Bành Xương nhíu mày trầm ngâm một lát, dưới ánh mắt chăm chú, hồi hộp của tỷ đệ Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ, ông ta nhìn sang Vương Tông Cảnh, trầm giọng nói: "Kinh mạch căn cốt trong cơ thể hắn dường như hơi khác thường."
Vương Tế Vũ lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi: "Có vấn đề hay sao, có làm lỡ việc tu đạo không sư bá?"
Bành Xương buông bàn tay Vương Tông Cảnh ra, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: " Căn cốt kinh mạch trong cơ thể đệ đệ ngươi rất khác người thường, vô cùng cường tráng, khí huyết toàn thân cũng cực thịnh, giống như là đã ăn vật đại bổ. Việc tu hành đạo thuật thì không có gì đáng ngại, thân cường khí thịnh ngược lại còn có ích. Chẳng qua người bình thường tuyệt đối không thể có loại dị tượng này, trước đây lão phu chỉ thấy thân thể cường tráng như vậy ở những yêu thú hung mãnh thôi."
Dứt lời, ông ta lại nhìn Vương Tông Cảnh rồi nói tiếp: "Có lẽ tiểu huynh đệ từng gặp được kỳ ngộ chăng?"
Vương Tông Cảnh hơi do dự, thấy ngay ánh mắt tỷ tỷ nhìn sang, hắn cười khổ một tiếng, rồi kể qua cảnh ngộ hắn gặp phải trong ba năm kia. Lúc Bành Xương nghe đến kẻ áo đen thần bí là Thương Tùng, sắc mặt ông khẽ biến nhưng lại lập tức đã khống chế được bản thân, sau khi nghe xong tao ngộ Vương Tông Cảnh, ông suy tư một lúc lâu lâu, cuối cùng gật đầu nói:
"Lão phu năm xưa từng đọc qua bản 'Thần Ma chí dị' bị khuyết, còn nhớ rõ trong đó có viết loài yêu thú 'Kim Hoa Cổ Mãng' bản tính hung tàn hiếu sát, nhưng máu thịt toàn thân đều là vật đại bổ, có thể cường huyết tráng khí, xem ra quả nhiên là vậy." Nói xong ông đảo mắt nhìn sang Vương Tế Vũ, khóe miệng lộ ý cười, nói: "Nếu đúng như thế, nói không chừng tương lai đệ đệ con tu đạo còn có mấy phần cơ duyên, đường đi sẽ càng thêm thuận lợi."
Vương Tế Vũ tức thì mừng rỡ, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, tuy nhiên vẫn chưa yên lòng liền bước đến nắm lấy tay áo Bành Xương, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Vậy. . . Sư bá, người nói đệ đệ con đã thông qua bài kiểm tra ở đây đúng không?"
Bành Xương mỉm cười nói: "Đúng vậy." Dứt lời liền lấy một tấm lệnh bài nhỏ bằng đồng từ trong ngực ra và nói: "Lát nữa đem tấm đồng bài này tới lối vào biệt viện, tự nhiên sẽ có người dẫn hắn đi thu xếp ổn thỏa, sau đó thì đợi đến mùng một tháng sau, lúc ấy Thanh Vân thí mới chính thức bắt đầu."
Gánh nặng trong lòng Vương Tông Cảnh liền được gỡ bỏ, vẻ mặt kính cẩn hành lễ: "Đa tạ tiền bối." Ở bên cạnh, Vương Tế Vũ cũng tươi cười, liên tục nói cảm tạ.
Bành Xương khoát tay, quay người định đi nhưng nghĩ đến điều gì đó lại xoay người liếc nhìn Vương Tông Cảnh một cái, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tuy lão phu vừa nói tư chất căn cốt ngươi tốt hơn người thường một chút nhưng ngươi cũng không được kiêu ngạo. Phải biết rằng thế gian xưa nay không thiếu anh kiệt, kỳ nhân dị sĩ cũng nhiều, đặc biệt Thanh Vân thí lại vang danh thiên hạ, mỗi lần tổ chức đều có không ít kỳ tài tụ hội, bọn họ chưa chắc đã kém hơn ngươi. Nhất là những con cháu danh môn thế gia, tư chất thiên phú vô cùng xuất chúng, còn được gia tộc hỗ trợ, lại càng vượt xa ngươi. Sau khi Thanh Vân thí tuyển xong, có bao nhiêu người được giữ lại, ngươi có được lưu danh trong đó hay không, bây giờ vẫn chưa xác định, ngươi hiểu chứ?"
Trong lòng Vương Tông Cảnh rùng mình, Vương Tế Vũ ở bên đã giật giật tay áo hắn, thấp giọng nói: "Còn không mau cảm tạ ơn dạy bảo của Bành sư bá đi."
Vương Tông Cảnh nhìn thấy sắc mặt Bành Xương thản nhiên nhưng lại mang khí thế không giận mà uy, hắn nào dám thất lễ, vội vàng thấp giọng: "Đa tạ tiền bối dạy bảo, Tông Cảnh đã hiểu, nhất định không dám lơ là việc tu đạo."
Bành Xương khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.
Hai người đưa mắt nhìn vị trưởng bối này rời đi, sau đó lại nhìn nhau. Sắc mặt Vương Tế Vũ hiện ra vẻ kích động và mừng rỡ khó có thể che giấu, nhẹ nhàng bước tới nắm chặt lấy cánh tay Vương Tông Cảnh, cả nửa ngày cũng không nói ra lên lời, mãi lâu sau mới mở miệng nghẹn ngào nói: "Thật tốt quá, Tông Cảnh, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ rồi."
Tâm tình Vương Tông Cảnh cũng kích động, hắn liên tục gật đầu, đồng thời trong lòng mừng rỡ vô cùng, hắn đã khao khát cánh cửa Thanh Vân môn từ lâu, hôm nay lại thấy cánh cửa kim quang rực rỡ ấy ngay trước mặt, việc còn lại chỉ là xem mình có thể chen vào được không thôi. Thời khắc này, trong nội tâm cậu thiếu niên mười bốn tuổi Vương Tông Cảnh tràn đầy vô số ý niệm, tất cả đều là hưng phấn tự thề nhất định sẽ tu đạo thật tốt, nhất định sẽ tiến vào được cánh cửa Thanh Vân môn.
Vương Tế Vũ khẽ lau khóe mắt, một lần nữa nở nụ cười, sau đó kéo Vương Tông Cảnh đi về con đường lúc đầu, mỉm cười nói: "Tới đây, tỷ tỷ đưa đệ lên núi xem Thanh Vân tiên cảnh nổi danh thiên hạ một lần."
Vương Tông Cảnh ngẩn người một chút, ngạc nhiên hỏi: "Không phải chúng ta tới Thanh Vân biệt viện trước để thu xếp chỗ ở sao?"
Vương Tế Vũ dừng chân lại, lấy tay vỗ vỗ trán: "Chuyện này. . . Tỷ đúng là vui mừng đến hồ đồ rồi, ngay cả chuyện này cũng không nhớ rõ. Hì hì. Đi nào, tỷ dẫn đệ đi."
Nói xong liền dẫn Vương Tông Cảnh rẽ ngang, lách qua chỗ đám người, đi thẳng về phía Thanh Vân biệt viện, đi một đoạn liền đến chỗ đại môn, trên tấm biển đề bốn chữ lớn "Thanh Vân biệt viện". Đứng bên ngoài đại môn là bảy tám vị đệ tử Thanh Vân đang, có nam, có nữ, nhìn bộ dáng đều khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt ai cũng ung dung, một bên nhìn đám người ở ngoài, một bên lại nói chuyện phiếm với nhau, còn có nữ đệ tử cất tiếng cười "hi hi".
Đồng thời thỉnh thoảng lại thấy vài thiếu niên không mặc Thanh Vân đạo bào đi ra từ biệt viện, bước qua cửa chính để nhìn ngó bên ngoài hoặc đi dạo xunh quanh. Đệ tử Thanh Vân môn thấy vậy cũng không có ý ngăn cản, nhìn cảnh đó thì hẳn những người đi ra từ Thanh Vân biệt viện phải sớm thông qua kiểm tra để chuẩn bị tham gia Thanh Vân thí rồi.
Trông thấy Vương Tế Vũ dẫn theo Vương Tông Cảnh tới, mấy vị đệ tử Thanh Vân đứng ở cửa đều quay đầu nhìn sang, trong đó có hai người nhìn qua như quen biết với Vương Tế Vũ, tươi cười lên tiếng chào hỏi, có một vị nữ đệ tử dung mạo xinh đẹp cười nói: "Vương sư muội, hôm nay không phải phiên muội trực, tại sao lại đến nơi này?"
Vương Tế Vũ xem ra cũng quen biết nàng ta, nghe vậy liền cười nói: "Liễu Vân sư tỷ, đã lâu không gặp, không phải là do ta nhớ tỷ sao?"
Vị Liễu sư tỷ kia cười hi hi, ánh mắt dừng trên người Vương Tông Cảnh đang đứng sau Vương Tế Vũ, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Ồ, vị này là ai vậy?"
Vương Tế Vũ mỉm cười nói: "Hắn tên Vương Tông Cảnh, là đệ đệ của ta. Lần này cũng coi như may mắn, đã qua được cửa kiểm tra kia, về sau sẽ ở lại Thanh Vân biệt viện để tu luyện. Sau này mong các vị sư huynh sư tỷ nể mặt tiểu muội mà chiếu cố thêm cho hắn một chút."
"A. . ." Lời vừa nói ra, lập tức ánh mắt nhiều đệ tử Thanh Vân đều nhìn qua, Liễu Vân mỉm cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng, Vương tiểu đệ đúng là nhân tài, không biết năm nay đệ bao nhiêu tuổi rồi?"
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Vương Tông Cảnh vẫn bình tĩnh cười nói: "Mười bốn."
"Ồ?" Mấy đệ tử Thanh Vân môn đều hơi ngẩn ra, Liễu Vân kinh ngạc nhìn hắn thêm một cái, rồi cười nói với Vương Tễ Vũ: "Vương sư muội, vóc dáng đệ đệ ngươi thật cao lớn, ta còn tưởng hắn ít nhất cũng phải mười bảy, mười tám tuổi nữa chứ."
Vương Tễ Vũ cười không nói gì. Đúng lúc này, xuất hiện một nam tử mặc trang phục đệ tử Thanh Vân rẽ ra từ con đường nhỏ bên trong Thanh Vân biệt viện, thân hình y cao lớn, nhìn qua còn cao hơn Vương Tông Cảnh nửa cái đầu, mặt vuông mày rậm, thần sắc lãnh đạm mà vẫn mang vẻ uy nghiêm, đang đi tới chỗ đại môn biệt viện.
Đám đệ tử Thanh Vân nhìn thấy người này liền tự giác nhường đường, xem ra thân phận người này trong chúng đệ tử Thanh Vân không hề thấp. Thế nhưng mọi người chẳng vì thấy sắc mặt y ngưng trọng mà sợ hãi, ngược lại còn có mấy vị tươi cười chào hỏi y:
"Mục sư huynh, huynh đã tới rồi.”
Vị Mục sư huynh này khẽ gật đầu, ánh mắt y đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Vương Tế Vũ và Vương Tông Cảnh phía sau nàng. Vương Tế Vũ tiến lên một bước, cười một tiếng rồi nói: "Mục sư huynh." Sau đó quay đầu nói với Vương Tông Cảnh: "Đệ đệ, nhanh tới bái kiến Mục Hoài Chính Mục sư huynh đi."
Từ phản ứng của mọi người Vương Tông Cảnh cũng nhìn ra địa vị của vị sư huynh này không hề thấp, hắn lập tức tiến đến cúi đầu hành lễ nói: "Bái kiến Mục sư huynh."
Mục Hoài Chính khẽ gật đầu, nhìn về phía Vương Tế Vũ với vẻ quan tâm, hỏi: "Đệ đệ của ngươi hả?"
Vương Tế Vũ cười híp mắt, kể qua sự tình một lượt. Mục Hoài Chính gật đầu nói: "Đưa đồng bài cho ta xem một chút."
Vương Tông Cảnh liền đưa đồng bài lấy được từ chỗ Bành Xương ra. Mục Hoài Chính tiếp lấy, đưa mắt nhìn rồi nói: "Không sai, người có thể vào rồi." Y thoáng dừng một chút rồi lại nói: "Thanh Vân thí còn chưa bắt đầu nên mấy ngày này sẽ rảnh rỗi, nếu ngươi muốn tham quan phong cảnh quanh đây thì hãy bảo tỷ tỷ ngươi dẫn đi. Nhưng sau khi bắt đầu Thanh Vân thí thì phải tuân thủ quy củ, không được vi phạm, hiểu chứ?"
Vương Tông Cảnh đáp lại một tiếng. Mục Hoài Chính tiện tay trả tấm đồng bài cho hắn, lại nhìn sang Vương Tế Vũ, nói: "Vương sư muội, ngày thường ngươi cũng trực ở chỗ này rồi, vậy để ngươi dẫn hắn vào trong nhé."
Vương Tế Vũ gật đầu nói: "Được"
Mục Hoài Chính chắp tay, ung dung bước đến cửa đứng một lúc lâu, nhìn nhìn đám người ngoài cửa, sau đó đi ra. Hắn vừa đi khỏi, bầu không khí đại môn biệt viện sinh động hẳn lên, Vương Tế Vũ cười nói với đám người Liễu Vân vài câu rồi gọi Vương Tông Cảnh đi vào bên trong.
Nhìn từ bên ngoài thấy Thanh Vân biệt viện chiếm diện tích khá lớn, người đi trong đó như lạc vào kỳ cảnh, Vương Tông Cảnh cảm thấy nơi này lớn hơn so với tưởng tượng trước kia của mình rất nhiều. Đi vào đại môn biệt viện, đập ngay vào mắt chính là một bức tường vẽ cảnh Hạc Minh Linh Sơn, giữa núi non trùng điệp, mây bay thác đổ, tùng già suối biếc, vầng dương mới nhô lên phía chân trời, ánh hào quang chiếu rọi vạn trượng, vài con tiên hạc ngửa đầu bay lên, thần sắc vô cùng sống động, dường như có thể thật sự nghe thấy tiếng hạc kêu thanh thúy.
Vượt qua bức tường, liền cảm thấy phía trước mắt thoáng đãng, bảy con đường lớn chạy dài dẫn đến các nơi khác nhau, hai bên đường đều là các đình viện hình vuông, thỉnh thoảng lại có người ra vào các đình viện ấy. Vương Tế Vũ cầm lấy tấm đồng bài lật lại nhìn, thấy trên đầu có khắc mấy chữ nhỏ "Ất, hai mươi ba, Hỏa", nàng liền dẫn Vương Tông Cảnh đi lên con đường thứ hai kể từ bên trái, đồng thời miệng nói:
“Tiểu đệ, đệ nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi tấm đồng bài này chính là lệnh bài chứng minh thân phận đệ ở Thanh Vân biệt viện này, nơi này có bảy con đường lớn, tính từ tay trái lần lượt là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, trên này có ghi số "hai mươi ba" chính là số đình viện mà đệ ở, là tiểu viện thứ hai mươi ba trên còn đường này. Mỗi tiểu viện đều có năm phòng nhỏ chia theo ngũ hành thành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chỗ đệ ở chính là phòng có tên hiệu "Hỏa" . Đã nhớ kỹ chưa?"
Vương Tông Cảnh nhẩm lại một lần, sau đó gật đầu, nói: "Nhớ kỹ rồi."
Đoạn đường đi theo Vương Tế Vũ, thấy cửa các đình viện hai bên đường cái mở cái đóng, nhìn từ mấy chỗ đình viện mở cửa nhìn vào liền thấy bên trong có nhiều tùng liễu, cỏ mọc xanh um, thấp thoáng còn thấy hành lang có tay vịn bao quanh, mái cong đơn giản, nhìn lại có vẻ thanh nhã. Cung điện lầu các trên đỉnh Thanh Vân như thế nào chưa biết, chỉ riêng khí thế bên trong Thanh Vân biệt viện này đã hơn hẳn Long Hồ Vương gia bảo ở quê hương rồi.
Vương Tông Cảnh đi thêm một đoạn, nhịn không được nói với Vương Tế Vũ: "Tỷ, nơi đây chỉ là một khu biệt viện, sao Thanh Vân môn lại xây dưng xa hoa tốn kém như vây?"
Vương Tế Vũ mỉm cười nói: "Đệ đệ ngốc, đệ còn chưa nhìn thấy nơi thật sự khí phái bất phàm đâu, đợi lát nữa dẫn đệ lên Thông Thiên phong nhìn ngắm, đệ mới biết được." Dừng một chút, nàng nhìn xung quanh, trên mặt hiện vẻ tự hào nói: "Đệ cũng biết Thanh Vân môn ở nơi này đã hơn hai ngàn năm, xa không dám nói, chỉ riêng trong vòng ngàn dặm quanh dãy Thanh Vân đều là tín đồ Đạo gia, mấy năm gần đây tiền của nhân sĩ phú hào thành tâm cung phụng đã chất thành cao như núi rồi, xây dựng khu biệt viện này không có gì là lớn cả."
Vương Tông Cảnh thoáng rung động trong lòng, càng tôn kính Thanh Vân môn hơn.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK