Đang ngủ say, Nam Sơn chợt giật mình tỉnh giấc, dáng vẻ dường như vẫn còn hơi mơ màng, sau một lúc lâu mới tỉnh hẳn, ngạc nhiên hỏi : “Cha, sao cha lại tới đây?”
Vương Tông Cảnh đứng trong phòng quay đầu nhìn lại, qua khe cửa vừa vặn có thể thấy hai cha con họ Nam đứng dưới cây ngô đồng. Nam Thạch Hầu nhìn Nam Sơn từ đầu đến chân một lượt, thở dài nói: “Con ở đây đợi Cảnh thiếu gia cả đêm sao?”
Nam Sơn dụi dụi hai mắt, ngước nhìn về phía bầu trời ngập nắng đằng xa rồi nhè nhẹ gật đầu.
Vương Tông Cảnh đứng trong phòng khẽ lắc đầu, trong lòng cảm động, muốn đi ra ngoài nói chuyện cùng cha con bọn họ. Chưa kể đến tình nghĩa Nam Sơn dành cho hắn, chỉ riêng việc hôm qua trên đại đường Nam Thạch Hầu nhiều lần ra mặt bảo vệ cho hắn thôi, món nợ ân tình này hắn đã không thể nào quên. Có điều vừa mới bước được nửa bước, Vương Tông Cảnh đã phát hiện trên tay mình vẫn còn ôm đống chăn nệm, bây giờ hiển nhiên là không cần dùng tới nữa rồi. Hắn lắc đầu cười cười, xoay người đến bên giường, thả chúng xuống sau đó mới đi ra khỏi phòng.
“Hôm nay gia chủ sẽ gọi con tới để hỏi về chuyện Cảnh thiếu gia đánh lộn với Đức thiếu gia hôm qua, con biết chứ?”
Đột nhiên có tiếng Nam Thạch Hầu từ ngoài sân vọng tới, Vương Tông Cảnh chần chừ một lát rồi ngừng bước.
Nam Sơn khẽ gật đầu trả lời: “Con biết rồi.”
Nam Thạch Hầu nhìn hắn một cái, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, điềm đạm nói: “Con đã nghĩ kỹ rằng mình nên nói như thế nào chưa?”
Nam Sơn lại gật đầu đáp: “Biết ạ. Con nhất định sẽ nói rõ sự tình với gia chủ, hôm qua quả thật là Đức thiếu gia đã đánh con trước, Cảnh thiếu gia không vừa lòng nên mới cứu con. Sau đó hai người bọn họ đánh nhau, nhưng cũng là Đức thiếu gia đã động thủ trước, cuối cùng còn dùng cả Liệt Hỏa Phù, nên Cảnh thiếu gia mới ra tay hơi nặng.”
Khóe miệng Vương Tông Cảnh khẽ động đậy, gương mặt lộ nét cười. Mặc kệ những người khác như thế nào, tên mập này chung quy vẫn là bạn tốt của mình.
Trong sân, Nam Thạch Hầu trầm ngâm không nói, sắc mặt cũng không biểu lộ điều gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Nam Sơn. Khuôn mặt béo mập của Nam Sơn dần dần biến đổi, từ vẻ kiên định ban đầu chuyển sang kinh ngạc, nghi hoặc rồi cuối cùng là ngạc nhiên. Vương Tông Cảnh chứng kiến từng sự thay đổi trên gương mặt hắn, trong lòng xẹt qua một dự cảm không lành.
“Cha, cha sao vậy?” Tiểu tử mập cười khan một tiếng nghe có phần gượng gạo, thấp giọng hỏi.
Nam Thạch Hầu vẫn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Đêm qua, trừ con ra thì những người khác đều đã bị gia chủ gọi đến tra hỏi, lời bọn chúng nói hoàn toàn trái ngược với lời của con.”
Trong phòng, đồng tử Vương Tông Cảnh dần thu hẹp lại, từ từ siết chặt nắm đấm. Dưới cây ngô đồng bên ngoài sân, cơ thịt trên mặt Nam Sơn cũng giật giật, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch. Nhưng không hiểu sao đột nhiên hắn lại nhìn chằm chằm vào Nam Thạch Hầu, mấy lần định mở miệng mới nói được một cách khó nhọc: “Cha, cha nói với con như vậy là có ý gì?”
Nam Thạch Hầu nhìn đứa con trai độc nhất của mình đang đứng trước mặt, ánh mắt lộ ra mấy phần thương yêu sâu kín. Sau một lúc lâu, ông ta hít sâu một hơi rồi bỗng nói ra một câu dường như chẳng liên quan gì: “Tiểu Sơn, kỳ thực từ trước đến giờ con luôn rất thông minh.”
Nam Sơn im lặng không nói, chỉ sững sờ nhìn phụ thân.
“Ngay từ khi còn bé, đặc biệt là khoảng thời gian ba năm từ ngày Cảnh thiếu gia mất tích, con đã phải trải qua những ngày tháng khó khăn ở Vương gia, thường xuyên bị người khác bắt nạt, nhưng trước giờ con luôn cố gắng nhịn nhục không hề nói cho cha biết một lần.” Nam Thạch Hầu nhìn hắn, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng trong thanh âm đã phảng phất một chút phiền muộn: “Cha biết là con không muốn làm cha khó xử. Cha cũng biết là con hiểu được hoàn cảnh của hai cha con mình nên cái gì cũng ráng nhẫn nhịn.”
Nam Sơn hiển nhiên không ngờ rằng phụ thân lại đột ngột nói ra những lời như vậy, nhất thời có chút ngỡ ngàng lúng túng, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thốt lên một tiếng: “Cha.”
“Lúc cha bằng tuổi con bây giờ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được như vậy.” Nam Thạch Hầu hờ hững nói, “Thế nhưng có đôi khi cha nghĩ, cứ để một đứa bé như con chịu nhịn nhục mãi như thế này thì có tốt hay không? Làm một người cha mà phải để cho con mình chịu khổ như vậy liệu có xứng đáng không?”
“Cha, đừng nói nữa, con không sao cả.” Chẳng biết vì sao, giọng nói của tên mập Nam Sơn bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, khẽ kêu lên một tiếng.
Nam Thạch Hầu buồn bã thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại khẽ lắc đầu, dường như cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng chỉ cách sau tiếng thở dài đó một lát, ông liền mở to mắt ra, ánh mắt đã trở nên vô cùng sắc bén: “Tiểu Sơn, hôm nay khi gặp mặt gia chủ con hãy nói khác đi.”
Người Vương Tông Cảnh đột nhiên cứng đờ, ở bên ngoài, thân thể Nam Sơn cũng khẽ run, vẻ mặt buồn bã, chậm rãi cúi đầu nói : “Thế nhưng Cảnh thiếu gia ra tay cũng chỉ vì muốn cứu con…”
“Cha biết, cha cũng không chịu nổi, con có thấy hôm qua trên đại đường cha đã đứng ra bảo vệ cho Cảnh thiếu gia không? Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, Thập Lục gia đã xem việc này như một nỗi sỉ nhục lớn. Hắn cũng cho rằng gia chủ cố ý mượn chuyện này để châm biếm hắn, đồng thời chèn ép thế lực của Tứ Phòng. Hôm qua hắn đã lôi kéo Nhị Phòng và Tam Phòng đứng về phía mình, định bụng hôm nay lúc bàn chuyện sẽ làm khó dễ một phen, nhất định phải trừng trị Cảnh thiếu gia.”
Nam Sơn ngẩng đầu kinh ngạc, nhất thời không thốt được nên lời.
Nam Thạch Hầu khẽ thở dài một tiếng, nói: “Trước mắt chuyện này đã liên quan đến việc tranh quyền đoạt vị trong nội bộ Vương gia. Tuy gia chủ đã xây dựng được một vị thế không nhỏ, nhưng mấy năm qua việc áp chế các chư phòng đã khiến cho bọn người dưới sớm bất mãn. Chưa tính Tam Phòng và Tứ Phòng, ngay cả Nhị Phòng trong hai năm qua cũng đã có không ít người chết, thế lực suy tàn. Đã có kẻ phao tin đồn rằng vì lúc đầu thực lực của Nhị Phòng quá mạnh, lấn lướt chi trưởng nên gia chủ mới mượn tay người ngoài làm suy yếu mối đe dọa của mình.” Sắc mặt Nam Thạch Hầu vẫn thản nhiên, tựa hồ sớm đã quen với việc tranh đấu nội bộ như thế này rồi, chỉ nhìn con trai mình rồi nói: “Nội chiến trong Vương tộc đang ngày càng kịch liệt, gia chủ tuổi tác đã cao, trong những người kế thừa đời sau, tuổi trẻ mà tùng tài đại lược thì chỉ có mình Vương Thụy Chinh. Tỷ tỷ của Cảnh thiếu gia là Vương Tế Vũ tuy thiên phú hơn người nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá trẻ, hơn nữa muốn ngồi lên vị trí gia chủ này nếu chỉ dựa vào tư chất tu đạo thôi thì cũng chưa đủ, mà là mưu quyền tâm thuật, không thể thiếu bất cứ cái nào.”
Y hít sâu một hơi, chăm chú nhìn con trai rồi nói tiếp: “Theo ta thấy, tuy địa vị của gia chủ bây giờ vẫn còn vững chắc. Nhưng tính lâu dài về sau, vị trí gia chủ Vương gia này cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay Thập Lục gia.” Y lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nhìn Nam Sơn nói: “Con không nên rước họa vào thân.”
Sắc mặt Nam Sơn tái nhợt, cặp mắt không biết có phải vì đêm qua thiếu ngủ hay không mà vằn lên những tia máu, vẻ kích động trên mặt lại thoáng nét bi thương. Hắn cắn chặt răng, thân hình khẽ run run, miệng hết há ra rồi ngậm lại, bất kể như thế nào cũng không thốt được lời đáp ứng.
Nam Thạch Hầu có chút lo lắng nhìn con trai, mắt khẽ liếc về hướng gian phòng bên kia một cái, trầm mặc một lúc rồi nói khẽ: “Tiểu Sơn, cha biết Cảnh thiếu gia là người bạn tốt nhất của con từ nhỏ đến giờ. Ba năm trước khi hắn mất tích, toàn bộ người trong Vương phủ, ngoại trừ chị ruột của hắn ra, thì cũng chỉ có mỗi mình con là lén khóc vì hắn.”
Sau cánh cửa, thân hình Vương Tông Cảnh khẽ run lên.
“Thế nhưng ngoại trừ Cảnh thiếu gia ra, con còn có cha có mẹ, có người Nam gia chúng ta. Cảnh thiếu gia dẫu thế nào cũng là người nhà họ Vương, dù bọn họ có trách phạt hắn ra sao thì cũng sẽ không thể làm quá tay được. Nhưng cha con Nam gia chúng ta nếu chọc giận đến vị gia chủ tương lai của Vương gia thì hậu quả sẽ như thế nào?”
“Con từ nhỏ đã biết nhẫn nhục chịu đựng sự ức hiếp là vì cái gì? Chẳng phải là để chúng ta có thể sống yên ổn trong Vương phủ này hay sao?”
“Đúng, cha cũng đã từng nghĩ rằng, cuộc sống phải để cho con chịu khổ như thế này không nên tiếp tục, chúng ta nên rời khỏi Vương gia ra ngoài tự lập môn hộ. Thế nhưng thiên hạ rộng lớn, thế đạo gian hiểm, năm xưa khi chưa được gia chủ đề bạt, cha và mẹ của con đã phải trải qua những tháng ngày lang bạt đầu đường xó chợ, khổ cực không sao kể xiết. Sự khốn khổ này khiến cho người ta không hề muốn nhớ lại, cha sao có thể tùy tiện vứt bỏ tất cả làm cho mẹ con chịu khổ lần nữa…”
“Cha…”
“Cha!” Đột nhiên, một giọng hét hòa lẫn tiếng khóc vang lên cắt ngang lời Nam Thạch Hầu. Khuôn mặt Nam Sơn đầm đìa nước mắt, đôi môi run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng cố kìm nén để không bật khóc thành tiếng. Sau đó, hắn nắm chặt tay, cúi thấp đầu xuống, chậm rãi thốt lên từng chữ từng chữ một: “Con hiểu rồi!”
Nhìn những giọt nước mắt lăn trên gương mặt trắng nhợt mập mạp của con trai, đôi mắt Nam Thạch Hầu thoáng chút buồn bã, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Nam Sơn, sau đó đi khỏi viện tử này.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, lá cây ngô đồng khẽ đung đưa, phát ra những tiếng xào xạc, làm nổi bật sự vắng vẻ trong tiểu viện.
Tên mập đứng ngây người rất lâu, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, giống như đã hồn bay phách lạc, mãi một hồi sau mới đờ đẫn quay người, chậm rãi bước ra ngoài. Khi bước qua cánh cổng còn bị vấp phải bục cửa ngã lăn ra đất, thế nhưng hắn vẫn cứ ngơ ngác chưa tỉnh táo lại được, chỉ ngơ ngẩn bò dậy rồi từng bước rời khỏi.
Gió sớm thổi qua mang theo chút hơi lạnh. Vào buổi sáng mùa xuân ấy, lẫn trong gió mát phảng phất có tiếng thở dài buồn bã.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK