Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cửu châu Trung thổ thì Trung Châu đứng đầu, không những diện tích rộng lớn nhất mà còn có dãy núi Thanh Vân danh trấn thiên hạ hùng cứ. Bốn phương tám hướng núi non trập trùng kéo dài hơn trăm vạn dặm, rộng lớn mênh mông ẩn chứa biết bao động tiên đất thánh. Ngoài ra, tám châu còn lại nơi nào cũng sơn thanh thủy tú, phì nhiêu màu mỡ. Trong đó U Châu ở kế bên Nam Cương là nơi tiếp giáp với dãy Thập Vạn Đại Sơn nổi tiếng. Trong hạo kiếp Thú Thần năm xưa, đây là nơi đầu tiên bị yêu thú công kích, cũng là nơi chịu nhiều thương tổn nặng nề nhất. Thậm chí cho đến bây giờ, những người may mắn sống sót sau đại họa vẫn không kìm được lo lắng hoảng sợ mỗi khi nhìn về mảng sương mù huyền bí bao phủ chỗ sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn.

Thập Vạn Đại Sơn vốn là một dãy núi hiểm trở rộng lớn vô cùng, rừng rậm dày đặc nhấp nhô kéo dài như vô biên vô tận, chướng khí độc vật trùng trùng cùng với hàng loạt yêu thú hung bạo từ thời nguyên thủy biến nơi đây trở thành một vùng ranh giới chia cắt Bắc Nam. Xưa nay U Châu là nơi có dân cư thưa thớt nhất trong cửu châu, sau khi trải qua hạo kiếp Thú Thần lại càng trở nên hoang vắng, nếu không phải là mười phần mất chín thì cũng mất đến sáu bảy phần, tổn thất vô cùng thảm trọng.

Đặc biệt tại phía nam U Châu, khu vực tiếp giáp với dãy Thập Vạn Đại Sơn lúc này lại càng hoang vu. Dù Thú Thần chết, loạn yêu thú cũng đã sớm được dẹp yên, nhưng sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn vẫn còn không ít yêu thú lọt lưới, thỉnh thoảng chạy ra ngoài tấn công đe dọa mạng người. Những yêu thú này đều là loại hung ác cường hoành, mạnh mẽ vượt xa sức chịu đựng của người thường, chỉ những người tu đạo mới có thể hàng phục. Thế nên nhiều người sống qua bao thế hệ trên mảnh đất này, nếu không chết trong trận hạo kiếp xưa thì cũng sẽ rời bỏ nơi đây. Số ít còn lại vì hoài niệm mảnh đất quê cha đất tổ không muốn rời đi, sau hạo kiếp phải dời nhà vào một số thành trì mới xây dựng lại, dựa vào tường thành kiên cố bảo vệ để tránh sự uy hiếp từ yêu thú.

Phía Tây Nam của U Châu, trong dãy Thập Vạn Đại Sơn trập trùng kéo dài có một ngọn núi cao lớn hiểm trở, được người dân bản địa gọi là núi Đại Hoang. Nguồn gốc cái tên này đã sớm không thể nào khảo chứng, tuy có một chữ "Hoang" nhưng núi Đại Hoang lại không hề hoang vu như tên gọi. Rừng rậm nguyên sinh bao phủ ngọn núi, sinh cơ bừng bừng, chỉ là quanh năm bị chướng khí sương mù bao phủ, lại có không ít yêu thú vô cùng hung hãn còn sót lại sau hạo kiếp Thú Thần xưa, làm cho ngay cả người dân bản địa cũng không dám đến gần.

Cách chân núi Đại Hoang khoảng hai mươi dặm là một tòa thành trì vững chãi, tường thành hùng vĩ kiên cố, gọi là thành Long Hồ. Hiện giờ quanh phạm vi U Châu, trong những thế lực tu chân mới khôi phục lại sau này thì Long Hồ Vương gia là một thế lực không thể coi thường.

Long Hồ Vương gia là một thế gia tu chân mới nổi, hơn nữa thành Long Hồ này chính là nền tảng của bọn họ, dĩ nhiên càng được chú tâm phát triển. Tuy đến hôm nay vẫn chưa dám gọi hai chữ “hùng thành” nhưng cũng đã mang đôi chút dáng dấp, nơi ở của tầng lớp cao tầng nhà họ Vương nơi đây trông như một thành lũy thu nhỏ, chiếm tới một phần ba diện tích tòa thành.

o0o
Một ngày trời trong nắng ấm, tại tòa hoa viên bên trong Vương Gia Bảo, cỏ non xanh biếc, hoa khẽ rung rinh, bướm vàng thi nhau nhảy múa, quả thực là cảnh xuân tươi đẹp. Một dòng nước xanh biếc uốn lượn chảy xuôi qua hòn non bộ, trong vắt đến tận đáy. Trong làn nước, nhiều viên đá nhỏ trơn láng nằm rải rác mang màu sắc trắng đen trông vô cùng bắt mắt. Nước chảy róc rách phản chiếu bóng cây trong khu vườn cùng đình đài lầu các tạo nên một vẻ u tĩnh kì lạ.

Một tiếng cười thanh thúy nhẹ nhàng từ bên trong tòa tiểu đình lục giác cạnh dòng nước vọng tới. Dưới mái đình cong cong treo một cái chuông làm bằng thủy tinh, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, du dương hòa với tiếng cười kia tạo nên một thanh âm êm dịu lan tỏa mãi đến tận xa.

- Tiểu đệ, đệ lại vẽ sai rồi.., cần phải vẽ như thế này này…

Một cậu bé trông khoảng mười một mười hai tuổi đang ngồi bên trong đình các, tay phải cầm bút, băn khoăn nhìn đồ hình như chữ viết trên tờ giấy trắng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Đứng sau lưng cậu là một vị thiếu nữ thanh lệ, trông khoảng mười sáu tuổi, nét mặt hiền hòa mang theo chút tiếu ý, cúi người xuống cầm tay phải cậu bé bắt đầu chậm rãi tô lại từng nét bút.

- Tờ Âm Hỏa phù này tổng cộng có bảy nét, mười một chỗ đảo bút, không thể sai lệch dù chỉ một nét, bằng không phù trận vẽ ra sẽ chẳng có tí tác dụng nào đâu. Ừ, vẽ đúng rồi!

Thiếu nữ nắm tay cậu bé chầm chậm vẽ ra một phù văn kì dị, phía dưới thì to ra rồi nhọn dần lên phía trên, tựa như đốm lửa nhỏ đang bùng cháy.

Lọn tóc mềm mại từ bên tai buông xuống nhẹ nhàng cọ vào mặt mặt cậu bé, một hương thơm thoang thoảng phảng phất từ thân thể thiếu nữ đứng sau truyền đến.

Trong lòng cậu bé thoáng rung động, buông lỏng bút lông trong tay ra, thân thể hơi không tự chủ ngả về phía sau, ai ngờ vừa động thì trên đầu đã cảm thấy tê rần. Ót bị thiếu nữ gõ nhẹ một cái, theo đó là tiếng hờn trách:
- Nhóc heo, đệ làm cái gì thế?

Cậu bé giận dữ, lập tức quay mặt lại nói:
- Từ đầu đến chân, đệ có chỗ nào giống heo chứ…, tỷ nói rõ ra thử xem!

- Khi còn bé, đệ trắng trắng mập mập giống như con heo con vậy.

- …Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tỷ định nhớ mãi không quên à?

Thiếu nữ khẽ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, ánh mắt trong như nước nhìn ra ngoài tiểu đình. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt nước khẽ xao động, vài chiếc lá rụng xuống nổi trên mặt nước, theo sóng nhấp nhô.

- Bởi vì bây giờ đệ là đệ đệ duy nhất của ta…

Nàng thở dài, nhẹ nhàng kéo cậu bé đến bên mình, khẽ vuốt tóc cậu, trầm mặc một hồi rồi thấp giọng nói:
- Cha mẹ mất sớm, sau này khi tỷ ra ngoài, đệ phải ngoan ngoãn chứ đừng nghịch ngợm ngang bướng nữa nghe không. Đây là thuật phù lục, kỳ học gia truyền của nhà họ Vương chúng ta. Long Hồ Vương gia có được ngày hôm nay cũng là dựa vào thuật phù lục này, vậy nên ngày thường đệ phải chú tâm học tập, đừng có lười biếng nữa.

Cậu bé thành thật gật đầu, đôi mắt khẽ đảo vài lần rồi hỏi:
- Tỷ tỷ, Thanh Vân Môn cách chỗ này xa không?

Thiếu nữ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:
- Rất xa.

Cậu bé hừ một tiếng, lộ ra vẻ không cho là đúng.
- Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đi xa thế làm gì, Vương gia chúng ta chẳng phải là thế gia tu đạo sao, hơn nữa mấy vị sư bá sư thúc đều rất lợi hại, không lẽ không so được với Thanh Vân Môn kia?

Thiếu nữ ngơ ngác một lúc rồi bật cười, khẽ lắc đầu nói:
- Không thể nói như vậy, Vương gia chúng ta sao mà so sánh với Thanh Vân Môn được, giống như, giống như là….

Thiếu nữ hơi nhíu nhíu đôi mày thanh tú xinh đẹp, suy nghĩ một lúc, dường như không tìm ra ví dụ thích hợp, cuối cùng đành mỉm cười nhìn đệ đệ nói khẽ:
- Tóm lại, lần này tỷ được lên núi Thanh Vân, tham gia khảo hạch của Thanh Vân Môn chính là phúc phận. Nếu quả thật có thể bái nhập làm đệ tử của Thanh Vân môn, không chừng còn có cơ hội gặp được người trong truyền thuyết đó….

Thanh âm của nàng dần nhỏ lại, nét mặt hiện lên vẻ mê say, điều này lọt vào mắt cậu bé làm thâm tâm nó có chút phản đối, thầm nghĩ sao tỷ lại có cái bộ dáng chưa từng thấy qua thế này chứ? Nó đang muốn đánh thức tỷ tỷ đang ngẩn ngơ thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng gọi từ bên kia khu vườn vọng đến.

- Tông Cảnh, Tông Cảnh, ngươi ở đâu rồi?

Cậu bé liền cao hứng trở lại, thoáng cái đã chạy đến rìa đình các, hướng về đằng trước la lớn:
- Ta ở chỗ này.

Hô xong quay đầu lại, thấy nét mặt xinh đẹp của thiếu nữ bỗng trầm xuống, lườm hắn, cậu bé không khỏi cười xòa vài tiếng, gãi gãi đầu. Ngay sau đó, từ bên kia vườn, hai thiếu niên chạy tới, trông tuổi cũng xấp xỉ với cậu bé gọi là Tông Cảnh này. Chạy phía sau cậu bé cao hơn nửa cái đầu là một tên mập mạp trắng trẻo, khi chạy làm các khối mỡ rung rinh lên xuống, dáng vẻ thật thà chất phác.

Cậu bé chạy lại thềm đá trong đình, cười hì hì nhìn mấy người kia, thiếu niên chạy đằng trước cười nói:
- Vương Tông Cảnh, sao lại trốn ở đây thế, làm chúng ta mất công tìm ngươi khắp nơi. Tới giờ rồi, chúng ta đi nhìn trộm Lưu quả phụ tắm bên thành bắc đi...

Lời còn chưa dứt thì thấy sắc mặt của Vương Tông Cảnh đằng trước bỗng đại biến, sau lưng hắn hiện ra một thiếu nữ thanh lệ, vẻ mặt băng sương lạnh lẽo. Thiếu niên đang nói bỗng kinh hãi thiếu chút nghẹn lời, may còn vài phần nhanh trí, vội vàng đứng lại lắp bắp:
- Giặt, giặt quần áo.

Đứng trong đình, Vương Tông Cảnh cùng cậu bé mập mạp bên cạnh khẽ giật mình, nhìn thiếu niên đang nói kia với ánh mắt kỳ dị. Cùng lúc đó bọn hắn bỗng thấy hoa mắt, chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua, thiếu nữ đứng trong đình liền xuất hiện một bên thiếu niên kia, đưa tay véo mạnh tai hắn, cười lạnh nói:
- Giặt quần áo? Vương Tông Vinh, đệ tiến bộ nhỉ…mở miệng ra là nói dối, cảm phiền đệ nói cho tỷ biết, nữ nhân nhà người ta giặt quần áo cũng cần các đệ đi nhìn lén sao?

Vương Tông Vinh đau đớn, nhe răng trợn mắt, vội vã cầu xin tha thứ:
- Tế Vũ tỷ, đệ sai rồi, đệ sai rồi, ai ôi!! Làm ơn nhẹ tay, nhẹ tay một chút….

Vương Tế Vũ hừ một tiếng thả tay ra, Vương Tông Vinh nhanh như chớp trốn đến sau lưng hai thằng kia, xem ra vẫn còn rất sợ hãi. Vương Tông Cảnh và thiếu niên mập mạp kia cũng trở nên lúng túng. Trong phủ Vương gia này, có ai mà không biết Vương Tế Vũ là nữ tử được sủng ái nhất, đồng thời tính tình rất nghiêm khắc, lại còn thiên phú tu đạo cực tốt nên thực lực vượt xa người cùng thế hệ. Những năm gần đây, ngoài trừ thân đệ đệ mà nàng hết mực yêu thương là Vương Tông Cảnh thì các thiếu niên cùng trang lứa khác đều chịu không ít đau khổ bởi nàng. Bọn Vương Tông Vinh nhìn thấy nàng là lại như chuột thấy mèo vậy.

- Các đệ không được quậy phá, càng không được đi nhìn quả phụ giặt giũ…. quần áo nghe không!

Vương Tế Vũ trừng mắt nhìn mấy tên thiếu niên, kể cả Vương Tông Cảnh cũng im như thóc, gật đầu lia lịa.

- Bằng không...
Vương Tế Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vương Tông Vinh, thấy sự sợ hãi trong lòng hắn.
- Coi chừng tỷ lột quần các đệ xuống, dán một tờ Hàn Băng phù lên mông đó.

Híttt hà- zzz...!

Ba thiếu niên đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, Vương Tông Vinh đứng bên phải bỗng rùng mình.

Ánh mắt Vương Tế Vũ nhìn đến tên mập mạp đứng cuối cùng, nhíu mày nói:
- Tiểu Sơn đệ lớn tuổi nhất, lo trông chừng hai đứa bọn chúng nhé.

Tên mập ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Vương Tế Vũ thành thật vâng một tiếng. Vương Tế Vũ lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, thở dài khoát tay áo nói:
- Thôi được rồi, đệ không bị bọn hắn đùa giỡn là còn may.
Dứt lời lại nhìn Vương Tông Cảnh.
- Cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm nhé. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang