Trong thạch sảnh khổng lồ ở địa cung bên dưới thành Hà Dương.
Dưới tòa bình đài vô danh quỷ dị lúc nãy, lão nhân đứng đầu còn sót lại trong đám người Thần Quy Môn-Lưu Thừa Lĩnh mới chốc lát đã vã mồ hôi lạnh.
“Thần Quy đâu, Thần Quy đâu rồi…” Lão gần như không tin vào mắt mình, dốc sức liều mạng tìm kiếm khắp đại sảnh, kể cả những kẻ lai lịch thần bí vây xung quanh hắn cũng nhao nhao quay đầu nhìn lại. Nhưng mặc cho tất cả mọi người tìm khắp từng tấc đất trong sảnh, đừng nói là một con rùa đen to tướng mà ngay cả một cọng lông rùa cũng chẳng thấy.
Từng ánh mắt đảo qua đảo lại cuối cùng đều hướng về Lưu Thừa Lĩnh, cứ thêm một người nhìn tới, lão lại cảm thấy áp lực tăng thêm một bậc, đặc biệt không ít người trong đó ánh mặt đã lộ vẻ hung ác, vài pháp bảo hung khí đã tỏa sáng lập lòe như bị kích động khiến Lưu Thừa Lĩnh khóc không ra nước mắt. Cuối cùng, khi người đàn ông thâm trầm có sắc mặt bất thiện quay đầu nhìn về phía lão, Lưu Thừa Lĩnh thiếu chút nữa thì ngã bệt xuống đất. Nhưng đúng lúc này trong đầu lão chợt lóe lên, lập tức như người chết đuối vớ được cọc, hét lớn:
“Thần Quy, Thần Quy nhất định đã bò đi, lúc nãy loạn vậy nói không chừng đã bò đến chỗ cửa nào đó rồi?”
Mọi người xung quanh đều khẽ giật mình, quay mặt nhìn nhau. Một trong số đó không kiềm được mở miệng nói: “Một con rùa đen có thể bò nhanh vậy sao?”
Tên còn lại nhíu mày suy nghĩ một lát, không dám khẳng định nói: “Có lẽ… con rùa đen kia không giống như rùa bình thường, nếu không sao lại gọi là Thần Quy?”
Sắc mặt người đàn ông thâm trầm đang đứng trong đám người khẽ biến đổi, nhưng hiển nhiên y là một kẻ vô cùng quyết đoán, quyết định thật nhanh, quát: “Chia nhau tìm, tất cả cửa đá đều phải tìm, nhưng không được phép đi xa, nếu gặp Khô Lâu hay tử vật thì không cần động thủ, lập tức lui về. Tìm như vậy còn không thấy con Thần Quy kia…” Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Thừa Lĩnh, cười lạnh nói: “Ta sẽ ném ngươi vào trong cái quan tài đen kia xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ở hành lang, Vương Tông Cảnh vốn định bảo mọi người lặng lẽ rút lui, ai ngờ mới đi được mấy bước đã nghe tiếng ra lệnh tìm kiếm của người đàn ông thâm trầm kia vọng tới. Trái tim Vương Tông Cảnh bỗng chìm xuống, vội vàng giục Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi nhanh. Ai ngờ trong lúc bối rối phạm phải sai lầm, con rùa đen to đùng đang chậm chạp bò trên mặt đất, trong lúc mọi người vội vàng bước qua, Tô Văn Thanh không cẩn thận giẫm phải mai rùa liền bị trượt chân, vô ý kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Tiếng kêu vừa bật ra khỏi miệng, Tô Văn Thanh biết ngay không ổn liền vội vàng lấy tay che miệng lại. Nhưng động tĩnh đã phát sinh, bên ngoài lập tức có người giật mình. Chỉ nghe một tiếng quát lên, lập tức có người bay vọt về nơi này. Vương Tông Cảnh chấn động, đẩy Tiểu Đỉnh về phía trước, vội hét lên: “Chạy mau, chạy mau.” Tiểu Đỉnh thông minh, chạy thẳng một mạch không quay đầu lại. Đại Hoàng và Tiểu Hôi một mực theo sát bên cạnh nó, một tấc không rời.
Đang muốn quay lại xem Tô Văn Thanh, Vương Tông Cảnh vừa mới ngoái đầu liền phát hiện một bóng người thình lình xuất hiện ở cánh cửa đá sau lưng không xa, dĩ nhiên chính là người đàn ông thâm trầm nọ, kẻ giống như đứng đầu trong nhóm người. Ánh mắt như chim ưng của y vừa nhìn về hướng này, phát hiện ra bọn người Vương Tông Cảnh liền lộ vẻ kinh ngạc, y hơi nhíu mày, nhưng sau đó lập tức nhìn thấy con rùa đen đang chậm chạp bò trên mặt đất, ánh mắt liền thoáng hiện nét vui mừng, y khẽ quát một tiếng rồi lướt tới.
Tô Văn Thanh đang chặn ở phía sau sắc mặt trắng bệch, nhưng giờ phút này vẫn không thể ngẩn người như vậy, mặc dù biết chắc chắn không thể địch lại nhưng nàng vẫn cắn răng bắt pháp quyết muốn thi triển thuật Thủy Kiếm. Thân ảnh người đàn ông thâm trầm lướt cực nhanh, hắn liếc về phía Tô Văn Thanh, trên mặt nở một nụ cười lạnh, pháp bảo đoản búa trên tay tùy ý vung lên, một luồng ánh sáng màu vàng bắn thẳng về phía trán Tô Văn Thanh.
Lúc này Tô Văn Thanh đã thi pháp xong, một màn nước trong suốt mát lạnh đã hình thành trước mặt, đang chuẩn bị ngưng tụ thành Thủy Kiếm. Đúng lúc đó, luồng ánh sáng màu vang bắn tới, chỉ nghe “keng” một tiếng, bọt nước văng ra khắp nơi, Thủy Kiếm thuật lập tức bị luồng hào quang đánh cho tiêu tan, hóa thành cơn mưa nhỏ lác đác rơi xuống mặt đất. Tô Văn Thanh nghẹn ngào thốt lên, nhưng giờ muốn trốn cũng không kịp, chỉ thấy đạo luồng sáng vàng như muốn xuyên thủng trán nàng, cướp đi mạng sống của thiếu nữ kiều mị như hoa như ngọc.
Trong lúc nguy cấp đột nhiên có một thân ảnh từ bên cạnh bổ nhào tới trước, chính là Vương Tông Cảnh. Tuy bây giờ đạo hạnh tu hành của hắn không bằng Tô Văn Thanh, nhưng mấy năm qua hắn đã trải qua vô số lần chém giết sinh tử đẫm máu trong khu rừng rậm nguyên thủy, kinh nghiệm đối địch và cảm giác nguy hiểm tuyệt đối hơn xa kiều nữ thế gia Tô Văn Thanh rất nhiều lần. Cuộc chiến vừa bắt đầu hắn đã lập tức biết rằng Tô Văn Thanh chắc chắn sẽ thua, lúc Tô Văn Thanh động thủ, hắn gần như đồng thời vọt tới, rốt cuộc cũng nhanh hơn luồng ánh sáng màu vàng một chút, hiểm hóc ôm lấy thân thể Tô Văn Thanh lăn qua một bên, liều mạng tránh được đòn công kích.
Người đàn ông thâm trầm kia nhướng mày lên, miệng khẽ “Ồ” một tiếng, dường như hơi kinh ngạc trước phản ứng của Vương Tông Cảnh. Chẳng qua mục tiêu của hắn bây giờ không phải là hai người, đối phó với Tô Văn Thanh cũng chỉ là tiện tay mà thôi, một kích không trúng cũng chẳng đuổi giết. Thân thể hắn nhoáng cái đã lướt tới bên hành lạnh, nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Đỉnh đang chạy đằng xa, giây lát đã bay đến bên cạnh con rùa đen dưới mặt đất, dùng một tay chụp lấy nó rồi lập tức điểm mũi chân xuống đất, cả người lại nhẹ nhàng bay trở về phía lối vào cửa đá.
Nhờ Vương Tông Cảnh xô ngã mà tránh hiểm được một kiếp nạn, Tô Văn Thanh kinh hãi, sắc mặt trắng bệch. Nàng chưa từng trải qua loại chém giết sinh tử như thế này, ngay cả đoạn đường giao đấu với Khô Lâu khi nãy cũng không mạo hiểm như thế, khiến cho thân thể vị thiếu nữ thế gia như nhũn cả ra, may mà được Vương Tông Cảnh đỡ lấy.
Có điều bây giờ trong lòng Vương Tông Cảnh đang thầm kêu khổ, tuy may mắn cứu được Tô Văn Thanh nhưng vừa rồi chỉ là một chiêu tùy ý, dù hắn đạo hạnh thấp cũng có thể nhận ra đối phương thật sự là nhân vật vô cùng lợi hại, hai bên mà đối đầu thì mình tuyệt không may mắn như thế. Chẳng qua thấy người đàn ông thâm trầm kia rõ ràng không có ý đuổi giết, túm được con rùa đen liền bay ngược trở về, Vương Tông Cảnh đâu dám chần chừ, lập tức kéo Tô Văn Thanh bỏ chạy. Mặc dù hiện giờ chân Tô Văn Thanh đã nhũn ra nhưng Vương Tông Cảnh đang nóng vội đâu quan tâm nhiều thế, trực tiếp nửa ôm nửa kéo nàng chạy vào sâu trong dãy hành lang.
Người đàn ông thâm trầm vừa đến lối vào cửa đá liền dừng bước lại, quay người trầm giọng quát: “Thần Quy đây rồi, các ngươi nhanh chóng để cho lão già kia thi pháp. Nơi đây còn mấy con rệp nữa, ta tự thân đi giết rồi sẽ lập tức quay lại.” Nóng xong, hắn vung tay trái lên, con rùa đen to lớn liền bị ném về phía thạch sảnh, trên mặt đất đã sớm có người nhảy lên đỡ lấy, mọi người đều nhao nhao tuân lệnh, mấy người ở các cửa động khác cũng lần lượt trở về.
Người đàn ông thâm trầm huy động kim búa trong tay, ý bảo mọi người tranh thủ thời gian, sau đó xoay người bay vào trong cửa đá một lần nữa.
Dây dưa một lúc, thời gian cũng chẳng tính là dài, hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đạo hạnh còn thấp, lại không biết đạo thuật ngự kiếm phi hành, mặc dù chạy thục mạng nhưng chỉ lát sau đã nghe thấy sau lưng có tiếng gió rít vù vù, hiển nhiên là kẻ địch đang đuổi giết mình.
Vương Tông Cảnh đột ngột quay đầu lại, quả nhiên thấy một luồng kim quang đang lao tới với tốc độ nhanh hơn mình gấp mấy lần. Hắn vô thức nhanh chân chạy trốn, thực tế bằng sức khỏe của hắn thì có thể chạy nhanh hơn hiện tại rất nhiều, nhưng bây giờ phải kéo theo Tô Văn Thanh nên bước chân hắn chậm đi không ít. Mà lúc này hình như Tô Văn Thanh cũng đã nhận thấy được điều gì, giống như tuyệt vọng thấp giọng nói: “Vương công tử, công tử chạy đi, đừng để ý đến ta.”
Nội tâm Vương Tông Cảnh chấn động, hắn cúi đầu lại nhìn, chỉ thấy gương mặt thanh tú tựa sương đọng trên hoa của Tô Văn Thanh thoáng lộ vẻ đau khổ thất vọng giống như muốn buông xuôi. Lòng Vương Tông Cảnh rối như tơ vò, hắn buông lỏng tay ra. Tô Văn Thanh lặng lẽ cúi đầu, hai chân lảo đảo một chút, đang muốn đứng thẳng người lên, bỗng nhiên cảm thấy người thiếu niên bên cạnh đẩy mạnh mình về phía trước, tiếng nói vang lên bên tai vừa vội vàng vừa ấm áp: “Đi mau.”
Lời còn chưa dứt, Tô Văn Thanh đã thấy Vương Tông Cảnh đột nhiên quay người lao ngược về phía sau. Nàng lập tức biến sắc, khoảng khắc này chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng kia, thân thể khẽ run lên.
Người đàn ông thâm trầm thấy Vương Tông Cảnh phía trước bỗng xoay người nhào lại, cũng hơi ngẩn ra. Có điều đạo hạnh của y khá cao, trong chốc lát liền nhận ra thiếu niên này tuy thân thủ nhanh nhẹn nhưng đạo pháp tu hành lại chẳng có gì đặc biệt, lập tức cười lạnh một tiếng, thân thể nói dừng là dừng, cây búa vàng trên tay tức thì bổ xuống.
Một búa bổ xuống, uy lực của pháp bảo nhất thời đều hiện ra, toàn bộ hành lang rộng rãi vang lên tiếng gió rít vù vù, một luồng sức mạnh đập thẳng vào mặt.
Làm sao Vương Tông Cảnh không biết mình giống như bọ ngựa đấu xe chứ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt Tô Văn Thanh, hắn lại nhất quyết không thể một mình bỏ chạy được. Vào lúc sống chết trước mắt, tự dưng cả người hắn tràn trề sức lực, toàn bộ cơ bắp trên thẩn thể phảng phất như căng cứng lên, giống như được trở lại vô số lần chém giết đẫm máu sinh tử trước đây, đúng vào thời điểm thanh búa vàng bổ xuống hắn liền gắng sức trở mình tránh đi trong chớp mắt. Có điều tuy tránh được một đòn, nhưng lực bổ xuống của thanh búa vàng vẫn hất văng cả người hắn ra ngoài.
Người đàn ông thâm trầm khẽ giật mình, thân thủ nhanh nhẹn của gã thiếu niên lại khiến hắn phải kinh ngạc một lần nữa, không kiềm được nhìn kỹ nó hơn một chút. Có điều tâm tính hắn từ trước đến giờ vốn lạnh lùng, cũng không có bao nhiêu cảm xúc nên chỉ nhìn qua mấy lượt rồi thôi. Trong nháy mắt, sắc mặt hắn đã đanh lại, vung búa lên lần nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy cô gái đằng trước tuyệt vọng hét lên: “Chúng ta đều là đệ tử của Thanh Vân Môn, ngươi là ai?”
Hai chữ Thanh Vân vừa thốt ra, người đàn ông thâm trầm nhất thời kinh hãi, nhịn không được bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Văn Thanh đến nước này vẫn không chịu bỏ chạy một mình, cứ đứng sững sỡ tại chỗ, đôi mắt ngấn lệ. Ở đằng trước xa hơn, Tiểu Đỉnh vốn đã chạy xa cũng đã vọt trở về, hung hăng vung nắm đấm lên, tuổi còn nhỏ nhưng rõ ràng cực kỳ có nghĩa khí, mặc cho Đại Hoàng bên cạnh sủa “Gâu gâu” cũng không nghe.
Có điều sự chần chừ của người đàn ông cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, đôi mắt thoáng hiện nét phức tạp nhìn về phía đại sảnh sau cánh cửa đá, chốc lát sau lại hạ quyết tâm, không để ý đến chuyện khác nữa, ánh mặt bỗng dời xuống người Vương Tông Cảnh, cây búa vàng trong tay lại vung lên lần nữa.
Lúc này, Vương Tông Cảnh vốn giống như chó trốn vào đồng hoang, không hề có lực hoàn thủ, đột nhiên thân thể bạo phát, lăn nhào một cái tới chỗ chân của người đàn ông, tốc độ cực nhanh gần như là cực hạn của người thường, lập tức áp sát thân thể người đàn ông thâm trầm kia.
Sắc mặt người đàn ông thâm trầm biến hóa, tuy không để tâm đến gã thiếu niên thô thiển này, nhưng y đã nhiều lần trải qua các cuộc chiến đẫm máu, nội tâm hơi cảnh báo liền vô thức lui về phía sau một bước. Trong khoảnh khắc đó, Vương Tông Cảnh dĩ nhiên đã bổ nhào tới, nhưng động tác của người đàn ông thâm trầm cũng không chậm, tránh ra một quãng nên không bị hắn chộp được. Vương Tông Cảnh đang lăn tròn bỗng nhấc tay lên, thình lình có một đốm sáng màu lam quỷ dị xuất hiện trong tay hắn, một cái răng nanh gãy đột nhiên lộ ra, được hắn cầm với thế liều mạng đâm về phía thân hình người đàn ông kia.
Người đàn ông hốt hoảng biếc sắc, ánh mắt liếc qua cái răng nanh sắc nhọn màu lam rồi cấp tốc lui người về phía sau, đồng thời đồng tử hơi co lại, dùng sức như phá núi để bổ mạnh cây búa vàng xuống.
Một nhát búa này nếu không dùng toàn lực thì cũng phải bảy tám phần đạo hạnh, vừa mới ra tay, trong lòng người đàn ông thâm trầm liền khẽ động, giống như hơi hối hận. Có điều với đạo hạnh của y mà huy động uy lực của pháp bảo tuyệt đối có thể nghiền nát gã thiếu niên Vương Tông Cảnh thành thịt vụn, sức mạnh ấy người thường tuyệt đối không thể chống cự được.
Biến cố xảy ra quá đột ngột, người đàn ông thâm trầm vì không muốn bị cái răng nanh quỷ dị đâm trúng, mục đích của chiêu này chủ yếu chỉ để bức lui Vương Tông Cảnh đang áp sát, lực tuy lớn nhưng cũng không phải là khó tránh. Ai ngờ dưới sức mạnh kinh khủng kia, trong mắt Vương Tông Cảnh đột nhiên thoáng hiện tia huyết sắc điên cuồng, hắn gào lên một tiếng giuống như con yêu thú liều mạng, chỉ hơi lách người qua một bên rồi vẫn nhào thẳng vào người đàn ông thâm trầm nọ.
Lúc này, nửa người Vương Tông Cảnh vẫn đang nằm trong phạm vi nhát chém của cây búa, một khi va chạm thì quả thực lành ít dữ nhiều, không chết cũng phải trọng thương tàn phế. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn vẫn tiếp tục nhào tới, người đàn ông thâm trầm tuy có thể đánh trúng một đòn nhưng chính mình cũng không kịp né tránh, sẽ bị gã thiếu niên hung hãn liều mạng này áp sát rồi đâm cái răng nanh cổ quái vào người.
Giây phút này, vẻ mặt khinh thường của người đàn ông thâm trầm đã sớm tan biết hết, đổi lại là vẻ nghiêm túc vô cùng, lập tức xem gã thiếu niên cực kì thô thiển này như một kẻ địch lớn. Mắt thấy cây búa vàng đã bổ xuống nhưng tên thiếu niên không hề có ý dừng lại, vẫn hung hăng bổ nhào tới, sự quyết liệt dứt khoát đó khiến người ta phải kinh hoàng sợ hãi. Hai mắt người đàn ông thầm trầm trợn ngược, hắn đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, thanh búa vàng ngừng giữa không trung chốc lát rồi bay ngược trở lại, phản lực cực lớn khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó thân hình dứt khoát lùi về phía sau ba thước, tránh khỏi nhát đâm liều lĩnh của Vương Tông Cảnh.
Lượt giao thủ như điện chớp khiến người ta hoa mắt chóng mặt, toàn thân lạnh run, sinh tử chỉ trong khoảnh khắc. Ở cách đó không xa, Tô Văn Thanh nhìn tới kinh tâm động phách, sắc mặt trắng bệch. Ai cũng nghĩ không được thực lực hai người chênh lệch nhau đến thế, nhưng cuối cùng kẻ bị thương lại là người đàn ông thâm trầm, nhất thời tất cả đều giật mình. Chỉ thấy người đàn ông thâm trầm đó mặt mũi tái nhợt, miệng tuy hộc máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhưng thân hình chỉ hơi lui về sau liền lập tức dừng lại, đưa kim búa ra cản trước người, một lần nữa tiếp tục dấn tới trước, trong mắt không còn ai khác, chỉ có thân hình của Vương Tông Cảnh.
Lần này chỉ diễn ra trong chớp măt, tiếng gió rít như sấm sét, bốn phương tám hướng lóe lên hào quang của pháp bảo, ánh vàng chói lọi, thanh búa vàng tỏa ra vô số đạo hào quang rực rỡ như núi lở sóng gầm cuồn cuộn ập tới. Người đàn ông thâm trầm đã dùng toàn lực để đối phó với một gã thiếu niên bình thường.
Động tĩnh quá lớn khiến cho vách đá mặt đất không chịu nổi liền bắt đầu chấn động. Trong đại sảnh đằng xa, nhất thời có không ít người lộ vẻ ngạc nhiên, nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa đá nơi thấp thoáng lộ ánh hào quang chói lọi, thầm nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho người đàn ông thâm trầm kia phải thi triển pháp thuật kịch liệt đến thế.
Dưới sự công kích ấy, nỗ lực phản kháng của Vương Tông Cảnh lập tức bị đập tan. Trước thực lực đạo hạnh tuyệt đối, bây giờ hắn không khác gì một con kiến dưới gốc đại thụ, hoàn toàn không thể đánh trả, đành miễn cưỡng dựa vào thân hình cường tráng mà nhanh nhẹn né tránh được hai chiêu đầu, nhưng trên người cũng bị tàn ảnh của cây búa vàng quét văng ra ngoài, đập thẳng vào vách đá cứng rắn, cuối cùng nặng nề rớt xuống.
Không đợi hắn kịp phản ứng, khoảnh khắc mắt nổ đom đóm, trời đất quay cuồng, bóng người kia một lần nữa nhào tới, xa xa truyền đến tiếng hét kinh hãi của Tô Văn Thanh, vừa hoảng hốt vừa nghẹn ngào, Vương Tông Cảnh cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng chảy máu tươi, đồng thời tay phải đang cầm cái răng nanh bị người ta đạp một cái, ánh hào quang lập lòe của cây búa vàng đằng đằng sát khí lập tức bổ tới.
Khoảnh khắc này, sinh tử phảng phất như bị bổ đôi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK