Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hoàng hôn dần trôi, cảnh đêm cũng dần tới. Cho dù là đã lên đèn thành Hà Dương vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng theo thời gian cũng dần trở nên tĩnh lặng. Trong cảnh tượng như thế, thời gian cứ trôi, tựa như suốt trăm ngàn năm qua đều qua đi tang thương như vậy.

Bên cạnh giếng cạn, ba thanh niên vẫn kiên nhẫn đứng đợi. Dù sao họ cũng còn ít tuổi, chưa hiểu được tang thương của nhân gian, chỉ có điều nhìn thấy sự náo nhiệt kia dần dần biến mất, cảnh nhà nhà thắp đèn dầu lên rồi lại tắt phụt cũng sinh ra chút cảm khái trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không biết nên biểu đạt nó ra như thế nào.

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn trời thì thấy bên trên đã đầy sao, vầng trăng sáng tỏa hào quang rực rỡ ra bốn phía. Giữa bầu trời thăm thẳm, ánh trăng như nước chiếu vào thị trấn nhỏ, làm phía sau bọn họ hiện ra một bóng dài nho nhỏ.

Gió đêm khẽ thổi, bên cạnh giếng cạn vẫn là vô số loại cống phẩm lớn nhỏ đặt chật cứng nhưng xung quanh là đêm khuya yên tĩnh, từ lâu đã không còn bóng người. Bởi vì ban ngày phồn hoa huyên náo như vậy, nên vẻ tĩnh lặng lúc này liền thêm phần thê lương.

Vương Tông Cảnh quan sát chung quanh, Cừu Điêu Tứ thì im lặng đứng bên cạnh suy nghĩ đến xuất thần, cũng không biết là hắn đang nghĩ tới điều gì, còn Tô Văn Thanh lại có chút mệt mỏi tìm một tảng đá ngồi xuống, vẻ mặt vẫn bình thản như trước, cũng không hề có chút lo âu nào. Nhưng trong lòng Vương Tông Cảnh vẫn có chút xấu hổ, dù sao việc này cũng ngay từ đầu đã không liên quan tới Tô Văn Thanh, mà bây giờ lại giữ nàng ở thành Hà Dương này lâu như vậy, chỉ sợ ngày mai sẽ liên lụy nàng phải chịu phạt.

Nghĩ tới đây, Vương Tông Cảnh có chút tức giận, nói ra đầy oán trách: "Tiểu tử thối trốn kĩ thật, đến bây giờ còn không chịu ra."

Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh chỉ khẽ quay đầu nhìn chứ không nói gì, ngược lại Tô Văn Thanh mỉm cười nói: "Sao vậy, sốt ruột lắm rồi à?"

Vương Tông Cảnh thở dài đáp: "Tô cô nương, việc này vốn không liên quan tới ngươi, nhưng đã khiến ngươi phải mệt mỏi rồi."

Tô Văn Thanh cười hờ hững, dưới ánh trăng nàng khẽ chỉnh sửa xiêm y rồi mỉm cười nói: "Không có gì. Nhưng giờ sắp tới canh ba giờ hợi rồi, sao Tiểu Đỉnh còn chưa ra, không phải là tiểu quỷ này đã tự đi về Thanh Vân biệt viện rồi chứ?"

"Á" Còn chưa nói hết, nhưng lời này của Tô Văn Thanh đã khiến Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ lộ vẻ nghi hoặc, ngay cả Tô Văn Thanh sau đó cũng ngơ ngác một chút. Ba người từ đầu đều cho rằng Tiểu Đỉnh nhất định là sẽ chờ ở đây để xem giếng cạn, hình như chưa hề nghĩ tới khả năng khác. Nếu thật sự tên nhóc này im hơi lặng tiếng đi về trước thì chẳng phải ba người bọn Vương Tông Cảnh cứ đừng chờ ở đây sẽ rất buồn cười sao.

"Không thể nào…" Người nói là Cừu Điêu Tứ, nhưng trong giọng nói lại có chút gì thấp thỏm mà ai cũng có thể nhận ra. Vương Tông Cảnh đi tới đi lui vài bước, quả quyết nói:

"Tiểu quỷ thối này quả thực không làm người ta bớt lo được, thôi vậy, chúng ta chờ thêm một lát, nếu sau giờ Tý mà Tiểu Đỉnh vẫn không xuất hiện thì hơn nửa là đã tự đi về rồi, chúng ta cũng không chờ nữa, được chứ?"

Tô Văn Thanh gật đầu, Cừu Điêu Tứ thì hơi do dự một chút, nhưng cũng đồng ý với giải pháp này. Vương Tông Cảnh cười khan một tiếng, nghĩ thầm hôm nay quả là bị tên tiểu quỷ này trêu cợt rồi, thật là tuổi thì nhỏ mà quái thế. Có điều lời này cũng không thể nói rõ ra được, hắn đành tùy tiện đổi chủ đề, nói với hai người kia: "Các ngươi đã từng nghe truyền thuyết nước vào giếng cạn này chưa?"

Cừu Điêu Tứ lắc đầu, Tô Văn Thanh thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc này cũng không phải là không có căn cứ, ta từng đọc qua vài quyển sách cổ, ngẫu nhiên cũng thấy ghi lại như vậy."

Vương Tông Cảnh cũng không ngờ là Tô Văn Thanh biết rõ chuyện này, nên hiếu kì bảo: "Còn có chuyện như vậy sao. Hay là tranh thủ lúc này, Tô cô nương kể cho chúng ta nghe một chút đi."

Tô Văn Thanh gật nhẹ nói: "Thực ra dị tượng tương tự với giếng cạn phục sinh như thế này cũng không hề ít, theo những cuốn sách ta xem ghi lại thì chúng đều xảy ra ở những vùng sông nước ao đầm, hoặc là giống như thành Hà Dương, ở gần sông ngòi, lại có nguồn nước dồi dào. Cổ nhân cho đó là thần kỳ, nhưng cũng từng có tiền nhân cho rằng, chuyện này là do sâu dưới lòng đất có mạch nước ngầm của sông ngòi chảy qua, gặp cơ duyên thì nước sông sẽ chảy ngược vào giếng cạn, cũng là chuyện tự nhiên, không hề có gì quái dị."

Cừu Điêu Tứ ngước mắt ngạc nhiên hỏi: "Nói vậy, chẳng phải là nói dưới chân chúng ta có một con sông lớn hay sao?"

Tô Văn Thanh che miệng cười khẽ, lắc đầu bảo: "Cái này ta cũng không rõ, nhưng cách lý giải ghi trên những quyển sách kia cũng không giống nhau, thật sự không rõ cái nào là thực, cái nào là giả."

Vương Tông Cảnh đưa mắt thoáng nhìn về phía giếng cạn, chỉ thấy dưới ánh trăng, giếng cạn sâu không thấy đáy, chung quanh cống phầm như núi thì lắc đầu bảo: "Ta thì thà tin rằng dưới giếng có mạch nước ngầm còn hơn là bảo nhưng cống phầm này là dành cho Hà bá, chỉ không rõ là chúng cứ nằm chỗ này hay là ngày mai sẽ bị ném vào giếng đây?"

Cừu Điêu Tứ bên cạnh nói: "Hình như cũng không phải thế, lúc ta đi tìm Tiểu Đỉnh có nghe người dân nói là lúc nước vào giếng cạn thì cũng là lúc Hà bá hiển linh, thần minh xuất hiện sẽ tự mình lấy đi tất cả cống phẩm. Chỉ có điều phong tục trong thành trước nay không cho phép quấy rầy thần minh, cho nên trời vừa tối thì xung quanh cái giếng cạn này cũng không còn ai nữa."

"Hả?" Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều giật mình. Cả hai lại nhìn về hướng giếng cạn bằng ánh mắt hoàn toàn khác với lúc trước. Hiện tại đường phố cũng vô cùng vắng vẻ, ngoài ba người bọn họ thì khắp tòa thành to lớn này cũng không thấy có người nào xuất hiện. Gió đêm xào xạc quét qua con phố dài không rõ tên ở phía xa làm người ta khẽ run.

Sắc mặt Tô Văn Thanh có phần sợ hãi, nhưng cuối cùng nàng vẫn giữ được bình tĩnh, cười lớn một tiếng nói: "Không thể có chuyện như thế đâu."

Vương Tông Cảnh cũng nhíu mày, trong lòng cũng có chút bất an, nhưng nhìn thấy Tô Văn Thanh lộ ra vẻ căng thẳng thì cũng sinh ra vài phần hào khí, cười cười bảo với nàng: "Không có chuyện gì đâu." Nói xong hắn cũng ngẩng đầu nhìn trời đêm tiếp lời: "Giờ Tý cũng sắp hết rồi, có lẽ chúng ta cũng nên đi thôi…"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hắn nhướng mày, như là đột nhiên câm, hắn tập trung tinh thần lắng nghe. Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn thì cũng giật mình, đồng thanh hỏi:

"Sao vậy?"

Vương Tông Cảnh “suỵt” một tiếng, ý bảo họ đừng lên tiếng. Hắn vẫn duy trì tư thế nghiêng tai lắng nghe, hơn nữa theo thời gian dần trôi, trên mặt cũng bắt đầu sầm xuống. Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ lúc đầu cũng không hiểu nhưng cũng rất nhanh sau đó họ đã có thể nghe được âm thanh trầm thấp, loáng thoáng ẩn hiện, tiếng vang dù cho không lớn nhưng ẩn chứa khí thế của sấm sét, đồng thời vang lên ở bốn phương tám hướng, phảng phất như đè người ta dưới tầng tầng sóng lớn nơi biển cả. Ngay cả đất ở dưới chân dường như cũng hơi rung rung.

Mà đương nhiên nơi âm thanh đó phát ra là từ sâu dưới lòng đất.

Một khắc này cả ba người đồng thời biến sắc, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cái giếng cạn. Nhưng cũng đúng lúc này, Tô Văn Thanh bỗng kêu lên, chỉ về phía trước: "Xem kìa, đó không phải là Tiểu Đỉnh sao?"

Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ cùng nhìn qua, quả nhiên là thấy Tiểu Đỉnh đang nhếch miệng cười ha ha, cái đầu tròn của nó được ánh trăng chiếu sáng loáng. Nó dẫn theo Đại Hoàng và Tiểu Hôi lao ra từ một góc tối nào đó, nhanh như chớp chạy tới gần cái giếng cạn này. Nhưng lúc này mặt đất cũng bắt đầu rung lên, hình như bên trong cái giếng cạn này cũng xuất hiện vài tia sáng trắng, vô cùng quỷ dị.

Vương Tông Cảnh lại càng hoảng sợ, không suy nghĩ nhiều đã lao tới phía Tiểu Đỉnh, đồng thời mở miệng quát: "Tiểu Đỉnh đừng qua đó, cẩn thận. ."

Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ thấy hắn lao đi cũng không suy nghĩ nhiều mà vô thức phóng theo. Thế nhưng tuy Tiểu Đỉnh nhỏ tuổi, chân ngắn, nó cũng không chậm hơn bọn họ bao nhiêu, chỉ vài bước đã tới bên cạnh giếng cạn, dọc đường chạy đạp đổ vô số cống phẩm. Nó chống thành giếng ngó xuống:

"Sao, sao, Hà bá đâu, trông như thế nào?"

Mọi người nghe thấy tiếng kêu này của tên tiểu quỷ kia thì đều im lặng, lá gan của tên nhóc này cũng lớn quá đi. Nhưng ngay lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên chấn động mạnh một phát, kèm theo đó là một tiếng nổ trầm thấp như tiếng sấm. "Àooo" một tiếng như sóng lớn đánh xuống, trong lòng giếng cạn bỗng vọt lên một luồng hơi nước, một lát sau tiếng nước bỗng vang lên như sấm động, một cột nước như thủy long phóng thẳng lên trời, vọt ra từ giếng cạn, nhất thời làm Tiểu Đỉnh, Đại Hoàng và cả Tiểu Hôi đứng bên cạnh thành giếng bị xối ướt toàn thân.

Cùng lúc đó, trong đường kính năm thước chung quanh giếng không ngừng có những cột nước lớn phóng lên trời, kèm với đó là âm thanh đinh đinh đang đang chợt vang lên bên mép giếng. Vương Tông Cảnh ngẩn ra một chút, hắn cúi xuống nhìn thì thấy đống cống phẩm kia không hiểu từ lúc nào đã rung rung, chúng va vào nhau, đồng thời chậm rãi di động về hướng miệng giếng.

Giây phút này, một suy nghĩ đáng sợ xẹt qua trong đầu nhất thời khiến hắn sởn cả gai ốc, hắn vô thức hô lớn lên: "Tiểu Đỉnh chạy mau, mau rời khỏi cái giếng cạn kia!"

Tiểu Đỉnh đang tức giận vuốt quần áo ướt sũng trên người, Đại Hoàng và Tiểu Hôi bên cạnh cũng không ngừng cố gắng lắc mình hất nước ra khỏi cơ thể, tuy là ba nhưng lại hành động lại như một vậy. Tiểu Đỉnh nghe được tiếng kêu của Vương Tông Cảnh vẫn chưa có phản ứng gì, nó ngẩng đầu lên đầy ngạc nhiên, cũng không đợi nó nói thì ba người kia đã thấy Tiểu Đỉnh biến sắc, hơi lệch người đi một chút, té vào bên trong giếng.

Vương Tông Cảnh giật nẩy, cũng không kịp nghĩ nhiều đã nhào về phía Tiểu Đỉnh. Có điều mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, mọi người chỉ kịp nghe Tiểu Đỉnh hét lên một tiếng thì nó đã bị một lực hút vô hình nào đó hút vào trong giếng cạn. Đại Hoàng, Tiểu Hôi bên cạnh dường như cũng hơi ngơ ngác một chút nhưng sau đó chúng lập tức cùng nhảy xuống giếng.

Lúc Vương Tông Cảnh vẫn tới thành giếng thì vẫn chậm một bước, trơ mắt nhìn Tiểu Đỉnh rơi xuống giếng cạn, hắn nhất thời biến sắc. Cừu Điêu Tứ và Tô Văn Thanh ở sau lưng cũng chạy tới. Chứng kiến dị tượng này tất cả đều phải đổi sắc mặt, Tô Văn Thanh phản ứng nhanh nhất, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kéo áo Vương Tông Cảnh bảo: "Đi thôi, chúng ta cũng không thể nghe thấy gì. . ."

Mấy chữ "ở bên trong" còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy từ bên trong giếng cạn vang lên âm thanh như cự thú gào thét, thủy long rống hận, một luồng sức mạnh không thể kháng cự tựa như đã bị đè nén ngàn vạn năm đột nhiên phun ra từ trong giếng, trong nháy mắt hình thành nên một vòng xoáy hút tất cả cống phầm ở gần đó vào bên trong. Cỗ sức hút này quả thực không phải thứ sức người có thể chống lại, ba người Vương Tông Cảnh đồng thời lảo đảo, rồi cũng bị luồng sức mạnh đáng sợ này hút vào trong giếng cạn sâu không thấy đáy.

Thủy long phóng lên trời thêm một lúc thì dần mất đi sức mạnh, tiếng nước cũng dần nhỏ đi, cuối cùng lại rơi xuống, thu về trong giếng cạn, mọi thứ ở chung quanh cũng trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Phố xá vẫn vắng vẻ như cũ, ánh trăng vẫn sáng như vậy, xung quanh giếng cạn chỉ còn vẻ tĩnh lặng, tất cả cống phẩm, bóng người đều đã biến mất không còn chút nào. Ngoại trừ bên miệng giếng còn có những chỗ ẩm ướt cho thấy nơi đây từng có dị dạng, bầu trời đêm u ám tựa như đã nuốt chửng tất cả.

Sâu trong giếng cạn, loáng thoáng vang lên tiếng nước chảy khẽ vang vọng trong bóng đêm.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK