Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 45: Đúng sai (Hạ)

Vương Tông Cảnh mệt mỏi nhìn con yêu thú, cõi lòng dậy lên một nỗi tuyệt vọng. Trước đây hắn chưa từng thấy loại yêu thú sư tử này, trong khu rừng nguyên thủy năm đó cũng không hề tồn tại, nhưng sau cuộc chiến vừa rồi, hắn có thể khẳng định rằng nếu loài yêu thú này có sống ở nơi đó thì cũng là một trong những loài mạnh nhất. Điều thắc mắc duy nhất là tại sao ở chốn đất tiên như Thanh Vân Sơn lại xuất hiện loài yêu thú như vậy?

Vô luận thể nào hắn cũng không thể giải thích được điều này, nhưng bây giờ muốn nghĩ cũng chẳng được.

Máu chảy xối xả tựa như đang không ngừng kích thích con yêu thú, cuối cùng nó chẳng kiên nhẫn được nữa, với cả ai cũng có thế nhận ra kẻ địch bị thương đến bước đường cùng không còn lối thoát. Sau một tiếng gầm thét, con yêu lao vút lên, cái miệng to như chậu máu tợp thẳng tới vị trí cổ họng của Vương Tông Cảnh.

Thân thể Vương Tông Cảnh khẽ động, hắn cố gắng hết sức chạy tới gốc cây bên kia, đến giờ phút này trong đầu hắn vẫn chẳng hề có ý định buông tay chịu chết. Có điều chiếc răng nanh đã vỡ nát, bản thân lại bị thương nặng, cho dù là ai, kể cả bản thân hắn cũng không thể không nhận thấy mình lành ít dữ nhiều rồi.

Pha tránh né trông có vẻ gắng gượng thô kệch, nhưng hắn vốn chú ý động tác của con yêu thú, hơn nữa dựa vào sự phán đoán được rèn luyện qua vô số lần sống chết, nên ngay khi con yêu động thân thì Vương Tông Cảnh cũng lập tức tránh né, nhờ vậy mới may mắn tránh thoát được một đòn trí mạng. Nhưng dù như vậy hắn vẫn loạng choạng ngã lăn ra đất, trong lúc rối trí, hắn vơ vội một cành khô khá cứng ở bên cạnh, bàn tay nắm chắc lại, chuẩn bị quay lại chiến đấu với yêu thú.

Trốn cũng trốn không thoát, dù chẳng có bao nhiêu hi vọng sống sót nhưng vẫn muốn liều mạng đánh cược một lần. Trong ba năm qua, đó chính là ý niệm duy nhất còn văng vẳng trong đầu hắn vào thời điểm này.

Sau cú vồ hụt, con yêu thú tựa như bị đổ thêm dầu vào lửa, càng trở nên hung tợn, nó gầm lên một tiếng rồi quay đầu ngoạm tới, đồng thời móng vuốt sắc bén bổ thẳng xuống đầu Vương Tông Cảnh.

Sắc mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, bây giờ đã chẳng kịp né tránh nữa rồi. Ngay lúc bản thân sắp bị móng vuốt xé nát thì hắn đột nhiên thấy cả người con yêu thú bị giật ngược về phía sau, móng vuốt yêu thú chỉ cách thân thể Vương Tông Cảnh chút xíu, hiểm hóc sượt qua. Một bóng người xuất hiện sau lưng yêu thú, hóa ra là một người đàn ông mặc áo dài, khí thế hiên ngang. Y lạnh nhạt vươn tay tóm lấy đuôi con yêu thú, chỉ một động tác tùy tiện mà lôi được cả con yêu thú không lồ về phía sau. Tiếp đó, trên tay y nổi lên hào quang màu xanh, trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Tông Cảnh, bàn tay ấy nhẹ nhàng vỗ lên đầu con yêu thú.

“Bịch!” Một âm thanh nho nhỏ như ẩn chứa sự giễu cợt. Tiếng động vừa vang lên, toàn bộ sức mạnh tronng thân thể con yêu thú khổng lồ tựa như nước chảy hết đi, ngã huỵch xuống đất, thất khiếu chảy máu, xem ra chẳng sống nổi rồi. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, người đàn ông chậm rãi đi tới cạnh Vương Tông Cảnh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, sau đó từ từ ngồi xuống, đôi mắt lộ vẻ hứng thú đánh giá Vương Tông Cảnh nửa thân trên máu me bê bết. Vương Tông Cảnh gắng sức động đậy thân thể, vừa thở lấy hơi vừa cảnh giác nhìn người đàn ông thần bí mới xuất hiện, chứ không lập tức cảm ơn ân cứu mạng của kẻ này.

“Vương Tông Cảnh?” Người đàn ông quan sát hắn một lát rồi mỉm cười hỏi.

Vương Tông Cảnh giật nảy mình, không kiềm được quét qua trí nhớ một lượt, nhưng vẫn chẳng thể nhớ nổi mình đã gặp khuôn mặt này chưa, bởi vậy hắn khẽ gật đầu lấy lệ. Đồng thời, Vương Tông Cảnh cũng mơ hồ cảm thấy người đàn ông thần bí hoàn toàn không có ác ý nên mở miệng nói: “Cảm ơn!” Sau đó hơi ngừng một chút rồi nhịn không được hỏi tiếp: “Ông là ai? Sao lại biết tên ta?”

Người đàn ông mỉm cười đáp: “Ta họ Tiêu, Tiêu Dật Tài.”

Vương Tông Cảnh nhíu mày chần chừ, thầm nghĩ mình thật sự không biết người này nhưng nghe tên lại thấy quen tai, dường như đã thấy ở nơi nào đó. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông, đột nhiên thân thể chấn động giống như nhớ tới điều gì đó, đôi mắt trợn ngược, kinh sợ đến độ nói lắp bắp: “Ông… ông… chẳng lẽ là… là của Thanh Vân Môn…”

Tiêu Dật Tài nhíu mày nói: “Ừ, cậu đoán không sai, ta đang ngồi trên ghế chưởng giáo Thanh Vân Môn.”

Vương Tông Cảnh há hốc miệng, nhất thời không biết phải nói gì, thậm chí còn ngạc nhiên đến mức quên hết đau đớn trên người. Tiêu Dật Tài cũng chẳng để ý hay giận dữ vì vẻ mặt của hắn, ánh mắt y lướt qua mấy xác yêu thú xung quanh, sau đó lại nhìn Vương Tông Cảnh. Vẻ mặt tươi cười của y từ từ biến mất, khí chất hiền hòa ban đầu bỗng chốc biến thành nghiêm nghị sắc bén, ngay cả ánh mắt cũng tạo nên áp lực cực lớn cho Vương Tông Cảnh, khiến cõi lòng hắn giật thót lên.

“Cậu đã giết không ít yêu thú nhỉ?”

Vương Tông Cảnh ngẩn ra, vô thức gật đầu đáp: “Vâng.”

Đôi mắt thâm sâu của Tiêu Dật Tài dừng trên người hắn, tuy đang ngồi trước mặt nhưng chẳng hiểu tại sao hình ảnh Tiêu Dật Tài lại trở lên to lớn vô cùng, giống như sắp che kín ánh mắt của Vương Tông Cảnh. Sau hồi lâu, y mới mở miệng hỏi câu thứ hai: “Giết người chưa?”

Cả người Vương Tông Cảnh chấn động, cơ mặt khẽ giật giật. Có điều trước ánh mắt thâm sâu của Tiêu Dật Tài, hắn cảm thấy quẫn bách không che dấu được, hơi chần chừ một chút rồi lắc đầu nhỏ giọng đáp: “Chưa.”

Tiêu Dật Tài khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lập tức trở nên sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt Vương Tông Cảnh, thản nhiên hỏi: “Dám giết người không?”

Lúc này, Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên thì gặp ngay khuôn mặt nghiêm nghị của Tiêu Dật Tài, trên đó làm gì có chút vui đùa nào?

“Giết người chưa?”

“Chưa.”

“Dám giết người không?”

“…”

Mấy câu hỏi ngắn ngủi nhưng lại ẩn chứa ý tứ khiến người ta kinh tâm động phách. Suốt hồi lâu, trong đầu Vương Tông Cảnh vẫn lởn vởn mấy câu hỏi cực kỳ đơn giản nhưng lại khiến tâm trí hắn bối rối không cách nào bĩnh tĩnh được. Giờ phút này, hắn đã chẳng còn ở trong cánh rừng rậm sau biệt viện Thanh Vân nữa, không hiểu vì sao Tiêu Dật Tài lại mang hắn ngự kiếm bay đi, đảo mắt đã bay qua núi non trập trùng, tới một thôn nhỏ vắng vẻ cách sơn môn Thanh Vân Sơn hơn trăm dặm, bấy giờ mới đáp xuống.

Vết thương trên người Vương Tông Cảnh đã được Tiêu Dật Tài chữa trị, uống một viên đan dược không rõ tên để cầm máu, sau đó hắn tự mình băng bó vết thương. Tuy bây giờ cả người đầy máu me trông cực kỳ đáng sợ nhưng công hiệu của viên đan dược thật sự rất tốt, ngoại thương còn cần một thời gian dài mới lành, thân thể vẫn còn cảm thấy đau đớn, nhưng nội thương ngầm sau trận chiến đã gần như khỏi hết rồi.

Ở sau lưng Tiêu Dật Tài, Vương Tông Cảnh phóng mắt nhìn thôn nhỏ vắng vẻ ở đằng xa, nội tâm tràn ngập nghi hoặc, đồng thời tâm trạng cũng cực kỳ bất an. Hắn chẳng hiểu vì sao vị chưởng giáo chân nhân cao quý của Thanh Vân Môn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, lại làm những việc kỳ quái đưa mình tới đây. Hơn nữa tại sao ở Thanh Vân Sơn lại xuất hiện yêu thú hung tợn như vậy? Trước đó, Vương Tế Vũ tỷ tỷ cũng chẳng hề nhắc đến chuyện này, hiển nhiên mọi người đều không biết. Ngoài ra, những câu nói đơn giản của Tiêu Dật Tài cũng khiến tâm trạng Vương Tông Cảnh không yên. Tới tận bây giờ, sau khi qua sự kinh ngạc ban đầu, hắn vẫn chẳng thể trả lời cho Tiêu Dật Tài rằng rút cuộc mình có dám giết người hay không, mà dường như Tiêu Dật Tài cũng không hề có ý định ép hắn phải trả lời.

Có điều sau khi đưa hắn tới gần thôn này thì Tiêu Dật Tài liền im lặng đứng ở đó, nhíu mày nhìn vào thôn nhỏ giống như đang chìm vào suy nghĩ, hồi lâu vẫn chưa mở miệng nói chuyện. Vương Tông Cảnh đứng đợi mãi ở sau lưng Tiêu Dật Tài, thấy y vẫn chẳng lên tiếng thì không nhịn được hỏi: “Tiêu chân nhân, ông đưa ta tới nơi này để làm gì?” Khóe mắt Vương Tông Cảnh hơi co lại.

Sắc mặt Tiêu Dật Tài lạnh nhạt như đang kể một chuyện hết sức bình thường: “Ta muốn cậu vào thôn này giết một người cho ta.”

Thân thể Vương Tông Cảnh chấn động, hắn há miệng định nói nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt bình thản coi chuyện sinh tử như không của Tiêu Dật Tài thì nhất thời chẳng nói lên lời.

“Cậu nhìn xem, căn trạch viện chiếm diện tích lớn nhất trong thôn chính là của địa chủ giàu có nhất, đồng thời cùng là trưởng thôn của nơi này, tên Tôn Tích Thiện.” Tiêu Dật Tài chẳng hề để tâm tới sắc mặt Vương Tông Cảnh, vẫn lạnh nhạt nói tiếp: “Tôn Tích Thiện trên có mẹ già tám mươi, dưới có ba con nhỏ, ngày thường chăm sóc mẹ già trọn đạo hiếu, yêu thương hiền từ với con nhỏ, cũng xem như một người cha tốt.”

Ánh mắt Tiêu Dật Tài chầm chậm rời khỏi căn trạch viện trong thôn, y quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh, cũng chẳng để ý sắc mặt thiếu niên càng trở nên khó coi, lẳng lặng nói: “Nếu cậu đồng ý thì hãy thay ta đi giết hắn.”

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu nổ “Ầm…” một tiếng, không kiềm được bước lên trợn mắt hỏi: “Nếu hắn là một người tốt như vậy thì sao ông còn muốn ta đi giết hắn? Thanh Vân Môn không phải là môn phái đứng đầu chính đạo được dân chúng kính ngưỡng hay sao?”

Tiêu Dật Tài cũng chẳng tức giận vì sự chất vấn thiếu bình tĩnh của thiếu niên, sắc mặt y vẫn duy trì bình thản, bình thản đến mức khiến cho con tim Vương Tông Cảnh lạnh băng. Y chỉ dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Vương Tông Cảnh, sau đó đột nhiên nói một câu tựa như không hề liên quan đến câu chuyện: “Lòng người đen trắng, vạn sự có đúng sai. Bách tính Thần Châu Hạo Thổ hàng triệu triệu người cũng chẳng có hai kẻ giống hệt nhau. Lòng người cũng trăm ngàn dạng như thế, có kẻ cực ác, cũng có người nhân từ, biết đâu những kẻ được người khác kính trọng cũng đang hoài tư tâm?”

“Mọi việc trên đời vốn hỗn loạn giống như vạn hoa khiến con người khó phân thật giả. Nhưng vẫn có một số chuyện đúng là đúng, sai là sai.”

“Mặc cho có bao nhiêu lý do che đậy, nhưng một tấc lòng người sao không phân biệt được thật giả đúng sai?”

Y quay người bước đi, quần áo bay phần phật, âm thanh vọng lại đột nhiên xen lẫn vẻ tiêu điều. Có điều, dẫu giọng nói ẩn chứa sự cô đơn nhưng vẫn đầy vẻ hờ hững: “Cậu ở lại ba ngày, giết hay không giết đều do cậu bình tâm suy nghĩ quyết định.”
----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK