Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trảm Long Kiếm ngân lên nhè nhẹ, ánh sáng xanh nhấp nháy trong đêm vô cùng rực rỡ, từng tia từng tia lập lòe, ngay cả gương mặt của Thương Tùng đứng trước Lâm Kinh Vũ cũng bị rọi thành màu xanh lục.

Thương Tùng lạnh lùng nhìn Lâm Kinh Vũ, tiếp theo chuyển ánh mắt xuống Trảm Long Kiếm, cuối cùng chậm rãi hướng về phía người đã từng là đệ tử của mình. Sau đó, y khẽ bật cười, thanh âm nửa như buồn bã, nửa như hân hoan: “Quả nhiên ngươi đã không làm ta thất vọng.”

Lâm Kinh Vũ không rời mắt khỏi y dù chỉ một khắc, cơ thịt trên quai hàm khẽ giật giật.

Vương Tông Cảnh tuy lui sang một bên nhưng vẫn nghe rõ lời nói của cả hai, nhất thời giật mình mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn hai người đang đứng đấy.

Lâm Kinh Vũ trầm mặc giây lát, hít một hơi thật sâu rồi liếc sang Thương Tùng nói: “ Ông trở về Thanh Vân với ta.”

Khóe miệng Thương Tùng bỗng nhích lên, trên mặt lộ ra vẻ như cười mà không phải cười, có điều trong nụ cười giống như giễu cợt đó tựa hồ phảng phất chút u buồn. Sau đó, hắn thản nhiên nói: “ Trở về để làm gì?”

Trảm Long Kiếm bỗng phát ra một tiếng trong trẻo nhè nhẹ. Ánh sáng xanh đột nhiên bùng lên rồi lại giảm xuống, giống như một con rồng giận dữ đang ngạo nghễ nhìn khắp thiên hạ, chỉ là bàn tay cầm kiếm kia vẫn kiên định trong luồng sáng âm u. Lâm Kinh Vũ ngước mắt nhìn y, nhìn rất chăm chú, thấy trên gương mặt ấy đầy những nếp nhăn, tóc mai hai bên không biết đã lốm đốm bạc từ lúc nào.

“Hãy cùng ta quay về Thanh Vân. ”

Hắn cắn răng lặp lại từng chữ, tựa hồ mỗi chữ đều phải dùng hết sức để nói ra, vô cùng khó nhọc.

Ánh mắt của Thương Tùng thoáng hiện vẻ thương cảm, nhưng sau đó lập tức tan biến như mây khói. Y cười lạnh một tiếng, nói: “ Nếu Đạo Huyền còn sống ta có thể không phản đối. Nhưng hôm nay ngươi kêu ta trở về, chẳng phải muốn ta cúi đầu trước tên nhóc con Tiêu Dật Tài xin tha tội đấy chứ?”

Lâm Kinh Vũ sắc mặt biến đổi, tựa như kích động lại xen lẫn vài phần thống khổ. Thương Tùng lắc đầu, nói: “ Thôi bỏ đi, năm đó khi ta phản bội Thanh Vân sớm đã biết là không thể quay lại được nữa rồi.”

Lâm Kinh Vũ im lặng, thần sắc cũng dần dần bĩnh tĩnh trở lại. Một lúc sau hắn bỗng nói: “ Tông Cảnh, ngươi hãy tránh sang tòa tế đàn trên kia một lát.”

Vương Tông Cảnh giật mình kinh hãi, tuy trong lòng đang thầm hoài nghi về mối quan hệ giữa hai người này, nhưng thấy bầu không khí nơi đây đang dần trở nên căng thẳng nên cũng không dám tiếp tục ở lại nữa, lập tức gật đầu vâng lời. Hắn bước thật nhanh lên những bậc thang, chạy vào bên trong căn phòng lớn trên đài cao.

Thương Tùng liếc nhìn bóng lưng Vương Tông Cảnh, khẽ cười nhạt nói: “ Ngươi cũng nhận ra sao?”

Lâm Kinh Vũ hừ một tiếng, sắc mặt đã trở nên lạnh lùng, chậm rãi giơ Trảm Long Kiếm trong tay lên. Kiếm quang xanh biếc tựa như một con quái thú vừa tỉnh giấc, bắt đầu từng chút từng chút lan rộng ra khắp bốn phía.

Gió đêm chợt nổi lên, tiếng rít gào càng lúc càng nhanh tạo thành một vòng xoáy vô hình quét tan bụi đất, bao bọc lấy hai người rồi phát ra tiếng rít giận dữ.

Thương Tùng khẽ nheo nheo mắt, râu tóc phiêu động trong gió. Y nhìn Lâm Kinh Vũ đang chìm trong kiếm quang xanh biếc chói mắt, vạt áo tung bay, tựa như một con rồng giận dữ đang từ từ tỉnh giấc, trong vẻ tiêu sái lại có mấy phần ngạo nghễ coi thường thế gian, mơ hồ trùng khít với với một hình bóng sâu thẳm trong kí ức.

“ Giống thật” . Y phát ra một thanh âm mà không ai có thể nghe rõ, giống như đang khẽ nói với một hình ảnh từ lâu chỉ còn tồn tại trong tâm trí của chính mình. Sau đó, y ngẩng đầu vung kiếm, thanh quang lấp lánh, kiếm khí vạn đạo, đường hoàng mà mạnh mẽ, làm nổi bật lên thân hình cao lớn của y, thậm chí cũng không hề có chút khí tức ma quỷ nào. Đúng là chân pháp ngàn năm danh chấn thiên hạ của Thanh Vân Môn.

Đồng tử Lâm Kinh Vũ thoáng co lại trong ánh kiếm xanh biếc, hắn hừ lạnh một tiếng.

Kiếm quang xanh lục của hai bên càng lúc càng mạnh, chiếu sáng cả khu di tích tối tăm rồi bắt đầu từ từ sáp lại gần.

Gió mỗi lúc một lớn.

Lúc Vương Tông Cảnh bước vào căn phòng lớn trên bệ đá liền cảm thấy xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, đồng thời trước mắt tối sầm. Đêm xuống, nơi này đưa tay không thể thấy được năm ngón, hắn cũng không rõ tình hình trong phòng, nhất thời càng không dám đi lung tung. Nhưng Lâm Kinh Vũ đã kêu hắn tránh vào đây có lẽ cũng đã từng kiểm tra qua thấy không có gì nguy hiểm, chỉ là chỗ này có thể có liên quan đến Ma giáo năm xưa nên chắc cũng không phải chỗ tốt lành gì.

Nghĩ vậy, Vương Tông Cảnh liền dứt khoát đứng ngay trước cửa, không tiến sâu vào bên trong nữa. Một lúc sau, ánh mắt đã thích nghi được với bóng tối trong phòng, mơ hồ nhìn thấy sâu trong khoảng tối có bóng dáng của một vài cái bàn bệ, tượng đá. Nhưng chúng quả thật rất mờ ảo, Vương Tông Cảnh cũng không có ý định đến đó xem xét.

Lúc này tâm tư của hắn hoàn toàn đặt ở hai người bên ngoài. Kẻ thần bí tất nhiên là khỏi cần phải nói, nhưng vị Lâm Kinh Vũ Thanh Vân Môn kia xem ra cũng là tu sĩ vô cùng lợi hại, nhưng mà theo lời bọn họ vừa nói, chẳng phải trước đây hai người đã từng là thầy trò sao?

Đầu óc Vương Tông Cảnh nhất thời có chút hỗn loạn. Trong lúc hoang mang chợt thấy mặt đất bằng đá cứng dưới chân bỗng nhiên chấn động mạnh, đồng thời một tiếng rít sắc nhọn đột ngột vang lên bên ngoài phòng, giống như một mũi tên sắc bén vừa rời cung, một đi không trở lại.

Do bất ngờ không kịp đề phòng, Vương Tông Cảnh lảo đảo suýt ngã, may là thân thủ của hắn vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng ổn định thân thể rồi vội vàng chạy đến chỗ cửa lớn chộp lấy cảnh cửa, lén lút thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Thân hình vừa mới chồm qua, đầu cũng vừa mới thò ra ngoài theo dõi một chút, bỗng một cơn đại hồng thủy ầm ầm ập tới, tiếng rít gào sắc nhọn nghiêng trời lệch đất cùng vô số đạo kiếm khí tung hoành cắt phá hư không vang lên, ngay lập tức đập vào lỗ tai của hắn, thiếu chút nữa thủng cả màng nhĩ. Cùng lúc đó, tầm mắt đã không còn nhìn thấy hai thân ảnh kia được nữa.

Cuồng phong xoay chuyển, hào quang rực rỡ trong màn đêm dưới bầu trời mênh mông. Hai luồng ánh sáng vô cùng chói mắt trôi lơ lửng giữa không trung, một xanh một lục, một cao một thấp đang xoay chuyển liên tục trên trời. Kiếm quang sáng chói chiếu khắp tám hướng. Các loại chân quyết đạo pháp uy lực vô cùng lớn không thể tưởng tượng được, như tranh uy với thiên địa, như chớp vang sấm rền, vô tình công kích lẫn nhau.

Vương Tông Cảnh nhìn không chớp mắt, há hốc cả mồm. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy các cao nhân dùng đạo pháp chân chính để quyết đấu, đủ loại diệu pháp tinh thâm, uy lực vô cùng làm cho người chứng kiến phải nín thở, mắt loạn thần mê. Trong khi kịch chiến, thỉnh thoảng lại có vài đạo kiếm quang sót lại không bị khống chế rơi xuống xung quanh rừng rậm cùng bên trong khu di tích. Vương Tông Cảnh chăm chú quan sát, thấy những cây cổ thụ, nhà đá tựa như đã trải qua trăm ngàn năm phong sương tuế nguyệt đột nhiên dễ dàng bị sụp đổ. Trước uy lực của chân pháp vô thượng thế này, chúng thay nhau nghiêng ngả đổ vỡ tan tành, không hề có chút lực kháng cự nào hết.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một chỗ khác thường. Trong lúc trận kịch chiến trên bầu trời kia đang diễn ra, mỗi khi có một đạo chân pháp sót lại lan đến gần nơi hắn ẩn nấp đều khiến cho căn phòng lớn rung lắc kịch liệt, nhưng chỉ là dao động mà thôi, sau đó cũng từ từ lắng xuống. Ngoại trừ điều đó ra, thì căn phòng lớn cổ xưa hoang tàn này đúng là có chút kiên cố, không hề bị sụp đổ như những căn nhà tương tự khác.

Xem ra, Lâm Kinh Vũ cố ý bảo mình tới đây trốn hẳn cũng đã xác định trước rồi.

Lúc này, giữa trời đất là một khoảng không gian xơ xác tiêu điều, trận chiến trong màn đêm đã đến lúc kịch liệt nhất. Lâm Kinh Vũ giống như hóa thân của chiến thần, tiến thoái uy phong hùng dũng, mỗi đòn đều mang theo uy lực sấm sét làm cho người ta phải khiếp sợ. Hào quang của Thương Tùng so ra có phần ảm đạm hơn, nhưng lại toả sáng như trăng rằm, trong trẻo như nước hồ thu miên man không dứt, trước sự tấn công mạnh mẽ uy mãnh của Lâm Kinh Vũ cũng không hề rơi vào thế hạ phong. Cục diện thế này xem ra cả hai bên đều không thể nhanh chóng áp đảo đối thủ.

Người ta thường nói sức mạnh chỉ là nhất thời. Có điều Lâm Kinh Vũ cương mãnh như thế, tới lúc này vẫn không hề có ý thoái lui, ngược lại càng trở nên điên cuồng hơn. Ánh sáng màu lục tràn ngập che khuất bầu trời, tung hoành giữa thiên địa rộng lớn, như sông dài biển rộng cuồn cuộn ập đến, khiến cho kẻ khác phải hoài nghi rằng sự hung mãnh lúc nãy chẳng qua chỉ là một màn dạo đầu mà thôi. Hiện tại khí thế ngày càng mạnh lên, đến giờ chính là lúc kịch liệt nhất. Trong ánh sáng xanh rực rỡ lóa mắt đột ngột vang lên một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, kiếm khí xanh biếc đầy trời bỗng nhanh chóng thu về nhanh như cá kình hút nước, lộ ra thân ảnh của Lâm Kinh Vũ cùng thanh Trảm Long kiếm tràn ngập kiếm khí xanh ngắt như điện trong tay.

Khoảnh khắc đó, Lâm Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, bước ra một bước, chăm chú nhìn con người phía trước.

Thời gian như ngừng trôi.
Đất trời như nín lặng.
Trong nháy mắt tựa hồ nhìn thấu cả quá khứ tang thương.

Giây lát sau, hắn hít sâu một hơi, miệng nhẩm khẩu quyết, tay trái duỗi ra như kiếm đâm thẳng lên trời. Trảm Long Kiếm quay về dựng trước mặt. Hai mắt hắn tràn ngập tinh quang, thậm chí cả gương mặt cũng phảng phất sắc đỏ kì dị.

Trảm Long Kiếm lập tức rung lên như đã cảm giác được điều gì đó. Ánh sáng xanh như điện chớp động nơi mũi kiếm, như không thể kiềm chế nổi bất an.
Giữa đất trời, cuồng phong chợt ngưng lại giây lát rồi lại trào lên như cơn sóng kinh thiên động địa, điên cuồng ập tới.

Một khoảng tối dị thường đột ngột xuất hiện sau lưng Lâm Kinh Vũ, giống như một thứ u ám thâm trầm nhất, không hề có ánh sáng lưu động, lập tức bao phủ xung quanh hắn một luồng sát ý tầng tầng lớp lớp. Thương Tùng đứng phía trước bỗng nhíu mày, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, phi thân đánh tới. Một đạo thanh quang đánh thẳng xuống đầu Lâm Kinh Vũ.

Hắc khí bỗng nhiên tràn ra, trong nháy mắt nuốt chửng toàn bộ thân hình Lâm Kinh Vũ, một luồng khí lạnh lẽo tản ra từ phía chân trời. Bầu trời tối đen như mực, hắc ám khôn cùng, trong nháy mắt làm người cảm thấy nơi chân trời có một vầng hắc nguyệt đang dần dần mọc lên, tỏa ra một luồng sáng đen vô hình đáng sợ không thể chống cự, tựa như bước chân vào nơi Cửu U Minh phủ. Đất trời lặng im, phảng phất chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập nặng nề.

Một khắc sau đó, tiếng rồng gầm bỗng vang lên, chấn động cửu thiên. Ánh sáng xanh lấp lánh trong muôn trùng bóng tối, như vô vàn vầng mặt trời bắn ra khắp nơi. Hào quang vạn trượng trong giây lát đã quét sạch bóng đêm. Một bóng người sức mạnh vô địch như chấn nhiếp thần linh nơi Cửu Thiên thình lình xuất hiện giữa tầng mây. Lâm Kinh Vũ cầm Trảm Long thần kiếm trong tay, bích quang tỏa ra khắp người vô cùng sáng chói, hai mắt tràn ngập thần quang. Nhân Kiếm hợp nhất tạo thành một cột sáng cao hàng trăm trượng, tựa như một thanh khai thiên cự kiếm ầm ầm chém về phía Thương Tùng.

Trảm Long Kiếm mang theo vạn ánh hào quang, ầm ầm rít gào, trên không khí thế ngút ngàn, dưới đất cát bụi mù mịt, đất bay toán loạn. Lâm Kinh Vũ lao xuống nhanh như chớp, tốc độ quá nhanh, khí thế quá mạnh khiến xung quanh thân hắn tràn ngập những tia lửa bắn ra khắp nơi rồi hóa thành một ngọn lửa hừng hực…

Giữa đất trời nhất thời chỉ còn lại uy thế của chân pháp vô thượng đó. Dãy núi vô tận, mặt đất mênh mông, tất cả đều phủ phục.

Dưới quang ảnh đấy, gương mặt Thương Tùng bỗng trắng bệch như tờ giấy, lộ ra vẻ không thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn, khàn giọng thốt lên: “ Đây là cái gì, không, không thể….”

“Ầm”

Tiếng nổ cực lớn bỗng vang lên trong chớp mắt. Chân pháp thần kỳ đáng sợ mang theo uy lực của cự kiếm khai thiên trực tiếp đánh vào Thương Tùng. Một luồng sức mạnh khổng lồ vô hạn tỏa ra. Vậy mà dưới uy lực kinh khủng của chân pháp tuyệt thế đó, ánh sáng xanh kia tuyệt đối vẫn không hề bị tiêu tán.

Một cái bóng bay ra ngoài, bóng người còn lại kêu hự một tiếng, chao đảo trên không rồi từ từ rớt xuống. Hào quang cực mạnh bùng phát chiếu sáng khắp đất trời, sau một lúc lâu mới từ từ nhạt đi. Nơi ánh sáng rút về thì bóng đêm lại ập tới, giống như trời đất núi rừng đang dần dần khôi phục lại hơi thở vốn có của mình. Đằng xa, bóng người đang rơi xuống được một lớp thanh quang bao bọc lấy. Nhưng thấp thoáng có thể nghe thấy trong cơn gió đêm lạnh lẽo văng vẳng có tiếng gào thét thê lương, từng chữ từng chữ như rít lên với đất trời:

“Trảm, Quỷ, Thần…”


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK