[/CENTER]
Việt
Tăng Thư Thư im lặng một lúc lâu, vẻ mặt cũng liên tục thay đổi, tựa như đột nhiên nghe được chuyện này nên giật mình kinh ngạc. Tăng Thúc Thường nhìn hắn một lúc rồi bảo:”Thanh Vân môn từ khi lập phái đến nay đã hơn hai ngàn năm, quãng thời gian ấy quả thực là quá dài, phóng mắt khắp các môn phái tu chân trong thiên hạ này thì cũng gần như là duy nhất. Nơi duy nhất có thể so với chúng ta về quãng thời gian tồn tại..” lão cười, giọng nói cũng đột nhiên trở nên kì quái:”cũng chỉ có duy nhất Ma giáo thôi.”
Vẻ mặt Tăng Thư Thư lập tức thay đổi, hắn hoảng hốt kêu lên:”Cha, người nói sao cơ?”
Tăng Thúc Thường vẫy tay áo, cũng không tiếp tục nói gì thêm nữa, chỉ có gương mặt là lộ ra chút mệt mỏi. Sau khi yên lặng một lúc lão nói tiếp:”Thư Thư, cha tuy đã già nhưng mắt vẫn còn chưa hỏng. Tiêu Dật Tài kia hiện giờ đúng như con nói, danh vọng hay đạo hạnh đều không thể so sánh với Đạo Huyền sư huynh khi xưa, nhưng nên nhớ y vẫn là đồ đệ yêu quý của Đạo Huyền sư huynh, tâm cơ hay thủ đoạn đều rất lợi hại. Hơn nữa nếu luận về tư chất thì ngày xưa hắn cũng từng là đệ nhất trong thất mạch hội võ, cũng là kẻ đứng đầu trong đám đệ tử cùng trang lứa. Nếu ta đoán không sai thì Huyễn Nguyệt Động Phủ chắc chắn sẽ có bí mật, vậy thì đạo hạnh của người này trong tương lai tất sẽ không thể khinh thường.”
Lão vừa chống tay xuống bàn vừa từ từ đứng dậy, cơ thể lại đột nhiên run lên. Tăng Thư Thư lập tức vội vàng tiến tới đỡ, Tăng Thúc Thường nhìn nhi tử của mình rồi vươn tay ra vỗ nhẹ lên bờ vai hắn sau đó nói:”Thanh Vân hưng thịnh suốt nhiều năm nhưng trong môn phái cũng có không ít ám đấu, chỉ vì không thiếu nhân tài có thiên tư siêu quần nên cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều. Với cái nhìn từ đôi mắt già của ta thì sợ rằng nếu tương lai có tranh đấu thì cũng khó có thể lay chuyển địa vị của Tiêu Dật Tài, vậy nên con cứ ở bên phía người này là tốt nhất.”
Tăng Thư Thư gật nhẹ đầu đồng thời thấp giọng nói:”Con đã hiểu rồi. Cha, người đừng nói nữa, lại phải hao tâm khổ trí để suy nghĩ, người cứ an tâm tĩnh dưỡng là được rồi.”
Nét mệt mỏi trên gương mặt Tăng Thúc Thường ngày càng rõ ràng hơn, nhưng trong ánh mắt nhìn nhi tử của mình vẫn còn tràn đầy sự yêu thương. Lão không nói gì nữa mà chỉ khẽ gật đầu. Sau đó dưới sự dìu đỡ của Tăng Thư Thư, lão từ từ quay lại phòng ngủ bên trong động phủ, rồi nằm lên giường nghỉ, không lâu sau đó đã chìm vào trong giấc ngủ say.
Tăng Thư Thư yên lặng đứng cạnh giường một lúc lâu, đến khi xác định rằng cha mình đã thực sự ngủ thì mới lặng lẽ rời khỏi sơn động. Đứng dưới ánh nắng mặt trời ấm áp nơi mặt đất ở cửa động, hắn hơi híp mắt lại để nhìn sắc trời, gương mặt hiện lên vẻ trầm tư. Hắn cứ đứng thế một lúc lâu rồi mới cất bước rời đi.
Đi một mạch về Minh Lô Hiên trên Phong Hồi Phong. Hai đệ tử Phong Hồi Phong chịu trách nhiệm thủ vệ bên ngoài tiêu lâu thấy hắn tới thì đều thi lễ. Tăng Thư Thư gật nhẹ đầu, sau đó trầm ngâm một lúc rồi gọi một người trong đó lại thầm thì vài câu. Đệ tử đó nghe xong thì cất lời tuân lệnh rồi lập tức chạy đi. Tăng Thư Thư cũng không hề nói thêm gì mà đi thẳng vào Minh Lô Hiên, tiếp tục ngồi trong phòng chưa thuốc, vẻ mặt của y trở nên ngưng trọng, thậm chí còn đôi phần lo lắng.
Trong phòng chứa thuốc vô cùng yên tĩnh, sau khoảng một tuần trà thì bỗng có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới. Sau khi nói vài câu với đệ tử canh giữ bên ngoài thì có một bóng người tiến nhanh tới. Người này mặt mày cũng khá anh tuấn, khí độ tiêu sái, chính là một đệ tử đắc ý của Tăng Thư Thư, Âu Dương Kiếm Thu.
Đi vào trong phòng chứa thuốc, thấy Tăng Thư Thư đang ngồi cạnh bàn thì Âu Dương Kiếm Thu cũng không dám làm ngơ. Hắn vội vàng đi tới thi lễ, hắn hỏi:”Sư phụ, người muốn gặp đệ tử phải không?”
Tăng Thư Thư gật nhẹ đầu đáp:”Gần đây ngươi thường xuống biệt viện dưới chân núi để bảo vệ, cũng gặp không ít đệ tử tham gia Thanh Vân thí lần này, ngươi thử nói xem trong đó có nhân vật nổi bật nào không?”
Âu Dương Kiếm Thu hơi giật mình, rõ ràng là hắn không ngờ được sư phụ mình sẽ hỏi về chuyện này. Nên biết rằng trong ngũ trưởng lão của Thanh Vân môn hiện nay thì Tiêu Dật Tài là người khống chế toàn cục, Tề Hạo và Tăng Thư Thư đều là người thông minh nhanh nhẹn, có thể coi là tay trái tay phải của Tiêu Dật Tài, bình thường cũng thường xuyên bận bịu với việc trong môn phái, không hề có thời gian nhúng tay vào Thanh Vân thí. Còn hai người kia, Lục Tuyết Kỳ thì xưa nay vốn không mấy khi xử lý chuyện trong môn phái, cho nên Thanh Vân thí cũng gần như chỉ có Tống Đại Nhân quản lí. Không cần nói tới chuyện nào khác mà chỉ cần biết người phụ trách bảo vệ Thanh Vân biệt viện hàng ngày là đệ tử của Tống Đại Nhân, Mục Hoài Chính là đủ hiểu rồi.
Chỉ có điều ngày nay thất mạch trong Thanh Vân môn đã hợp lại thành một nên dù cho bậc trưởng bối không quản thì đám đệ tử cũng thường được điều động tới làm việc, Âu Dương Kiếm Thu chính là người như thế. Sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn nói:”Bẩm sư phụ, quy mô của Thanh Vân thí lần này hơn xa trước đây, với cái nhìn trong hai tháng ở đây thì trong đám đệ tử tham gia năm nay có không ít người có tư chất rất cao. Trong đó có vài người nổi bật hẳn lên như Phong Hằng, Quản Cao, Tô Văn Thanh, Đường Âm Hổ, bọn họ đều chỉ mất khoảng hai tháng thì đã tu luyện Thanh Phong Quyết đến tầng thứ ba, tư chất rất không tệ. Qua một thời gian nữa, nếu có thể trở thành môn hạ của Thanh Vân môn thì e rằng thành tựu tương lai sẽ không thể đoán trước được.”
Tăng Thư Thư nhìn Âu Dương Kiếm Thu thì thấy sắc mặt hắn vẫn rất bình thường, không hề có chút khác biệt nào thì cũng cảm thấy rất hài lòng. Chỉ là khi thầm nhẩm lại những cái tên này thì Tăng Thư Thư chợt nhíu mày. Hắn dù không quản tới Thanh Vân thí nhưng cũng có biết chút ít, trong số những đệ tử tham gia Thanh Vân thí cũng có không ít người có bối cảnh hay chỗ dựa rất mạnh mẽ, đó cũng là những người mà một trưởng lão Thanh Vân môn như hắn cần lưu tâm. Sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn hơi lắc đầu đồng thời nhếch miệng cười chua chát, hắn nói với giọng có đôi chút trào phúng:”Đều là người xuất thân từ thế gia sao?”
Âu Dương Kiếm Thu gật nhẹ đầu. vẻ mặt cũng có chút tiếc nuối:”Vâng.”
Tăng Thư Thư im lặng một lúc rồi cười lạnh nhưng rồi cũng bỏ qua. Hắn chuyển giọng hỏi Âu Dương Kiếm Thu:”Phải rồi, trong lúc làm nhiệm vụ ở biệt viện ngươi có ấn tượng gì với một nữ đệ tử tên là Tô Tiểu Liên sống ở phòng chữ Hỏa thuộc viện mười bảy hàng chữ Canh không?”
Âu Dương Kiếm Thu vô cùng ngạc nhiên, hắn đứng tại chỗ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:”Đê tử có biết người này, đó chính là người đã phát hiện ra thi thể Ba Hùng, gian tế Ma giáo cài vào Thanh Vân thí.”
Tăng Thư Thư gật đầu nói:”Chính là nàng.”
Âu Dương Kiếm Thu nghĩ ngợi thêm một chút rồi nói:”Tô Tiểu Liên bình thường cũng rất ít khi ra ngoài, nếu không có chuyện kia thì để tử hoàn toàn chẳng hề để ý tới nàng. Sư phụ đột nhiên hỏi về nàng ta, không biết là có chuyện gì?”
Tăng Thư Thư cân nhắc một lúc rồi vẫy tay bảo Âu Dương Kiếm Thu tới sát mình. Âu Dương Kiếm Thu mang theo vẻ khó hiểu đi tới sát người Tăng Thư THư. Tăng Thư Thư ghé miệng vào tai hắn thầm thì vài câu, sắc mặt Âu Dương Kiếm Thu cũng dần ngưng trọng hẳn lên, vẻ mặt biến đổi, sau một lúc thì đứng thẳng dậy gật đầu nói:”Đệ tử đã hiểu.”
Tăng Thư Thư bình tĩnh nói:”Ngươi cũng không cần phải trông coi quá chặt, chỉ cần để tâm một chút là được, đừng để nàng phát hiện ra có gì khác thường, nếu như nàng ta có hành vi gì khác hẳn bình thường thì mau tới báo cho ta.”
Âu Dương Kiếm Thu chắp tay nói:”Vâng.”
Tăng Thư Thư xua tay nói:”Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi mau đi đi.”
Âu Dương Kiếm Thu thi lễ với y rồi lui ra ngoài. Phòng chứa thuốc của Minh Lô Hiên lại chìm vào yên tĩnh, Tăng Thư Thư cứ lặng lẽ ngồi đó, gương mặt cũng lộ ra vẻ suy tư.
Thời gian ở Thanh Vân biệt viện cứ yên ả trôi qua. Từ khi trở về từ Đại Trúc Phong, Vương Tông Cảnh cũng không biểu lộ ra chút gì khác thường cả, ngược lại còn có phần trầm hẳn đi, ngay cả số lần ra ngoài đi dạo cũng giảm đi rất nhiều.
Cho dù hắn cũng vẫn còn trẻ nhưng lại có thể mơ hồ cảm thấy vận mệnh của mình đang dần chuyển hướng. Hai kẻ có thể coi là những người đứng đầu ở Thanh Vân môn, cũng là những người đứng đầu trong giới tu chân trong Thần Châu Hạo Thổ này lại như đang đồng thời đào tạo hắn. Đôi khi giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, dù biết con đường tương lai sẽ vô cùng gập ghềnh thì hắn vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Tiêu Dật Tài truyền cho hắn Thái Cực Huyền Thanh Quyết tốt hơn Thanh Phong Quyết vô số lần. Dù chỉ mới tu luyện thì nó cũng khiến Vương Tông Cảnh đắm mình trong đó, thậm chí muốn bỏ mà không thể dứt ra nổi. Còn Trương Tiểu Phàm ở trên Đại Trúc Phong, cứ cách bảy ngày khi hắn lên núi học hỏi lại giảng giải cho hắn những nhân vật nổi danh trong lịch sử Ma giáo, đủ loại phái hệ cũng những mâu thuẫn bên trong, đương nhiên có cả đủ loại công pháp kì dị, những thủ đoạn giết người. Dù cho thời gian quá ngắn ngủi nên cũng chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa nhưng những chỗ âm độc, tàn nhẫn, âm mưu quỷ kế đa đoan trong đó cũng khiến Vương Tông Cảnh cảm thấy kinh động, thậm chí khiến hẳn cảm thấy dường như đang có một cánh cửa đen tối thần bí nào đó chậm rãi mở ra trước mắt mình.
Ma giáo, chữ Ma này đã được gọi suốt mấy ngàn năm này cũng không phải chỉ là nói chơi.
Thế nhưng không hiểu sao dù đó đều là bàng môn tà thuật khác hẳn với chính đạo nhưng khi Vương Tông Cảnh tiếp xúc với tên đầu bếp thần bí trên Đại Trúc Phong kia lại không hề cảm thấy nghi ngờ, thậm chí chút sợ hãi lúc ban đầu cũng trở thành sự kính phục. Từng lời nói cử chỉ, phong thái khí độ, kể cả bộ dáng tươi cười mang theo chút tang thương đều như những tia nắng mặt trời ấm áp từ từ thấm sâu vào hắn.
Vương Tông Cảnh từ nhỏ đã mất đi song thân, chỉ có tỷ tỷ Vương Tế Vũ cùng nương tựa để lớn lên, mười mấy năm qua nào đã gặp một nam tử trưởng thành tự tin và vô cùng mạnh mẽ nào kiên nhẫn chỉ bảo cho như thế. Ngay cả Lâm Kinh Vũ, người cũng là bậc kinh tài tuyệt diễm nhưng vì tiếp xúc quá ít nên dù đã từng được thiếu niên này coi là người trời thì cũng đã dần dần bị bóng dáng của Trương Tiểu Phàm thế chỗ.
Trong lòng Vương Tông Cảnh người duy nhất có thể so với Trương Tiểu Phàm chính là Tiêu Dật Tài vốn luôn mang vẻ im lặng thần bí, phảng phất như luôn đứng trong bóng tối kia. Nhắc tới cũng thấy lạ, rõ ràng hai người chỉ dạy cho hắn là hai bên hoàn toàn trái ngược, Tiêu Dật Tài là chính còn Trương Tiểu Phàm là tà. Thế nhưng trong mấy ngày nay, ấn tượng trong lòng Vương Tông Cảnh cực kỳ quái lạ. Tiêu Dật Tài dường như luôn được che phủ dưới một lớp vỏ mờ ám, mà ngược lại, Trương Tiểu Phàm - người truyền dị thuật ma giáo cho hắn thì lại như ánh mặt trời ấm áp vậy.
Ngoại trừ việc truyền công pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo thì Tiêu Dật Tài hoàn toàn làm theo lời y trước đó, không hề dạy thêm cho Vương Tông Cảnh bất cứ điều gì. Cứ cách ba ngày lại gặp nhau ở hậu sơn, nếu trùng phải ngày Tiểu Đỉnh về nhà thì tạm hoãn, còn hắn thì bất luận mưa gió cũng đều đến đây đúng hạn. Với địa vị chưởng môn chí tôn của hắn thì hành động này lại khiến trong lòng Vương Tông Cảnh ngoài cảm động ra còn có chút sợ hãi.
Mà Tiêu Dật Tài cũng không hề thông qua Vương Tông Cảnh để nghe ngóng bất cứ thông tin gì về Trương Tiểu Phàm. Ngoại trừ cẩn thận chỉ bảo về Thái Cực Huyền Thanh Đạo thì thi thoảng hắn cũng kể cho Vương Tông Cảnh về tình cảnh thiên hạ, đôi khi là chuyện xưa trong môn phái, lúc lại là đạo lý làm người với vẻ mặt lạnh lùng, khí độ ung dung. Dù cho hai người chỉ thường gặp nhau lúc đêm khuya ở giữa rừng đại thụ nhưng dưới ánh trăng êm dịu bóng dáng chắp tay sau lưng ngẩng đầu ưu tư nhìn trời lại của nam tử ấy lại liên tiếp xuất hiện trong mắt Vương Tông Cảnh.
Con đường tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào đây?
Vương Tông Cảnh không biết, Tiêu Dật Tài và Trương Tiểu Phàm cũng càng không biết, trên thế gian này cũng tuyệt đối không ai có thể biết được.
Thế sự biến ảo, trăng lặn trời lên, ngày từng ngày cứ êm đềm trôi qua, muôn vạn chúng sinh chỉ có thể lầm lũi tiến lên phía trước mà thôi.
Trong nháy mắt, đã lại ba tháng nữa trôi qua, giờ ở Thanh Vân biệt viện cũng đã là tháng chạp, thời tiết chuyển từ thu sang đông, dù chưa đến tiết Lạc Tuyết nhưng cũng đã khá lạnh. Nhưng với việc tu luyện ngày một cao thâm thì Vương Tông Cảnh vốn đã có thân thể rất cường tráng lại càng không còn lo lắng đến chút giá buốt ấy nữa. Huống hồ cách đây không lâu hắn còn đạt được tiến triển lớn về việc tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo là luyện thành tầng đầu tiên. Tiêu Dật Tài cũng theo đó truyền cho hắn công pháp tầng thứ hai.
Hôm nay là mùng sáu tháng chạp, cũng là lúc Tiểu Đỉnh về nhà.
Cũng như mọi khi, Vương Tông Cảnh không đi cùng Tiểu Đỉnh mà để nó đi tới sơn môn trước để chờ, sau đó mình mới đi theo. Tiểu Đỉnh cũng đã quen với việc đó nên vui vẻ dẫn Đại Hoàng và Tiểu Hôi đi. Vương Tông Cảnh chờ trong phòng một lúc đồng thời chuẩn bị kĩ càng. Khi nghĩ đến việc lại sắp được gặp Trương Tiểu Phàm thì trong lòng hắn lại không kiềm được kích động. Càng ngày, dù không hề phân chia sư trò quá rõ ràng với Trương Tiểu Phàm ở Đại Trúc Phong thì kính ý trong lòng hắn với y lại càng ngày càng tăng.
Sau khi ngồi chờ trong phòng một lúc, hắn mở cửa đi ra ngoài. Khi tới đình viện thì bỗng thấy Cừu Điêu Tứ vốn rất ít khi xuất hiện lại đang đứng trong sân, cùng lúc đó còn có Tô Văn Thanh đang cầm một quyển sách ngồi dựa lưng vào cửa sổ, tựa như đang vui vẻ nói chuyện với Cừu Điêu Tứ. Khi thấy Vương Tông Cảnh đi ra thì nàng cũng quay đầu lại nhìn đồng thởi mỉm cười chào:”Vương công tử đi ra ngoài sao?”
Cừu Điêu Tứ cũng quay lại nhìn Vương Tông Cảnh đang bước tới. Nhiều ngày không gặp, Vương Tông Cảnh lại càng có vẻ vô cùng sảng khoái, toàn thân tuy tỏa ra khí thế hừng hừng, nét mặt lại rất ôn hòa, trong lúc bất giác lại tỏa ra khí thế bức người khiến kẻ khác phải giật mình. Vương Tông Cảnh không hề biết gần đây do hắn chăm chỉ tu luyện nên không những đạo hạnh đã tịnh tiến, tâm thần cũng hoàn toàn chìm trong đạo thuật, ngay cả đôi phần dã tính mang theo từ khu rừng hoang dã cũng đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Vương Tông Cảnh mỉm cười chào hai người họ:”Đúng thế, ta đi ra ngoài một lúc.” Hắn cũng không nói thêm gì đã vội vàng đi ra ngoài. Lúc này trong lòng hắn chỉ muốn lập tức tới Đại Trúc Phong, làm sao còn tâm trí để lo nghĩ chuyện khác nữa. Cừu Điêu Tứ nhíu mày nhìn theo đến khi hắn ra khỏi viện, lúc quay đầu lại thì thấy trong ánh mắt Tô Văn Thanh đang dựa cửa sổ nhìn theo bóng lưng Vương Tông Cảnh có chút mất mát.
Gương mặt hắn bỗng tối đi đôi chút.
Đi ra đến ngoài cửa viện, Vương Tông Cảnh lại muốn lập tức đi tới đại môn của Thanh Vân biệt viện, dù sao cũng không nên để Tiểu Đỉnh phải chờ quá lâu, hơn nữa nhiều khi Tiểu Đỉnh còn năn nỉ Đỗ Tất Thư tới đón bọn hắn. Đấy là bậc tiền bối, Vương Tông Cảnh có to gan đến mấy thì cũng không dám để bậc trưởng bối phải chờ hắn.
Chỉ có điều khi hắn đang muốn đi nhanh hơn thì Vương Tông Cảnh bỗng nghe thấy sau lưng truyền tới một tiêng kêu mang theo sự vui mừng và kì vọng:
“Tông Cảnh ca ca, huynh chờ một chút…”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK