Ngoài thành Hà Dương, cách bảy dặm về phía đông nam có một ngọn đồi nhỏ, trên đồi ngoài mấy cây cổ thụ mọc thưa thớt thì hầu hết đều là những tảng đá lớn, hơn nữa còn cách đường lớn rất xa nên bình thường gần như không thấy bóng người, ngay cả những tiều phu sống ở các thôn trang xung quanh có ra ngoài đốn củi thì cũng chẳng tới gần nơi này.
Chẳng qua bây giờ là nửa đêm, trăng tròn lên cao, đúng là ngày rằm. Vầng trăng vằng vặc giữa trời đêm, ánh trăng vừa lạnh lẽo vừa lấp lánh đến chói mắt, thậm chí còn lu mờ hết các vì sao trên bầu trời, trong sâu thẳm lộ ra đôi nét cô liêu vắng lặng.
Đêm dài yên tĩnh, ở ngọn đồi hoang vắng đột nhiên xuất hiện hơn chục bóng người, quần áo trang sức khác nhau, nhìn qua không thể nhận ra lai lịch môn phái nào. Trong đêm đen, những người này đứng chỗ xa chỗ gần nhưng mơ hồ tạo thành một vòng tròn. Những người đứng vòng ngoài sắc mặt căng thẳng, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh từng chút một, phảng phất như sợ có kẻ thù đột nhiên xuất hiện. Mà ở trong vòng vây vô hình đang tụ tập hơn mười người, trong đó năm sáu người đang ra sức đào bới cạnh một tảng đá, lúc này đã đào được một hố to sâu hơn trượng.
Ở bên hố to, còn mấy người đang đứng, trông đạo hạnh rõ ràng không kém, hiện giờ khuôn mặt cũng lộ vẻ căng thẳng, thậm chí hai người trong đó đã cầm sẵn pháp bảo trên tay, có điều vẫn bĩnh tĩnh nhìn chằm chằm vào hố. Mà cách chỗ đám người khá xa còn có một thân hình thon thả, chính là một cô gái mặc áo vàng, dáng người yểu điệu, tóc dài như mây, nhưng trên mặt lại đeo một tấm lụa mỏng che đi gần hết gò má, chỉ để lộ phần mắt trở nên, khiến cho người khác không thể thấy được dung nhan của nàng.
Tuy có tấm khăn che mặt nhưng vẫn không giấu được đôi mắt lấp lánh tuyệt đẹp khiến người ta rung động. Ánh mắt dịu dàng như nước, lặng lẽ tỏa ra sự hấp dẫn vô hình. Không nói thành lời nhưng lại như thì thầm triền miên, cuối cùng vẻ đẹp sâu kín không hay không biết cuốn lấy trái tim, khiến cho người ta không tự chủ được mà say mê đắm chìm, trong đầu liền tưởng tượng ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Có điều chẳng biết tại sao tất cả đàn ông xung quanh đều vô thức lánh xa, không kẻ nào dám đứng gần người con gái này. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, người con gái có vóc dáng tuyệt đẹp ngẩng đầu lặng lẽ ngắm vầng trăng tròn, đôi mắt trong veo lại thêm nét mê man khó tả, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Ngay lúc này, dưới hố to đột nhiên vọng tới một âm thanh chói tai, giống như tiếng búa gõ lên một vật cứng. Giây lát sau lại vang lên một tiếng hô nhỏ xen lẫn sự vui mừng, tiếng đào bới “xào, xào, xào” dưới đất cũng nhanh hơn, sau đó một người mừng rỡ kêu lên:
“Tìm được rồi, chính là chỗ này.”
Đám người xung quanh hố trở nên xôn xao, trên mặt ai cũng lộ vẻ vui mừng, một kẻ trong đó vội vàng quay đầu chạy về chỗ cô gái đứng ngắm trăng một mình, cũng chẳng dám nhìn thẳng mặt mà chỉ cúi đầu đứng cách nàng không xa, giọng nói xen lẫn sự vui sướng: “Bẩm phó môn chủ, đã tìm được cửa vào cung điện dưới mặt đất.”
Cô gái mặc áo vàng đang ngắm trăng cũng thu hồi ánh mắt, dường như ánh trăng có phần chói mắt chẳng hề ảnh hưởng tới đôi mắt nàng, nhưng phản ứng của nàng không giống với nhưng người xung quanh, sau khi lạnh nhạt đáp ứng, nàng quay người nhìn về cái hố, ánh mắt cũng không quá mừng rỡ.
Nam tử đứng trước mặt lập tức cảm nhận được, liền cẩn thận quan sát cô gái, sau đó vội vàng dời mắt đi, nhỏ giọng hỏi: “Phó môn chủ, có chuyện gì không ổn sao?”
Cô gái không trả lời hắn mà bước lại gần cái hố, nam tử theo sát sau lưng nàng, mà những kẻ đứng trước hướng đi cũng vội vàng nhường đường. Đến bên cạnh hố nhìn xuống, nhờ ánh trăng sáng trên bầu trời có thể thấy rõ dưới đáy hố quả nhiên đã đào ra một cửa đá bị vùi trong đất cát, trông cũng mới lộ ra một nửa, nhưng đã lờ mờ thấy được những họa tiết chim thú khắc trên đó, tuy cổ xưa và đơn giản nhưng dưới ánh trăng chiếu dọi vẫn tỏa ra khí thế bất phàm.
“Quá đơn giản.” Cô gái trầm mặc một lát, sau đó lại như lẩm bẩm một mình: “Vân điện là nơi quan trọng của tiên gia trong truyền thuyết, sao có thể tìm thấy dễ dàng như thế?” Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá lộ ra một nửa kia, quan sát những họa tiết chim thú trên đó thật lâu, rồi chợt nhớ tới chuyện gì, ánh mắt ngưng lại nhưng lập tức chần chừ, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
“Tuy có vẻ không hợp lý nhưng ta cũng chẳng thể chắc chắn nơi này không phải Vân điện, các ngươi tiếp tục đào cửa đá này đi.”
Đám người bên cạnh gần như đồng thời tuân lệnh, dưới hố lại lập tức hăng hái đào bới, thậm chí có hai kẻ đứng ở ngoài không nhẫn được, liền xắn tay áo nhảy xuống hỗ trợ. Những kẻ này thật sự không phải phàm nhân, trên người đều có đạo hạnh, nên mấy công việc nặng nhọc với người thường thì chẳng đáng kể với bọn họ, bằng cố gắng của mọi người, dưới hố nhanh chóng đào ra một khoảng lớn, rút cuộc cánh cửa đá cũng lộ ra hoàn toàn.
Đó là một cửa đá lớn nằm nghiêng so với mặt đất, rộng bảy xích, cao hơn trượng, chẳng biết bị vùi chôn dưới đất cát bao nhiêu năm tháng, cho dù mặt đá cứng rắn cũng đã lộ ra những vết sứt mẻ sần sùi. Cô gái đứng cạnh hố bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, chỉ thấy ánh trăng càng sáng hơn, chiếu cả ngọn đồi sáng rõ như ban ngày. Tuy vậy nhưng chẳng ai biết được thứ gì ẩn giấu sau cánh cửa đá nặng nề, trong giây lát, xung quanh hố trở nên yên tĩnh.
Vẫn là nam tử khi nãy lặng lẽ tới bên cạnh nàng, khẽ nói: “Phó môn chủ, người xem bây giờ nên…”
“Mở ra.”
Chẳng biết tại sao giọng nói của nàng đột nhiên lạnh lùng.
Người đàn ông khẽ gật đầu vâng lệnh, sau đó bước tới cạnh hố phất tay với đám người dưới mặt đất, tất cả mọi người lập tức nhao nhao nhảy lên, rời khỏi khu vực gần cửa đá. Chỉ có nam tử kia một mình nhảy xuống cạnh cánh cửa, đầu tiên cẩn thận quan sát cửa đá một lượt từ trên xuống dưới không để sót chỗ nào, sau đó còn nhảy lên trên mặt cửa, đưa tay cẩn thận sờ mấy chỗ. Sau một hồi, dường như thu được kết luận, hắn lặng lẽ gật đầu rồi lấy từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ màu đen.
Dưới ánh trăng, chiếc bình đen kịt chẳng tán xạ chút ánh sáng nào, nhưng nam tử lại cầm cực kỳ cẩn thận, cũng không mở nắp mà đặt vào vị trí mình đã chọn trước, ở chỗ cách chính giữa cánh cửa khoảng sáu phần, sau đó sắc mặt căng thẳng, hắn hít sâu một hơi rồi đột nhiên thò tay giật nắp bình nhanh như chớp.
“Xì…”
Một âm thanh trầm thấp mang theo không khí khiến người ta kinh hãi đột nhiên phóng ra từ chiếc bình nhỏ, một luồng khói mỏng như sương từ từ bốc ra, sau đó một giọt nước đen xì đặc sệt chầm chậm chảy từ miệng bình, nhỏ xuống cánh cửa đá cứng rắn.
Từng giọt từng giọt, từ đầu đến cuối có tổng cộng năm giọt nước đen xì nhỏ xuống từ chiếc bình.
Trên cửa đá cứng rắn trải qua sự ăn mòn của sương gió bao nhiêu tháng năm, giọt nước đen khẽ rung lên, một lát sau chợt nghe phía dưới giọt nước vang lên những tiếng nổ giống như có vật gì đang vỡ nát, một luồng sương mù quỷ dị lẫn theo bụi đá lập tức bốc lên.
Nam tử cầm chiếc bình đen trong tay đã sớm lùi lại, nhảy lên miệng hố. Ánh mắt mọi người kể cả cô gái thần bí đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá và giọt nước đen quỷ dị.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, trong làn sương mù quỷ dị như nước sôi ở dưới kia, đột nhiên cánh cửa đá cứng rắn trải qua vô số năm tháng như biến thành đất cát rời rạc. Trơ mắt nhìn những giọt nước đen kịt dễ dàng ăn mòn từng lớp đá, như gạch tan ngói vỡ mang theo một mùi hôi thối, đục thủng một lỗ lớn, cứ như vậy không ngừng ăn sâu xuống.
Với tốc độ nhanh như vậy, chỉ trong mấy tiếng “ken két” rợn người, trên cửa đá vốn cứng rắn bỗng xuất hiện một lỗ lớn, ánh trăng chiếu không tới đáy, tối đen thăm thẳm.
Ngoài miệng hố, mọi người thở phào một hơi, thậm chí còn có kẻ vỗ tay, tất cả đều trở nên nhẹ nhõm. Chỉ riêng cô gái vẫn nhìn chằm chằm vào lỗ lớn, bên rìa lỗ còn đọng lại chút nước đen kịt, ánh mắt nàng lấp lánh, cũng không quá vui vẻ mà quay đầu thoáng nhìn nam tử đứng cạnh, lát sau lẳng lặng nói:
“Hắc Thực thủy thật lợi hại, quả nhiên danh bất hư truyền. Không ngờ loại kỳ độc đã thất truyền ngàn năm này mà các ngươi cũng tìm được.”
Khuôn mặt vốn tươi cười vui vẻ của nam tử nhất thời cứng đờ, xen lẫn vẻ xấu hổ, hắn cười khan một tiếng rồi nói: “Phó môn chủ, thứ này đều là bảo vật môn chủ giao cho, chúng ta…”
Cô gái khẽ lắc đầu, hiển nhiên không có hứng thú nói tiếp đề tài này nữa, nàng lạnh nhạt nói: “Được rồi, không phải giải thích. Mở cửa ra.”
Nam tử như được giải thoát, trong lòng thầm thở phào một hơi, liền vội vàng kêu mấy người xung quanh, lập tức có mấy người nhảy xuống. Cánh cửa đá vốn cứng rắn dày cộm đã bị đục thủng một lỗ lớn nên tất nhiên sẽ dễ xử lý hơn trước nhiều, cả đám liền hoặc khiêng, hoặc nâng, hoặc đẩy tất bật một hồi. Chợt nghe một tiếng hét lớn, sau đó một tiếng “ầm” vang, cuối cùng cánh cửa đá cứng rắn đã đóng chặt không biết bao nhiêu năm tháng cũng được mở ra.
Nhưng ngay thời điểm cánh cửa đá mở ra, dưới ánh mắt của mọi người, trong mảnh tối tăm dần lộ ra ở cửa động đột nhiên có vật gì lóe lên, với khí thế chớp nhoáng sáng rực lên, lao vọt ra ngoài.
Tất cả mọi người xung quanh đều không kịp phản ứng, chỉ có cô gái đứng bên miệng hố đột nhiên chấn động thân thể, giống như cảm giác được điều gì, nàng khẽ quát: “Nguy rồi!” Nàng cũng không kịp nhắc nhở người khác mà nhảy thẳng xuống dưới, giơ tay đánh lên. Một luồng ánh sáng màu tím đột nhiên phóng ra, cắt giữa không trung, khoảnh khắc này, ánh trăng sáng trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm, trong ngoài hố đều lập tức phủ lên mình lớp áo màu tím nhạt.
Nhưng tốc độ của luồng ánh sáng kỳ lạ dưới cửa đá lại nhanh đến mức khiến người ta không tưởng tượng nổi, trong nháy mắt nó đã vọt ra, lướt qua tất cả mọi người, ngay lúc quầng sáng tím sắp che kín cửa động thì đã thoát ra ngoài, vút lên bầu trời đêm.
Đó là ba luồng ánh sáng xanh, đỏ, vàng quấn với nhau tạo thành một cột sáng to lớn, phóng thẳng lên trời cao, xuyên thủng màn đêm. Trong đêm trăng tròn hết sức rõ ràng, hơn nữa nó còn kéo một vệt dài trên bầu trời, lát sau mới dần nhạt đi, từ từ tan biến.
Xung quanh hố to, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồn, kẻ duy nhất phản ứng nhưng đã muộn một bước là cô gái áo vàng thì “hừ” lạnh một tiếng, dời ánh mắt khỏi cột sáng trên bầu trời đêm. Đợi khi đám người bên cạnh khôi phục tinh thần, nam tử lúc trước vội vàng chạy tới, sắc mặt lo lắng kêu lên: “Phó môn chủ, phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt cô gái áo tím biến đổi, hiển nhiên cũng đang nhanh chóng suy nghĩ, lát sau, nàng quyết đoán nói: “Cột sáng ba màu phóng lên trời không hại người mà có khí lành, chính là hiện tượng của bảo vật. Mặc kệ cung điện dưới mặt đất này có phải Vân điện hay không, trong đó nhất định phải có kỳ vật. Ngươi dẫn tất cả mọi người xuống đó tìm kiếm bảo vật, nhớ phải làm nhanh, muộn nhất cũng không được quá đêm nay, một khi lấy được thì lập tức rời khỏi, hiểu chưa?”
Người đàn ông hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nói: “Thuộc hạ rõ, có điều không biết phó môn chủ…”
Giống như hiểu rõ sũy nghĩ trong đầu hắn, cô gái cười lạnh một tiếng, đáp: “Ngươi đừng quên nơi này là đâu, Thanh Vân sơn ở ngay bên cạnh, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thanh Vân môn toàn phế vật sao? Ta ở bên ngoài phòng khi có kẻ đến tra xét thì còn cản lại để kéo dài thêm thời gian cho các ngươi, rõ chưa?”
Nam tử chợt hiểu ra, liên tục gật đầu nói: “Đúng, đúng, ta đã hiểu, cảm ơn phó môn chủ dạy bảo.” Hắn không dám chần chừ thêm nữa, lập tức gọi tất cả hơn chục người xung quanh. Dưới sự chỉ đạo của hắn, từng người từng người nhảy vút vào cửa động mới mở, cuối cùng chỉ còn một mình cô gái che mặt mặc áo vàng thần bí. Nàng bước lại gần miệng hố, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, sau đó nhẹ nhàng quay người đưa mắt nhìn về đêm đen sâu thẳm. Ở tận cùng bóng đêm, một dãy núi nguy nga sừng sững như người khổng lồ đứng trong đêm tối, cúi đầu nhìn nhân thế tang thương.
Một cơn gió đêm lướt qua ngọn đồi.
Cô gái đứng lặng lẽ trong gió, tà áo bay phần phật, đôi mắt sáng ngời dừng ở dãy núi cao vút, phảng phất như đang nhìn năm tháng đằng đẵng trôi qua. Lát sau, dưới lớp khăn che mặt như vang lên giọng nói nhẹ nhàng:
“Thanh Vân, Thanh Vân, hừ, Thanh Vân…”
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK