Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc này, Cừu Điêu Tứ cũng đứng dậy, có vẻ không bị thương nặng lắm, nhưng gương mặt lại đỏ bừng bừng như muốn lập tức đánh tiếp. Chẳng qua dù hắn tức giận đến đâu thì cũng biết mấy người trước mặt chắc chắn khác hẳn mình. Chắc hẳn bọn họ đều là tu sĩ đã tu luyện đạo pháp thật sự, còn bản thân mới chỉ bước vào cánh cửa tuy luyện, thật sự cách biệt một trời một vực, e rằng người ta chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có thể ngiền nát mình rồi.

Đám người Hạo Thiên kiếm phái cũng không chú ý tới hành động của hắn, bọn Tống Dục đều đang quan sát Tô Văn Thanh, Tống Dục cũng vui vẻ mỉm cười hỏi:” Không biết cô nương dựa vào đâu mà nhận ra môn phái của chúng ta?”

Ở sau lưng Tô Văn Thanh, Vương Tông Cảnh cũng nhớ tới việc tỷ tỷ Vương Tế Vũ đã từng nói, mấy ngày tới nàng phải chuẩn bị khách đến từ Vân Châu ở Đông Hải, hình như còn nói đó là Hạo Thiên kiếm phái. Mấy năm nay hắn sống ở núi thẳm rừng sâu, từ nhỏ lại lớn lên ở vùng đất biên thùy U Châu, nên cũng không biết tới danh môn đại phái trong thiên hạ, nhưng trông sắc mặt trịnh trọng của Tô Văn Thanh thì có lẽ địa vị của môn phái tu chân này cũng không hề thấp.

Tô Văn Thanh mỉm cười: ”Tiểu nữ kiến thức nông cạn, nhưng cũng từng nghe qua đại danh của Hạo Thiên kiếm phái, nghe nói đệ tử quý phái yêu kiếm như mạng, quần áo trên người cũng đều thêu hoa văn hình kiếm, cho nên mới mạn phép đoán thử.”

Tống Dục liếc qua ống tay áo mình, tỏ vẻ đã hiểu cười nói: ”Cô nương quả nhiên tinh tường. Nếu đã là môn hạ của Thanh Vân, vậy xin được hỏi quý tính đại danh của các vị?”

Tô Văn Thanh khẽ khom người nói: ”Không dám, tiểu nữ Tô Văn Thanh, cũng không dám nhận mình là đệ tử Thanh Vân, hiện giờ vẫn đang tham gia Thanh Vân thí.”

Tống Dục khẽ gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên, nói tiếp: ”Cô nương không những xinh đẹp mà còn thông tuệ, tâm tư lại cẩn thận như vậy, xem ra tiền đồ quả không thể nói trước.” Nói xong, hắn quay sang lạnh nhạt nhìn Cừu Điêu Tứ giây lát rồi rời mắt đi, phóng khoáng vung tay áo nói: ”Nếu đã là hiểu nhầm thì việc này xin kết thúc ở đây, ngày khác chúng ta còn tới Thanh Vân sơn bái phỏng Tiêu chân nhân và các vị tiền bối, nếu có duyên sẽ trò chuyện với các vị tiếp.”

Dứt lời, hắn khẽ gật đầu chào Tô Văn Thanh rồi quay người đi. Bốn người bên cạnh cũng lập tức đi theo, chỉ có La Uy trẻ tuổi nóng nảy bốc đồng, lúc đi còn trừng mắt với Cừu Điêu Tứ, hoàn toàn có ý khiêu khích trắng trợn.

Trán Cừu Điêu Tứ nổi gân xanh, Vương Tông Cảnh nhìn thấy thế cũng vội vàng kéo hắn lại. Cừu Điêu Tứ quay đầu nhìn hắn, Vương Tông Cảnh thở dài, cũng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Cơ mặt Cừu Điêu Tứ vặn vẹo, cuối cùng hắn đành cắn răng không vùng khỏi tay của Vương Tông Cảnh nữa, chỉ lẳng lặng cúi đầu.

Tô Văn Thanh đi tới đứng bên cạnh hai thiếu niên này, khi thấy sắc mặt Cừu Điêu Tứ thì cũng khẽ nhíu mày, nhất thời không nói gì. Ba người cứ đứng đó như vậy, bầu không khí có phần hơi gượng gạo. Qua một lúc, Vương Tông Cảnh đành phải phá vỡ sự im lặng, cũng không nhắc lại chuyện khi nãy mà chuyển hướng hỏi: ”Điêu Tứ, lúc nãy huynh thật sự nhìn thấy Tiểu Đỉnh sao?”

Cừu Điêu Tứ im lặng một lát rồi nói: ”Lúc đó quá nhiều người, ta cũng không rõ có phải là nó hay không.”

Vương Tông Cảnh nhíu mày, ngẩng đầu lên thì thấy sắc trời đã dần tối lại, ánh tà dương chiếu tới từ phía tây, quả thực là sắp tới hoàng hôn. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: ”Hay là hai người về trước đi, ta đợi Tiểu Đỉnh ở đây. Nếu nó đã muốn nhìn cảnh nước đổ vào giếng cạn thì chắc chắn giờ hợi tối nay phải tới đây.”

Cừu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh quay sang nhìn hắn, Cừu Điêu Tứ nói: ”Ta chờ nó cùng ngươi.”

Tô Văn Thanh do dự một chút, nhưng cũng lập tức gật đầu nói: ”Được rồi, ta cũng rất quý thằng nhóc Tiểu Đỉnh, dù sao tìm quanh lâu như vậy rồi cũng không thấy nó, đành ở một chỗ chờ nó ra vậy.”

Vương Tông Cảnh cũng hơi giật mình, không nghĩ tới bọn họ lại nguyện ý cùng chờ, nhưng mặc kệ thế nào hắn cũng rất vui vẻ, mỉm cười nói:

“ Được.”



Thanh Vân thất phong, Thông Thiên Phong xưa nay luôn đứng đầu, chiếm lấy hết phong quang. Mà trong sáu ngọn núi còn lại, thì bất kể theo phương diện nào, Long Thủ Phong cũng cực kỳ xuất chúng, đáng tiếc suốt mấy ngàn năm qua nó chỉ có thể bị lu mờ dưới bóng của Thông Thiên phong.

So về độ cao, Long Thủ Phong cũng không thấp hơn Thông Thiên Phong là bao, luận về cảnh sắc Long Thủ Phong cũng không hề tầm thường, luận nhân tài mạch Long Thủ Phong cũng đông đúc hưng thịnh, từ trước đến nay chỉ đứng sau chi chính; thậm chí luận nhân vật thì thủ tọa Tề Hạo của Long Thủ Phong cũng là nhân vật số hai trong Thanh Vân môn hiện nay, chỉ kém mỗi chưởng môn chân nhân Tiêu Dật Tài.

Chẳng phải là đức cao vọng trọng sao?

Chẳng phải là quyền cao chức trong ư?

Không những ở Thanh Vân môn, mà thậm chí cả giới tu chân trong thiên hạ cũng không ít người chú ý tới Tề Hạo. Chẳng qua mấy năm gần đây hắn không quá nổi danh, ít khi xuất đầu lộ diện ở Thanh Vân môn, chỉ an nhàn ngồi ở vị trí thủ tọa thứ hai mà thôi. Cho dù như thế, trên dưới Thanh Vân môn chẳng có ai dám coi thường người này, bởi vì họ đều biết ngay cả chưởng môn Tiêu chân nhân cũng phải nhượng ba phần với vị Tề Hạo Tề trưởng lão này.

Đứng từ Long Thủ Phong nhìn sang phía tây có thể thấy hai ngọn núi chủ khác. Một là Phong Hồi Phong, còn ngọn núi đâm lên trời ở phía xa chín là Thông Thiên Phong. Lâm Kinh Vũ đeo Trảm Long kiếm trên lưng, chắp tay đứng dưới một gốc tùng già, lẳng lặng nhìn ngọn núi phía xa đến ngẩn ngơ, thật sự không biết y đang nghĩ gì trong lòng.

Chỗ y đứng cũng là một trong những nơi cao nhất cuả Long Thủ Phong, ở xung quanh tùng bách mọc san sát thành rừng, mỗi một gốc đều là cổ thụ, cảnh vật xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Không xa phía sau hắn là một ngôi đình nhỏ, bên trong đặt một chiếc bàn đá và bốn cái ghế đá, bên ngoài mái hiên cong cong thấp thoáng thấy trên tấm biển cổ có khắc hai chữ:

“Tùng Đình”

Xa hơn nữa là một khu nhà yên tĩnh, đại khái cũng chỉ có vài gian nhà nhỏ, lúc này có hai người một nam một nữ sánh vai nhau đi ra. Nam thì trầm ổn, trên mặt còn lưa thưa vài sợi râu, khuôn mặt lộ vẻ từng trải, thành thục, nhưng vẫn có thể hình dung ra nét anh tuấn lỗi lạc thời trẻ. Mà nữ lại là Điền Linh Nhi, hiện giờ nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, hai tay bưng lấy một khay trà, đi đến chỗ Tùng Đình, cười nói với Lâm Kinh Vũ:

“Lâm sư đệ, đừng đứng ở đó hóng gió nữa, qua đây uống trà đi.”

Vạt áo Lâm Kinh Vũ hơi động, y xoay người lại, nhìn thấy bọn họ thì cũng mỉm cười bước tới, khẽ gật đầu chào Điền Linh Nhi, sau đó nhìn nam tử kia bằng ánh mắt vô cùng kính trọng nói: ”Tề sư huynh, đệ đã về.”

Người đàn ông này tất nhiên là Tề Hạo, cũng là nhân vật danh chấn một phương, có điều lúc này nhìn thấy Lâm Kinh Vũ, hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng, bước tới mỉm cười nói: ”Trở về là tốt rồi, ngồi xuống đây nào.”

Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Điền Linh Nhi giúp họ rót trà, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy tiếng la của một cô bé vọng ra từ khu nhà yên tĩnh kia. Tề Hạo cũng nhìn về phía đó, cười bảo: ”Tiểu Huyên, có chuyện gì vậy?”

Điền Linh Nhi tức giận nói: ”Còn không phải vì muốn xuống núi tìm Tiểu Đỉnh ca ca của nó chơi sao? Nhỏ tuổi như thế, hơn nữa còn là con gái mà ngay cả một chút nữ tính cũng không có, suốt ngày chỉ lo chạy nhảy khắp nơi.”

Trông Tề Hạo rất yêu thương đứa con gái này, hắn cười nói: ”Cũng không phải chuyện xấu gì, cứ để nó đi tìm Tiểu Đỉnh đi.”

Lâm Kinh Vũ ngồi bên cạnh cũng tiếp lời: ”Hôm nay ta cũng gặp Tiểu Đỉnh ở trong thành Hà Dương.”

Tề Hạo và Điền Linh Nhi khẽ giật mình, Tề Hạo trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu bảo: ”Đúng rồi, hôm nay là mười lăm tháng tám, cũng là thời điểm thành Hà Dương tổ chức lễ tế thần sông, nếu không thì đệ tử trong Thanh Vân biệt viện cũng chẳng được tới đó.”

Điền Linh Nhi hừ một tiếng bảo: ”Cứ coi như vậy đi, nhưng Tiểu Đỉnh chỉ là một thằng nhóc bốn tuổi, sao có thể để nó chạy tới đó một mình được? Thằng bé này bị chiều hư từ nhỏ rồi, thực sự không sợ trời không sợ đất gì cả, chuyện gì cũng dám làm…”

Tề Hạo bật cười, lắc đầu nói: ”Muội đừng nói bậy, tính tình Lục sư muội thế nào chúng ta không phải là không biết, muội ấy quản giáo thật sự rất nghiêm.”

Điền Linh Nhi nhếch miệng nói: ”Muội không nói Lục sư tỷ mà nói cha của Tiểu Đỉnh kìa. Người này vốn rất ngây ngô, vậy mà từ sau khi có con lại thay đổi hẳn, chiều quá sinh hư. Nếu không phải có Lục sư tỷ trông nom bọn họ thì chẳng biết Tiểu Đỉnh đã ghê gớm thế nào rồi.”

Đúng lúc này, tiếng kêu của cô bế trong nội đường yên tĩnh đằng kia càng lớn thêm, xem ra cô bé đã rất khó chịu rồi. Điền Linh Nhi đành bất đắc dĩ đứng dậy nói: ”Để muội đi dạy dỗ Tiểu Huyên, hai sư huynh đệ tiếp tục nói chuyện nhé.”

Tề Hạo mỉm cười gật đầu, còn Lâm Kinh Vũ khẽ khom người. Đến khi thấy bóng dáng thướt tha của Điền Linh Nhi đã dần xa, Tề Hạo mới quay đầu lại, dường như ánh mắt dành cho người vợ đã nhiều năm này vẫn dịu dàng như ngày nào.

Quay người lại, hắn cầm ấm trà rót đầy một chén cho Lâm Kinh Vũ, sau đó nói: ”Khổ cực cho đệ rồi, nghe nói ở Nam Cương đệ còn bị thương phải không?”

Lâm Kinh Vũ trầm mặc hồi lâu, sau đó chầm chậm ngẩng đầu nhìn Tề Hạo, chỉ thấy nụ cười của Tề Hạo đã biến mất và hắn cũng đang nhìn mình. Hai sư huynh đệ trao đổi ánh mắt thật lâu, cuối cùng Tề Hạo trầm giọng hỏi: ”Là người đó sao?”

Lâm Kinh Vũ nâng chén nước trà trước mặt lên, nhìn làn nước trong veo xen lẫn hương thơm ngát, cuối cùng trầm mặc một lúc lâu rồi bình thản nói:

“Là người đó.”

Ngay cả với khả năng hàm dưỡng của Tề Hạo thì khóe mắt hắn cũng vô thức giật giật vài cái, ngẩn ngơ giây lát, cuối cùng nâng chén trà trước mặt lên, chầm chậm đưa lên miệng uống một ngụm, lúc lâu sau mới nói: “Không thể tin được, không thể tin được… Người đó vẫn còn sống.”

Lâm Kinh Vũ khẽ gật đầu bảo: “Đúng vậy, đệ cũng không nghĩ tới điều đó.”

Ánh mắt Tề Hạo vẫn đặt trên chén trà trong tay mình, dường như đang cố gắng nhìn thứ gì đó. Món đồ sứ bạch ngọc trong suốt, trông sáng bóng nhàn nhạt. Lát sau, hắn đặt chén trà xuống, thở dài một cái hỏi: ”Người đó có nói gì với đệ không?”

Lâm Kinh Vũ lặng lẳng lắc đầu, hắn uống cạn chén trà rồi cười khổ trả lời: ”Người đó có nói một câu, nói rằng đệ đã không làm ông ta thất vọng.”

Tề Hạo quay sang nhìn Lâm Kinh Vũ thì thấy hắn cũng đang nhìn mình. Một lát sau, hai người đồng thời lộ vẻ cay đắng. Lâm Kinh Vũ thấp giọng nói: ”Người đó vẫn còn nhớ tới chúng ta…”

Tề Hạo lặng lẽ nâng ấm trà rót đầy chén cho cả hai, giọng nói ẩn chứa sự bất đắc dĩ và phiền muộn: ”Đúng vậy, nhưng như thế thì sao, đã không thể quay đầu nữa rồi.”

Thân thể Lâm Kinh Vũ run lên, hắn cũng không nói thêm gì nữa, dường như đang tự nhẩm mấy chữ này.

Tề Hạo đứng dậy đi vài bước trong đình, rồi bỗng nhiên nói: ”Sư đệ, có một chuyện đệ không biết, Tùng Đình này vốn là do sư phụ xây dựng.”

Lâm Kinh Vũ hơi bất ngờ, hắn đưa mắt nhìn lên, chỉ nghe thấy Tề Hạo bình thản nói: ”Đó là chuyện rất lâu trước khi đệ nhập môn, tấm biển ngoài đình kia là ta đổi, ban đầu nó cũng không có tên như thế.”

Lâm Kinh Vũ “ồ” lên một tiếng, hắn đứng lên nhìn qua bên ngoài, Tề Hạo cũng đi tới bên cạnh hắn, khẽ liếc nhìn tấm biển. Một lúc sau cả hai lại đưa mắt nhìn nhau, Tề Hạo lặng lẳng nói:

“Tấm biển kia vốn không phải hai chữ này, mà là ba chữ do chính tay sư phụ viết, ‘Nhất Kiếm Đình’”


----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK