Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Như mọi ngày, Tiêu Dật Tài mặc đạo bào xanh sẫm bước ra từ tĩnh thất, đạo đồng môn nhân và đệ tử dọc đường đi đều cung kính cúi người hành lễ. Sắc mặt y hiền hòa, cũng không có vẻ kiêu căng, cứ bước thẳng tới. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hành lang, giây phút ấy, hắn bình thản bước ngang qua bóng nắng lúc sáng lúc tối, dáng vẻ tiêu sái hơn người. Có điều hành lang vắng lặng, một mình độc bước, tự dưng toát lên vẻ cô tịch không nói được thành lời.

Vượt qua hành lang, bước xuống bậc thềm, đi qua một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa cỏ hiếm lạ ngát hương. Ở phía trước không xa chính là hậu đường của Ngọc Thanh Đại Điện, Minh Dương đạo nhân đang đứng dưới mái hiên, nhìn thấy Tiêu Dật Tài đi tới liền vội bước lại mỉm cười chào hỏi: “Chưởng giáo sư huynh, huynh đã đến.”

Tiêu Dật Tài khẽ cười đáp lại, dừng bước nói: “Không phải đệ còn đến sớm hơn ta sao? Sự tình đêm qua thế nào rồi?”

Minh Dương đạo nhân nhìn về phía Ngọc Thanh Đại Điện bên kia, nói: “Đại khái đều đã được xử lý rõ ràng. Tăng sư huynh đang chờ trong Ngọc Thanh Điện, mời sư huynh qua đó gặp mặt.”

Tiêu Dật Tài trầm mặc một lát rồi nói: “Nghe nói đêm qua ngoại trừ Tăng trưởng lão còn có người khác xuống núi hả?”

Trái tim Minh Dương đạo nhân nảy lên một cái, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, hắn kính cẩn nói: “Vâng! Hình như Lục Tuyết Kỳ sư tỷ cũng đến, nghe nói là do Tiểu Đỉnh nghịch ngợm, không biết thế nào lại chạy tới địa cung dưới thành Hà Dương nên tỷ ấy mới tới đó.”

Tiêu Dật Tài im lặng một lát rồi chậm rãi gật đầu, sắc mặt không có vẻ gì khác lạ, khoan thai bước về phía Ngọc Thanh Điện, bỗng nhiên y dừng bước lại, xoay người nhìn Minh Dương đạo nhân, nhất thời không nói gì. Minh Dương đạo nhân cảm thấy khó hiểu, bước tới gần nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, còn có chuyện gì?”

Ánh mắt Tiêu Dật Tài thâm sâu, dường như trong lòng đang suy nghĩ một vấn đề nào đó. Lát sau, chỉ thấy y bình thản mở miệng nói với Minh Dương đạo nhân, giống như đang hỏi thăm một việc bình thường không có gì quan trọng: “Sư đệ, trong những người tham dự Thanh Vân thí năm nay có người nào tên Vương Tông Cảnh không?”

Minh Dương đạo nhân nhất thời khẽ giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật Tài.

Minh Dương đạo nhân ngẩn người một lúc, sau đó gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Chưởng giáo sư huynh, sao huynh lại biết người này?”

Tiêu Dật Tài im lặng không nói, thản nhiên nhìn hắn. Minh Dương đạo nhân lập tức có phản ứng, chỉ cảm thấy mặt mình đột ngột nóng lên, vô thức cúi đầu xuống nói: “Sư huynh thứ tội, là ta lắm mồm.” Dừng một lát, hắn thấy Tiêu Dật Tài không định mở miệng, bèn trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục nói: “Bẩm sư huynh, quả thật có một thiếu niên như thế. Hắn xuất thân từ Long Hồ Vương gia ở U Châu, cũng coi như là thế gia đệ tử. Nhưng mà kinh nghiệm của hắn rất kỳ lạ, là như thế này…”

Minh Dương đạo nhân lập tức lần lượt kể lai lịch thân thế của Vương Tông Cảnh, kể cả chuyện ba năm bị bắt vào sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn cho Tiêu Dật Tài. Tiêu Dật Tài im lặng lắng nghe, nghe xong cũng lộ vẻ kinh ngạc, mở miệng hỏi một câu: “Hắn chính là đứa bé của Long Hồ Vương gia bị Thương Tùng bắt đi năm đó?”

Minh Dương đạo nhân khẽ gật đầu nói: “Vâng, cũng chính vì việc này nên Lâm Kinh Vũ sư huynh mới đến U Châu. Về sau cũng do huynh ấy tự tay cứu Vương Tông Cảnh từ trong Thập Vạn Đại Sơn ra. Ngày đó, thiếu niên này trở mặt cãi nhau với gia trưởng của Long Hồ Vương gia, Lâm sư huynh cũng có âm thầm giúp đỡ một chút, xem ra khá coi trọng hắn.”

Tiêu Dật Tài nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, nhưng cũng không vì thế mà nói thêm cái gì, chỉ quay người đi về hướng Ngọc Thanh Điện, đồng thời nói: “Đi thôi, nói không chừng Tăng trưởng lão cũng đợi sốt ruột rồi.” Minh Dương đạo nhân vội vã đuổi theo, ở đằng sau len lén ngẩng đầu nhìn bóng lưng của vị chưởng giáo sư huynh, chỉ thấy dáng người cao dong dỏng ấy đang chậm rãi bước đi, không thể nhìn ra chút suy nghĩ nào trong lòng y cả.

Đi qua dãy nhà yên tĩnh, vượt qua một cái ao nhỏ mọc đầy sen xanh thì tới hậu đường Ngọc Thanh Điện. Vừa bước đến ngoài cửa, hai người đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong đại điện. Bao nhiêu năm nay, việc cung phụng Tam Thanh tượng thánh trong Ngọc Thanh điện đều sử dụng loại linh hương này.

Bây giờ, trong Ngọc Thanh Điện khí thế hùng tráng, ở dãy ghế lớn đằng kia chỉ có một người đang ngồi, chính là Tăng Thư Thư. Nhìn dáng vẻ hắn cũng không đến nỗi quá nóng vội, nhắm hờ mắt tựa lưng vào thành ghế, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh đặt một cái hộp lớn. Bất quá khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong Ngọc Thanh Điện, Tăng Thư Thư lập tức mở mắt đứng dậy, quay đầu nhìn lại, trông thấy Tiêu Dật Tài và Minh Dương đạo nhân người trước kẻ sau bước vào, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, kêu một tiếng: “Tiêu sư huynh”. Nói xong, quay đầu nhìn Minh Dương đạo nhân khẽ gật đầu cười xem như chào hỏi. Minh Dương đạo nhân đương nhiên không dám lạnh nhạt, khuôn mặt tươi cười, gật đầu đáp lễ ở sau lưng Tiêu Dật Tài.

Tiêu Dật Tài nhìn thấy Tăng Thư Thư, trên mặt lộ vẻ tươi cười, mỉm cười nói: “Tăng sư đệ, đệ đến rồi.” Hơi dừng một lúc, lại nói: “Đệ ngồi xuống đợi một lát, ta đi thắp hương.”

Tăng Thư Thư cười nói: “Xin sư huynh cứ tự nhiên.”

Dứt lời liền đứng qua một bên, nhìn Tiêu Dật Tài quay người đi thẳng đến Tam Thanh tượng thánh to lớn trong Ngọc Thanh Điện, hành lễ dâng hương, dùng nến đốt nhang, cung kính vái ba cái rồi cắm vào lư hương bằng đồng thau. Một nghi lễ tuy không quy củ nhưng có thể nói là rất nghiêm trang kính cẩn, khiến người bên cạnh nhìn thấy, trong lòng tự nhiên sinh ý kính trọng.

Dâng hương xong, Tiêu Dật Tài quay người đi tới, cười nói với Tăng Thư Thư mấy câu rồi trở lại hàng ghế phân chủ khách mà ngồi. Minh Dương đạo nhân lập tức đứng sau lưng Tiêu Dật Tài, sớm đã gọi đạo đồng ngoài điện vào dâng trà. Tiêu Dật Tài cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, sau đó nhìn Tăng Thư Thư, mỉm cười nói: “Đêm qua khổ cực lắm phải không? Trễ như vậy còn bắt đệ phải đi một chuyến, vi huynh cũng có phần áy náy.”

Tăng Thư Thư cười “ha hả” nói: “Tiêu sư huynh, huynh khách khí quá đấy. Chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải nhắc đến. Sự tình hôm qua đại khái là thế này…” Nói xong, Tăng Thư Thư liền đem những chuyện mình đã gặp phải đêm qua khi xuống núi vào tòa địa cung dưới thành Hà Dương kể hết một lượt cho Tiêu Dật Tài nghe, trong đó có chút rối rắm khiến Tiêu Dật Tài và Minh Dương đạo nhân khẽ biến sắc.

Nói đến đoạn cuối cùng, Tăng Thư đưa tay khẽ đẩy hộp lớn bên cạnh tới trước, nói: “Tiêu sư huynh, viên ngọc xanh trong suốt trong cái hộp gỗ là đêm qua đệ nhặt được ở địa cung dưới thành Hà Dương. Vật này chí âm chí hàn, cũng là một thần vật của thiên địa. Nhớ lại đêm qua bảo quang ngút trời chính là do vật này xuất thế tạo nên. Cũng vì viên đá kỳ quái này là vật chí âm, âm khí tràn ngập mới khiến cho những quỷ vật dưới địa cung kia được tẩm bổ, tạo thành vô số yêu vật hoành hành.”

Minh Dương đạo nhân tiến tới nhận hộp gỗ, đến bên cạnh Tiêu Dật Tài, cẩn thận mở ra, quả nhiên nhìn thấy một vầng hào quang xanh biếc sâu thẳm mang theo khí lạnh phát ra khiến trước mắt sáng bừng lên. Tiêu Dật Tài chăm chú nhìn viên ngọc xanh trong hộp gỗ một lát rồi nói: “Tăng sư đệ, theo lời đệ nói thì những con quỷ vật yêu tà kia đều không quá đáng ngại, cũng chỉ là tà vật thông thường thôi, chỉ có Bạch Cốt Yêu Xà trong quan tài đen chiếm giữ viên ngọc xanh trong suốt mới khác thường, có khả năng liên quan gì đến vật cưỡi của Thú Thần trong đại kiếp nạn yêu thú năm đó không?”

Nói đến việc này, sắc mặt Tăng Thư Thư cũng trở nên ngưng trọng, hắn chậm rãi gật đầu nói: “Đúng là như thế. Đêm qua đệ đã quan sát rất cẩn thận, bộ xương Bạch Cốt Yêu Xà thoạt nhìn giống hệt vật cưỡi của Thú Thần ngày xưa, có điều bất luận là hình thể hay đạo hạnh sức mạnh đều thua xa con quái vật kinh khủng đó vô số lần, bởi vậy mới có thể bị Lục sư muội một kiếm giết chết.”

Nói đến đây, Tăng Thư Thư sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Theo tiểu đệ phỏng đoán, trong trận đại chiến năm đó, con yêu tà đã bị Đạo Huyền sư bá dùng Tru Tiên kiếm trận tiêu diệt bản thể, nhưng yêu vật quỷ đạo không biết có dị năng gì mà vẫn có thể lưu lại một ít mảnh vỡ hài cốt, âm thầm chui xuống nấp dưới lòng đất. Vừa vặn dưới mặt đất Hà Dương Thành tồn tại một tòa địa cung chẳng ai hay được, trong đó còn có viên ngọc xanh trong suốt chí âm bậc này, khiến cho bộ hài cốt của Bạch Cốt Yêu Xà được khí âm bồi dưỡng, dần dần khôi phục đạo hạnh. Nếu không phải lần này vô tình phát hiện ra tòa địa cung dưới lòng đất thì e rằng nhiều năm sau yêu vật khôi phục đạo hạnh sẽ gây ra họa lớn.”

Tiêu Dật Tài chậm rãi nói: “Nếu thật sự như thế thì đây cũng là chuyện may mắn. Có điều thật không ngờ con Bạch Cốt Yêu Xà lại khó đối phó vậy, đến Tru Tiên kiếm trận cũng không cách nào tiêu diệt hoàn toàn.”

Tăng Thư Thư cười nói: “Sư huynh không cần lo ngại, nhớ tới năm xưa trong đại kiếp nạn yêu thú, Bạch Cốt Yêu Xà oai phong lẫm liệt cỡ nào, vậy mà trải qua nhiều năm như thế vẫn phải ẩn nấp dưới lòng đất không dám lộ diện, đạo hạnh xem chừng rất yếu ớt. Vậy nên có thể thấy được Tru Tiên kiếm trận ngày đó có sức mạnh to lớn nhường nào, hàng yêu phục ma không phải nói chơi.”

Tiêu Dật Tài lẳng lặng gật đầu, sắc mặt bỗng nhiên có phần phức tạp, giống như xen lẫn chút hoài niệm, nói khẽ: “Ân sư mất đã nhiều năm, Dật Tài vô dụng kế thừa chức vị chưởng giáo, có nhiều chỗ bất tài, cũng không biết ngày sau có thể không thẹn với lương tâm mà đi gặp sư tôn hay không.”

Lời vừa nói ra, Tăng Thư Thư lập tức không kìm được đứng thẳng dậy, đồng thời nhìn về phía Minh Dương đạo nhân sau lưng Tiêu Dật Tài, chỉ thấy trên khuôn mặt cung kính của Minh Dương đạo nhân thoáng hiện vẻ kinh ngạc xen lẫn quan tâm, bước đến bên cạnh Tiêu Dật Tài thấp giọng nói mấy câu. Thân hình Tiêu Dật Tài hơi chấn động, thoát khỏi suy nghĩ sâu kín của mình, nhìn Tăng Thư Thư đứng ở phía dưới, không khỏi bật cười, vội vàng khoát tay để hắn ngồi xuống, đồng thời tự giễu nói: “Sư đệ nhanh thế! Ài, đệ xem, không hiểu sao ta lại nhớ đến ân sư. Lão nhân gia mất nhiều năm rồi nhưng thỉnh thoảng huynh vẫn nhớ đến giọng nói và dáng dấp dạy dỗ của người. Vừa rồi hơi thất thố, khiến cho sư đệ chê cười rồi.”

Tăng Thư Thư lắc đầu cười nói: “Sư huynh sao lại nói như vậy? Đạo Huyền sư bá là người đứng đầu chính đạo được thiên hạ công nhận, đánh bại Ma giáo, ngăn cản yêu thú, mấy lần xoay chuyển tình thế, thiên hạ dân chúng đều thành tâm kính ngưỡng, đồng đạo tu chân đều sùng kính người.”

Tiêu Dật Tài nghe vậy cười cười, trên mặt thoáng hiện vẻ mỉa mai nói: “Dân chúng kính ngưỡng là đúng, nhưng nói đồng đạo tu chân khắp thiên hạ đều sùng kính thì e không đáng tin rồi.”

“Ặc…” Tăng Thư Thư nghẹn giọng, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía Minh Dương đạo nhân sau lưng Tiêu Dật Tài. Chỉ thấy Minh Dương đạo nhân cũng khẽ cười khổ, lắc đầu không nói. Tăng Thư Thư thầm than một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Năm đó sau khi đại chiến với Ma giáo, tuy cuối cùng Thanh Vân Môn cũng đánh bại Tứ Linh Huyết trận của Quỷ Vương Tông, một lần nữa cứu vãn muôn dân trăm họ khắp thiên hạ, nhưng nguyên khí bản thân cũng đã trọng thương. Sau khi thắng thảm, những tinh anh cao thủ còn sót lại trong những trận chiến trước cũng bị tử nạn trong trận huyết chiến này, trẻ tuổi không nói, ngay cả thế hệ trưởng lão cao thủ trước cũng bị hy sinh hết cả. Trong bảy đại thủ tọa năm đó chỉ còn thủ tọa Phong Hồi Phong là Tăng Thúc Thường may mắn sống sót, nhưng thân cũng bị trọng thương, tình hình chẳng khá hơn chút nào, cơ bản không thể xử lý chuyện thế sự được nữa, sau đó liền nhanh chóng truyền chức thủ tọa lại cho Tăng Thư Thư.

Cũng chính trong tình cảnh quẫn bách đó, sau khi quét sạch chư phái Ma Giáo trên Trung Thổ, ngược lại mở ra một thời kỳ phát triển hưng thịnh phồn hoa. Phần đông các môn phái thế gia đều rất phấn khởi, kỳ tài dị sĩ xuất hiện rất nhiều, trái lại tạo thành xu thế áp bức đối với Thanh Vân Môn. Trong đó có nhiều môn phái có chút thực lực vượt trội cũng chẳng cẩn tỏ ra kính trọng Thanh Vân Môn, khiến cho môn hạ đệ tử Thanh Vân có cảm giác bị người ta thầm chê cười. Thế sự luân hồi, cuối cùng không thể làm gì khác, chỉ có thể dựa vào thực lực trong tay mình mà nói chuyện thôi.



----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK