Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Vương Tông Cảnh ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy hai mắt Tô Tiểu Liên vẫn nhắm nghiền, nàng ngủ say chưa tỉnh. Nhưng trên gương mặt vốn đang bình thản yên giấc, giờ phút này lại lộ ra vẻ đau đớn, đồng thời tay chân cơ thể của nàng bắt đầu run lên, luồng không khí kỳ dị phát ra chính từ trên người Tô Tiểu Liên.

Vương Tông Cảnh lấy làm kinh hãi, vội vàng tới sát Tô Tiểu Liên để xem xét tình hình. Có điều thân hình vừa di chuyển, hắn chợt cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, chính là do khối ngọc quyết hình rồng kia gây nên. Gần như cùng lúc đó, Tô Tiểu Liên thình lình co quắp lại, giống như có một cơn run rẩy vô hình vừa quét qua thân thể. Giây lát sau, tay chân nàng cũng bắt đầu run lên, mùi máu tanh trong không khí đột nhiên nồng nặc hơn rất nhiều.

Vừa mới đây, khuôn mặt thiếu nữ vốn bình thản xinh đẹp thì giờ phút này chợt trở nên vặn vẹo. Trong lòng Vương Tông Cảnh hoảng sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, hắn đành bổ nhào tới đè chặt người Tô Tiểu Liên, để tránh cho nàng không cẩn thận rớt xuống cây, vì đang ngủ say đột nhiên thân thể đau đớn vặn vẹo. Có điều khi tay hắn vừa mới đụng vào cánh tay Tô Tiểu Liên, dù cách một lớp quần áo nhưng Vương Tông Cảnh vẫn cảm thấy một luồng khí hung mãnh băng lạnh truyền tới từ trên người Tô Tiểu Liên, thiếu chút nữa thì hắn rùng mình lên.

Trong lòng Vương Tông Cảnh càng sợ hãi, hắn thầm nghĩ bản thân mới chỉ chạm vào da thịt cô bé một chút mà đã có cảm giác như thế, vậy Tô Tiểu Liên phải chịu nỗi đau đớn khí lạnh giày vò cơ thể thì còn khổ sở đáng sợ đến mức nào, mới nghĩ tới thôi mà cả người hắn không kiềm được rùng mình một cái. Trong lúc gấp gáp, vẻ thống khổ trên mặt Tô Tiểu Liên càng lúc càng trầm trọng hơn, thân thể cũng run lên bần bật, dường như trong lúc ngủ mơ nàng đã gặp phải cơn ác mộng vô cùng đáng sợ. Trước tình hình nguy cấp ấy, Vương Tông Cảnh liền lấy tay lay lay cơ thể Tô Tiểu Liên, thầm nghĩ mặc kệ thế nào thì trước tiên cũng phải đánh thức nàng dậy đã.

Một tay Vương Tông Cảnh cầm lấy cánh tay Tô Tiêu Liên, sợ thân thể cô run rẩy vặn vẹo sẽ rớt xuống, tay kia đẩy lên vai cô, trong lúc tình thế gấp gáp, hắn thậm chí đã quên không cất khối ngọc hình rồng đi. Giây lát sau, bàn tay cầm khối ngọc chạm vào vai Tô Tiểu Liên, dùng sức đẩy, đồng thời hắn vội kêu lớn:

“Tiểu Liên, tỉnh dậy, muội mau tỉnh dậy đi.”

Thân thể Tô Tiểu Liên đột nhiên hơi động đậy, có điều nàng vẫn không tỉnh lại. Nhưng chẳng biết tại sao cơ thể nàng đột nhiên chấn động, giống như chịu sự kích thích mạnh mẽ. Cùng lúc đó, Vương Tông Cảnh lại cảm thấy bàn tay mình nóng lên, khối ngọc hình rồng phát ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ, đặc biệt trên hai con mắt ngọc quyết hình rồng lóe lên tia sáng kỳ dị chưa từng xuất hiện bao giờ. Ngược lại với việc đó, sau mấy lần cơ thể Tô Tiểu Liên run rẩy dữ dội, vẻ đau đớn trên mặt nàng lại dịu đi một chút.

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên rút tay về, cầm khối ngọc rời khỏi người Tô Tiểu Liên. Hào quang lập tức lịm xuống, không khí nóng rực ban đầu cũng từ từ tản đi. Nhưng thân hình Tô Tiểu Liên vừa yên ổn được một lúc thì rất nhanh sau đó, trên mặt nàng lại hiện ra vẻ đau đớn, cơ thể bắt đầu run rẩy vặn vẹo, đồng thời trong miệng thốt lên những tiếng rên rỉ đau đớn, dường như không thể chịu đựng được nữa.

Vương Tông Cảnh khó tin nhìn khối ngọc hình rồng trên tay. Sau đó lại nhìn gương mặt đầy vẻ đau đớn của Tô Tiểu Liên, hắn cắn chặt răng, đưa khối ngọc chạm vào vai Tô Tiểu Liên một lần nữa.

Trong khu rừng yên tĩnh, ở ngọn cây phảng phất như có một tiếng động âm trầm đang ầm ầm gào thét. Cho dù cách nhau lớp áo nhưng Vương Tông Cảnh vẫn cảm nhận được luồng sức mạnh thần bí đang kịch liệt truyền tới từ trong thân thể Tô Tiểu Liên. Dù khi đối mặt với những loài yêu thú hung ác, Vương Tông Cảnh vẫn có thể cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bây giờ hắn cũng phải cảm thấy sợ hãi.

Khối ngọc hình rồng một lần nữa sáng lên, luồng sức mạnh thần bí kia bị nó hút vào trong, phảng phất như vĩnh viễn không ngưng lại. Cùng lúc đó, sắc mặt Tô Tiểu Liên lập tức chuyển biến tốt hơn, vẻ thống khổ trên mặt nhanh chóng bị dập tắt, dường như luồng khí quỷ dị đang tàn phá hủy hoại trong cơ thể nàng đều đã bị hút ra ngoài. Ngược lại với cảnh đó, Vương Tông Cảnh cảm thấy khối ngọc trên tay càng lúc càng nóng rực, hào quang trên khối ngọc cũng sáng hơn, ánh sáng trong cặp mắt rồng càng thêm rực rỡ.

Cứ như thế trôi qua một lúc, Vương Tông Cảnh cảm thấy khối ngọc hình rồng trên tay dường như khẽ rung lên, sau đó cũng chẳng biết là do bị hấp thu hay không còn liên hệ gì với khối ngọc mà cuối cùng hắn không còn cảm nhận được luồng khí quỷ dị kia nữa. Nhiệt độ trên khối ngọc dần dần giảm xuống, từ từ khôi phục lại bộ dạng cứng rắn cổ xưa của nó.

Có điều màu đỏ nhạt trên khối ngọc hình rồng dường như đậm hơn một chút.

Vương Tông Cảnh chau mày, lặng lẽ rụt tay về, ánh mắt dừng lại trên khối ngọc hình rồng trong tay một lát, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Liên. Giờ phút này, trên mặt cô bé đã hiện ra nụ cười yên bình trở lại, dường như sự đau đớn lúc nãy chưa từng phát sinh. Nàng nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ mỉm cười, phảng phất trong mơ gặp được một chuyện vui đã lâu không thấy.

“Hi hi” Cô bé đang mơ đột nhiên bật cười thành tiếng. Trên mặt là nụ cười ngây thơ mà trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy. Vương Tông Cảnh ngẩn người một lát, còn không đợi hắn suy nghĩ lâu, Tô Tiểu Liên đã thốt ra tiếng trách móc nho nhỏ, sau đó thân thể bỗng nhúc nhích, từ từ mở mắt ra.

In sâu vào mắt nàng là khuôn mặt với thần sắc phức tạp của Vương Tông Cảnh đang nhìn mình. Tô Tiểu Liên hơi kinh ngạc nhìn hắn, chậm rãi ngồi thẳng dậy, sau đó như nhớ tới điều gì, cô bé chợt ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngạc nhiên nói: “A, muội ngủ lâu vậy sao?”

Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu đáp: “Ừ, ngủ rất lâu rồi.” Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, suy nghĩ một lát rồi nói: “Huynh nghĩ có lẽ muội ngủ được bốn năm canh giờ rồi.”

Tô Tiểu Liên “Ồ” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc, dường như hoàn toàn không nghĩ mình lại ngủ lâu đến vậy. Nhưng giấc ngủ vừa rồi hiển nhiên vô cùng có ích với cô bé, giờ phút này chẳng những tinh thần Tô Tiểu Liên rất khá, mà cả sắc mặt cũng tốt lên nhiều, đồng thời vẻ buồn bã khó xua tan trên khuôn mặt bây giờ cũng biến mất không ít, trông cô bé đã tươi tỉnh hơn rất nhiều rồi.

Vương Tông Cảnh chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn phải mở miệng hỏi: “Tiểu Liên, huynh có chuyện này muốn nói với muội.”

Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Sao vậy, Tông Cảnh ca ca?”

Trong lòng Vương Tông Cảnh thầm cân nhắc câu chữ một lát, sau đó từ từ đem chuyện mình vừa chứng kiến kể lại với Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên nghe xong, nét tươi cười trên gương mặt dần lịm xuống, nhưng cô vẫn không mở miệng cắt lời Vương Tông Cảnh, cứ yên lặng lắng nghe.

Khi nghe Vương Tông Cảnh nhắc đến chuyện trên mặt nàng đột nhiên hiện ra vẻ thống khổ, thân hình Tô Tiểu Liên bỗng run lên, không biết có phải do đang nhớ đến cái gì. Cuối cùng, Vương Tông Cảnh nhắc đến chuyện khi khối ngọc hình rồng tiếp xúc với cơ thể nàng thì đột nhiên phát sinh sự lạ, cũng vì vậy nàng mới có thể yên bình trở lại. Tô Tiểu Liên càng cắn chặt môi, ánh mắt lướt qua khối ngọc hình rồng trong lòng bàn tay Vương Tông Cảnh, nhìn chăm chăm một lát rồi từ từ cúi thấp đầu xuống.

Vương Tông Cảnh đợi hồi lâu vẫn thấy Tô Tiểu Liên im lặng ngẩn ngơ như vậy, hắn nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiểu Liên, vừa rồi, lúc muội ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hay muội mắc chứng bệnh lạ nào sao?”

Tô Tiểu Liên lắc đầu, khuôn mặt lộ nét cay đắng, khẽ nói: “Không phải đâu, Tông Cảnh ca ca. Huynh đừng hỏi nữa.” Ngừng lại một lát, cô bé ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Khối ngọc kia huynh nói là lấy được trong dãy Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương phải không?”

Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn cô bé một lát, cảm thấy thiếu nữ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng trên người lại cất giấu rất nhiều bí mật, khiến cho người ta nhìn không thấu. Nhưng mặc kệ thế nào, ít nhất bây giờ hắn có thể nhận thấy được Tô Tiểu Liên hoàn toàn không có ác ý với mình. Cho nên cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể thở dài nói: “Đúng, ở cánh rừng rậm sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, có một khu di tích không biết đã xuất hiện từ khi nào, huynh vô tình nhặt được ở đó.”

Tô Tiểu Liên lặng lẽ gật đầu. Sau một lúc lâu, cô bé yếu ớt nói: “Tông Cảnh ca ca, chúng ta về thôi.”

Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy nếu cứ trở về như vậy thì có vẻ không ổn, nhưng hắn cũng chẳng biết nên nói gì cho phải. Qua một lúc lâu hắn mới khẽ gật đầu đáp: “Ừ.”

Nói xong hắn xoay người lại, đưa lưng về phía Tô Tiểu Liên nói: “Lên đây đi, huynh cõng muội xuống.”

Một cánh tay trắng nõn mịn màng từ sau lưng vươn tới, một lần nữa ôm chặt hắn. Tô Tiểu Liên đã giống như người thân không có gì ngăn cách, cứ như vậy tự nhiên áp mặt trên lưng Vương Tông Cảnh. Từ trên lớp áo cảm nhận vẻ thô ráp nhưng ôn hòa vững chắc khiến cô bé chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau nhỏ giọng nói:

“Đợi sau này có cơ hội, huynh kể cho muội nghe về quãng thời gian huynh ở trong khu rừng đó được không?”

“Được.”

Vương Tông Cảnh dùng cả tay chân ôm lấy thân cây đại thụ, bắt đầu leo xuống, đồng thời miệng cười nói: “Nếu tương lai quả thật có cơ hội, nói không chừng huynh còn có thể dẫn muội đến khu phế tích đó một chuyến đấy.”

“Thật vậy sao?”

“Huynh lừa muội làm gì? Nhưng chắc phải đợi sau khi chúng ta tu đạo có thành tựu, ít nhất có thể ngự kiếm phi hành như các tiền bối, như vậy mới có thể lên trời xuống đất được chứ.”

“A…”

“Nhưng khắp nơi trong khu rừng kia đều là yêu thú, nguy hiểm vô cùng.”

“Vậy thì chờ đến lúc chúng ta không sợ yêu thú nữa rồi hãy đi.”

“Ha ha, được.”

Cứ tiếp tục nói chuyện như thế, Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên tụt xuống từ trên cây đại thụ, bình yên trở lại mặt đất. Lần này trông hắn cẩn thận hơn nhiều, không hề có bất kỳ động tác mạo hiểm kích thích, chỉ từ từ leo xuống thân cây, Tô Tiểu Liên cũng lặng lẽ nằm trên lưng hắn.

Cuối cùng khi hai người trở lại mặt đất, Tô Tiểu Liên buông lỏng tay ra, một lần nữa đứng thẳng lên. Lúc này, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy khu rừng đã khác so với lúc ban mai. Đám sương mù nhàn nhạt màu trắng đã tản hết, ánh mặt trời chói lọi nhưng đều bị các tán cây cao lớn rậm rạp giống như chiếc ô khổng lồ che gần hết. Con người đứng dưới gốc cây đại thụ trở nên đặc biệt nhỏ bé, cả khu rừng cũng trở nên sâu thẳm, dường như mỗi chỗ đều là cây cối vô cùng vô tận, lặng lẽ đứng sừng sững.

Vương Tông Cảnh nhìn khắp bốn phía, sau đó vẫy vẫy tay với Tô Tiểu Liên rồi cất bước đi về một hướng. Tô Tiểu Liên hơi ngẩn ra nhưng vẫn đi theo, đồng thời không kìm được hỏi: “Tông Cảnh ca ca, huynh biết đường sao?”

Vương Tông Cảnh vô tư đáp: “Đúng vậy.”

Tô Tiểu Liên đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy bốn phía cánh rừng rậm dường như đều giống nhau như đúc, ngoại trừ cây cối ra thì nào thấy đường đi, không biết tại sao Vương Tông Cảnh lại chắc chắn như vậy. Nhưng cô bé cũng chẳng vì thế mà chần chừ hay do dự, ngược lại còn bước nhanh hơn, theo sát sau lưng Vương Tông Cảnh.

Quả nhiên sau khi hai người đi được một lúc trong rừng rậm, Vương Tông Cảnh đã dần Tô Tiểu Liên ra đến bìa rừng, tìm được vách đá đã trèo lên lúc trước.

Những cây tùng nhỏ mọc thành từng cụm, rễ đâm sâu vào khe hở của vách đá. Tô Tiểu Liên một lần nữa nằm trên lưng Vương Tông Cảnh, sau mấy lần vọt xuống, bọn họ đã dễ dàng về đến Thanh Vân biệt viện. Hiện giờ không còn là sáng sớm nữa, trong Thanh Vân biệt viện cũng khá ồn ào, có nhiều người đi qua đi lại. Nhưng ở vách đá hẻo lánh nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, lúc hai người nhảy xuống xung quanh vẫn không có một bóng người. Vậy coi như chuyến đi chơi lén lút này không bị bắt gặp, thần không biết quỷ không hay mà trở về rồi.

Đứng dưới vách đá, Tô Tiểu Liên nhìn khắp xung quanh, sau đó khẽ gật đầu nói với Vương Tông Cảnh: “Tông Cảnh ca ca, muội về đây.”

Vương Tông Cảnh “À” một tiếng, nhìn cô bé quay người bước đi. Có điều mới đi được mấy bước, Tô Tiểu Liên chợt dừng lại, dường như hơi do dự, nàng chầm chậm xoay người nhìn hắn, sau một hồi lâu mới khẽ nói: “Tông Cảnh ca ca, cám ơn huynh.”

Dường như Tô Tiểu Liên có vẻ hơi ngượng ngùng, khuôn mặt thấp thoáng nét ửng đỏ, trong lúc vô ý, thiếu nữ xinh đẹp như lần đầu mới gặp đang dần dần hiện ra. Sau đó Tô Tiểu Liên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt thiếu niên đó, nói: “Hôm nay muội thật sự rất vui.”

Vương Tông Cảnh nghe cô bé nói vậy, cảm thấy hơi xấu hổ, hắn liền cười “ha ha”, khoát khoát tay.

Tô Tiểu Liên quay người bước đi, lần này bước chân rất nhẹ nhàng, dường như cả người đều thả lỏng ra, đã không còn bộ dạng tràn ngập đau khổ như lúc sáng nữa. Cô bé đi qua bụi hoa, bước về phía trước hoa viện, khóe miệng còn vương nụ cười tươi tắn.

Đúng lúc đó, cô bé bỗng nhiên nghe thấy phía sau lưng có tiếng la lên: “Tiểu Liên.” Sau đó một chuỗi tiếng bước chân vọng tới, chính là Vương Tông Cảnh đang nhanh chân đuổi theo. Tô Tiểu Liên quay người nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Sao thế Tông Cảnh ca ca, còn có chuyện gì sao?”

----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK