết tên ba người này vo thành một cục ném sang một góc. Tiếp đó hắn ngồi yên trên ghế, sau khi trầm mặc một lúc thì lại bắt đầu tiếp tục giơ bút viết lên một tờ giấy trắng khác.

Nam Thạch Hầu.

Hắn từ từ viết ra ba chữ đó, tay rất vững, động tác rất chậm, trên mặt cũng không hề có vẻ gì khác lạ. Sau khi viết xong ba chữ đó thì Vương Tông Cảnh cũng không hề viết thêm chữ nào khác mà thì lặng lặng nhìn cái tên này.

Ánh sáng trong phòng chậm rãi thay đổi như thể thong báo cho sự biến đổi của bầu trời bên ngoài. Theo thời gian trôi qua ánh sáng cũng dần mất đi, bóng tối vô thanh vô tức ập đến, vậy là một ngày đã qua, buổi tối lại tới. Thân hình Vương Tông Cảnh chìm trong bóng tối như thế hòa làm một với màn đêm xung quanh.

Rất lâu sau đó, thân thể của hắn chợt động, tựa như giật mình tỉnh lại từ trong suy tư. Hắn đứng lên, đi tới bên cửa sổ, hơi mở ra khung cửa nhìn ra ngoài. Quả nhiên bên ngoài đã chìm trong bóng đêm, trong lúc không hay biết một ngày đã lại trôi qua. Hắn hơi nhíu mày, sau đó đóng cửa sổ lại rồi quay lại chỗ cũ, hắn thoáng đưa mắt đặt lên tờ giấy trắng trên bàn kia rồi lại với tay ra vo nó lại, cuối cùng vứt nó sang một bên như tờ giấy trước đó.

Đứng ở cạnh bạn, hắn hít sâu một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng, tiếp đó hắn lắc đầu tự nói:” Thôi được rồi, chuyện này thì có gì liên quan tới ta cơ chứ?”

Hắn cười tự giễu mình, sau đó hất hai mảnh giấy kia xuống đất. Sau khi tập trung tinh thần một lúc, hắn hơi do dự nhưng cuối cùng lại cầm bút viết lên giấy hai chữ:

Hắc Vân.

Hai chữ không đầu không đuôi viết trên giấy này nhìn có vẻ hoàn toàn bình thường, bất kể là ý hay nét chữ đều không có gì đặc biệt. Vương Tông Cảnh không hiểu sao lại nhìn hai chữ này đến mức xuất thần, có điều ánh mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn khác khi nãy. Khi nhìn hai chữ Hắc Vân này, vẻ mặt hắn không ngừng thay đổi, có lúc là vẻ khó hiểu, khi lại là sợ hãi, lại có khi là mong đợi, ngoài ra còn có chút gì đó không nói nên lời, vô cùng cân nhắc.

Đêm ngày một tối, bóng tối trong phòng cũng ngày một dày thêm, ngay cả chữ viết trên giấy cũng không còn có thể thấy rõ được nữa. Vương Tông Cảnh đi sang một bên thắp nến lên. Ánh nên mờ nhạt sau đôi chút chập chờn ban đầu cũng dần bình ổn lại, chiếu sáng cả khoảng không quanh bàn. Thần sắc Vương Tông Cảnh lúc này cũng đã bình thường trở lại, hắn chỉ nhìn hai chữ Hắc Vân kia thêm một lúc rồi không thay đổi nét mặt cầm tờ giấy này lên đưa tới bên cạnh ngọn lửa. Lửa nóng nhanh chóng bao phủ trang giấy và chỉ giây lát sau đã biến nó thành một nhúm tro màu đen.

Vương Tông Cảnh lạnh lùng nhìn tất cả, hắn khẽ phất tay khiến nhúm tro bay xuống dưới chân. Hắn hơi gí chân, tro đen cũng tàn đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực, cất bước, đồng thời thổi tắt ngọn nên trong phòng. Sau đó hắn không chút do dự đi ra khỏi phòng.





Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK