Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Trong một tháng gần đây, Tô Tiểu Liên có đến tìm Vương Tông Cảnh mấy lần. Quả đúng như lời đã nói, cô bé chẳng hề để ý đến việc người nhà họ Tô cũng ở cùng một chỗ với Vương Tông Cảnh. Về phần Tô Văn Thanh, vốn cùng chung khu nhà, bản thân lại thích tựa lưng bên ô cửa sổ đọc sách, đương nhiên không thể không phát hiện Tô Tiểu Liên đến. Có điều ngoài sự kinh ngạc ban đầu ra thì Tô Văn Thanh chỉ biểu hiện thái độ lạnh nhạt, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý tới Tô Tiểu Liên.



Mà mỗi lần tới đây, Tô Tiểu Liên cũng có vẻ không thấy Tô Văn Thanh, cứ bình tĩnh đi tới trước phòng Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng gõ cửa rồi lặng lẽ ngồi xuống, bình thản trò chuyện một lúc với Vương Tông Cảnh, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng còn bị chọc cười bằng những câu chuyện cười trẻ con mà Vương Tông Cảnh thuận miệng kể lại, cứ che miệng khúc khích. Mỗi lúc như vậy, những cành liễu bên ngoài cửa sổ tung bay theo gió rải khắp tòa đình viện, làn gió mát lướt nhẹ qua khuôn mặt Tô Tiểu Liên, thoạt nhìn sẽ nhận ra cô bé có nhiều them một chút sinh khí lại bớt đi vài phần buồn bã, càng tăng thêm vẻ linh hoạt và mỹ lệ mà thiếu nữ thanh xuân nên có.

Vương Tông Cảnh cũng từng tới chỗ Tô Tiểu Liên cư trú để tìm nàng hai lần, có điều hắn phát hiện Tô Tiểu Liên vô cùng cô độc trong chính ngôi đình viện mà mình đang ở, những người sống cùng không một ai nói chuyện với cô, thậm chí có kẻ khi gặp Tô Tiểu Liên còn nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái. Lâu dần Vương Tông Cảnh dường như nhận ra hắn là người duy nhất trong Thanh Vân Biệt Viện có thể nói chuyện với Tô Tiểu Liên.

Điều này làm cho Vương Tông Cảnh cảm thấy vô cùng kì quái, có điều theo dòng thời gian trôi đi, hắn cũng không để ý tới điều này nữa. Cùng với việc hai người ngày một thân quen hơn thì cách xưng hô của họ cũng dần thay đổi, Vương Tông Cảnh lớn tuổi hơn nên đơn giản gọi cô bé là Tiểu Liên, còn Tô Tiểu Liên thì mỉm cười gọi hắn là Tông Cảnh ca ca. Giao tình của hai người thật sự bình dị như nước vậy. Nhưng lần gần đây nhất Tô Tiểu Liên tới phòng Vương Tông Cảnh ngồi chơi cũng cách đây mười ngày rồi, không rõ vì nguyên nhân nào mà sau đó Vương Tông Cảnh không gặp lại cô bé nữa.

Lúc này, Vương Tông Cảnh đang đi ra từ trong rừng rậm thì vô tình nhìn thấy Tô Tiểu Liên đang trốn trong một góc vắng vẻ ngồi khóc nức nở một mình nên nhất thời cảm thấy kinh ngạc. Hắn vội vàng bước tới đỡ lấy cô bé rồi hỏi: “Tiểu Liên, muội sao thế?”

Thân hình Tô Tiểu Liên khẽ run lên, giống như muốn nhảy lên bỏ chạy ngay lập tức, y hệt cảm giác hoảng loạn khi bị người ta đột nhiên phát hiện. Nhưng chỉ giây lát sau, cô nhận ra đó là Vương Tông Cảnh đang dùng gương mặt kinh ngạc xen lẫn quan tâm ngồi xổm trước mặt mình thì bỗng đờ người ra, nhưng rồi cũng từ từ bình thường trở lại.

Vệt nước mắt vẫn còn lưu lại trên gương mặt trắng nõn của cô bé, ngay cả hàng lông mi cong dài cũng vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt nhỏ trong trẻo long lanh như hạt trân châu, sắc mặt của cô bé tái nhợt, gương mặt cũng lộ vẻ ủ rũ rõ nét. Ngay bên dưới đôi mắt vốn xinh đẹp của cô cũng đã có thêm hai vệt thâm đen, chỉ cần nhìn qua đã thấy được vẻ mệt mỏi ẩn sâu trong cơ thể đã không còn có thể kiềm chế được.

“ Tông Cảnh… ca ca…”

Cô bé cắn răng, mím chặt môi, cố gắng không khóc, lí nhí kêu một tiếng, sau đó cơ thể cô khẽ run lên, chẳng còn chút sức lực nào ngã sang một bên.

Vương Tông Cảnh giật nẩy người, trở tay một phát đỡ lấy thân hình cô bé, nửa ôm nửa kéo đỡ cô dậy. Bàn tay vừa chạm vào đã thấy cơ thể Tô Tiểu Liên nhẹ bỗng, mềm mại không xương. Đang lúc lo lắng không biết nên làm gì này thì dường như Tô Tiểu Liên chợt tỉnh lại, không kiềm chế được nhào vào lòng Vương Tông Cảnh, vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn mà khóc :

“ Tông Cảnh ca ca, muội, muội không thể nào chịu nổi nữa, hãy để cho muội chết đi, để muội chết đi…”

Vương Tông Cảnh trợn mắt há mồm, thân thể lập tức cứng ngắc như hòn đá, hai tay hai chân đều không dám động đậy tí nào, cứ ngơ ngác ngồi đấy, mặc cho Tô Tiểu Liên ôm chặt mình khóc thút thít.

“ Muội không biết, muội không hề biết là sẽ như thế này, cũng không biết sẽ khó chịu đến vậy. Mỗi đêm muội đều không thể ngủ được, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi. Tông Cảnh ca ca, muội sợ, muội rất sợ mỗi khi trời tối… trời vừa tối muội liền, liền…”

Cô khóc, thanh âm lúc cao lúc thấp, hai tay vẫn ôm chặt Vương Tông Cảnh giống như sợ hắn sẽ bỏ chạy vậy, hoặc cũng có thể cô nghĩ sau cùng mình cũng có thể thổ lộ hết suy nghĩ, nên đã dùng toàn bộ sức lực, dường như muốn đem tất cả mọi oán hận ủy khuất trong lòng khóc to lên, vừa không ngừng rơi nước mắt, không ngừng nức nở, lại càng không thôi kể lể.

Vương Tông Cảnh nghe thế cũng không hiểu lắm, thực tế bây giờ Tô Tiểu Liên rõ ràng đang quá kích động, cả người có hơi cuồng loạn, lời nói thốt ra cũng rất lộn xộn, nhưng hắn thấy rất rõ một điều đó là Tô Tiểu Liên đang rất đau lòng, rất sợ hãi, nhưng là sợ cái gì thì hắn nghe cả buổi cũng không thể hiểu được.

Một nam tử như hắn có thể thoải mái gác sự sống chết qua một bên để chém giết một con yêu thú, cho dù thương tích đầy mình, máu me đầm đìa cũng không hề sợ hãi. Nhưng lúc này, Vương Tông Cảnh thật sự cảm thấy tay chân luống cuống, hai bờ vai trên thân thể mềm mại của Tô Tiểu Liên không ngừng run rẩy. Cô bé đang phủ phục trong lòng hắn thút thít nức nở khiến hắn không biết phải làm sao cho phải. Vậy nên cuối cùng hắn chỉ có thể vụng về dùng tay chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng Tô Tiểu Liên, đồng thời thấp giọng nói một câu rất đơn giản:

“ Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa…”

“ Được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa…”

“…”

Tiếng khóc thảm thiết kéo dài một lúc lâu rồi từ từ nhỏ dần, Tô Tiểu Liên đang dựa sát người vào lồng ngực của hắn cũng dần dần bình tĩnh lại. Trong lòng Vương Tông Cảnh cũng thầm thở phào một hơi, đang nghĩ ngợi không biết nên an ủi như thế nào tốt thì Tô Tiểu Liên đã chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn hơi sưng đỏ, thần sắc tiều tụy, sắc mặt tái nhợt trông rất đáng thương, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị một cơn gió thổi ngã, yếu ớt vô cùng.

Vương Tông Cảnh lời vừa đến miệng thì lại phải nuốt vào, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối, nhịn không được hỏi: “ Muội sao vậy, Tiểu Liên?”

Tô Tiểu Liên hơi cụp mắt xuống, ngập ngừng giây lát, thần sắc cũng dần trở nên bình thường, nói khẽ: “Chỉ là muội mệt quá thôi, Tông Cảnh ca ca.”

Vương Tông Cảnh hơi ngẩn người, hắn đưa mắt nhìn gương mặt tái nhợt như dọa người của Tô Tiểu Liên, quầng thâm đen dưới mắt cho thấy việc thiếu ngủ và mệt mỏi quá độ tạo thành bèn ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ bấy lâu nay muội đều không ngủ ngon sao?”

Cơ thể Tô Tiểu Liên khẽ run lên, tựa như cảm giác được điều gì, nhưng cũng không hề có động tác nào, chỉ thấp giọng cười cay đắng đáp: “ Cũng gần như thế. Buổi tối hôm qua muội không ngủ được, nên sang nay thấy trong long khó chịu mới ra ngoài đi dạo một lát, thế nhưng khi đến nơi này chẳng hiểu sao lại không thể, không thể nào nhịn nổi nữa…”

Vương Tông Cảnh hiểu ra, thảo nào hôm nay tiểu cô nương này lại kì quái đến vậy. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt mệt mỏi của cô bé, chỉ sợ quả thật đã rất lâu rồi chưa có được một giấc ngủ ngon nào. Hắn lập tức nhíu mày ấp úng nói: “Cái bệnh lạ giường lạ chiếu của muội cũng thật lợi hại quá, một tháng rồi mà vẫn chưa ngủ được…”

“Xùy!”

Vẻ mặt Tô Tiểu Liên vốn đang buồn bã bỗng ngây ra một chốc, cô bé ngước nhìn Vương Tông Cảnh rồi đột nhiên bật cười.

Vương Tông Cảnh nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Liên, hắn ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Tô Tiểu Liên lại càng cười dữ hơn, cô bé cứ “Ha ha ha ha” mãi một lúc, tiếng cười từ nhỏ thành lớn, cười đến run cả người, đến chóng cả mặt, cười đến mức một tay xoa ngực một tay vịn lấy bả vai Vương Tông Cảnh thật lâu không chịu buông. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy thiếu nữ này quá sức kỳ quái, lúc thì khóc lúc thì cười, tâm tình biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, khiến hắn có cảm giác không thể hiểu nổi, đành phải trợn mắt mà im lặng.

Qua một hồi lâu, Tô Tiểu Liên mới dần ngưng cười. Trận thoải mái cười to này đã xua đi không ít vẻ u buồn trên gương mặt. Dù nó có làm cho khí sắc kém đi đôi chút nhưng cũng giúp tinh phấn chấn hơn nhiều. Tô Tiểu Liên chầm rãi thở ra một hơi dài như đang bình tĩnh lại, có điều trên khóe miệng vẫn còn vương nét cười. Một lát sau, cô bỗng mở miệng gọi một tiếng:

“Tông Cảnh ca ca.”

Vương Tông Cảnh đang lo cô bé không nói lời nào mà chỉ lúc khóc lúc cười như thế nên vừa nghe thấy giọng cô nghiêm túc trở lại thì lập tức cao hứng nói: “Ừ, sao rồi?”

Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên, trong ánh mắt có vài phần trêu chọc, thần sắc giống như cười mà không phải cười. Cô dừng lại một lúc rồi khẽ nói: “Huynh vẫn còn đang ôm muội đó.”

Vương Tông Cảnh ngẩn ra, hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy hai tay mình vẫn đang ôm thiếu nữ mềm mại như không xương này trong lòng, nhất thời lại càng hoảng hốt, vô cùng xấu hổ nhảy vụt lên một phát như bị kim đâm, miệng lắp bắp: “A, a… Huynh, huynh… xin lỗi.”

Tô Tiểu Liên vì cú nhảy đột ngột của hắn suýt nữa thì ngã sấp xuống đất, nhưng may là Vương Tông Cảnh bên cạnh nhanh chóng phản ứng, đưa tay sang nắm tay cô bé giữ lại nên mới không bị ngã. Họ loạng choạng them một lúc, cuối cùng cũng đứng vững được.

Vẻ mặt Vương Tông Cảnh có chút bối rối, hắn cảm thấy trong lòng xấu hổ nên không biết nói gì. Sau một lúc lâu, hắn nghe Tô Tiểu Liên đang đứng phía trước lên tiếng: “Tông Cảnh ca ca, huynh biết hôm nay là ngày mấy không?”

Vương Tông Cảnh bị cô bé đột nhiên mở miệng hỏi nên nhất thời có chút ngơ ngác, hắn ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nhớ rõ lắm, đành thành thật đáp: “Huynh biết hôm nay là ngày mùng hai tháng tám, còn chuyện khác thì không rõ lắm.”

Tô Tiểu Liên khẽ nói: “Hôm nay là sinh nhật muội.”

Vương Tông Cảnh kêu “A” một tiếng, lui về phía sau một bước. Tô Tiểu Liên nhìn hắn, mỉm cười nói: “Muội đã mười hai tuổi, Tông Cảnh ca ca.”

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, sau một lúc lâu mới chần chừ thốt lên một câu: “Chúc mừng muội…”

Tô Tiểu Liên hít sau một hơi, xem ra tâm tình đã hoàn toàn khôi phục lại như thường, cúi đầu nói: “Cám ơn huynh, Tông Cảnh ca ca. Có lẽ ngày hôm nay chỉ có mình huynh nói với muội những lời này thôi.”

Vương Tông Cảnh nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn chỉ thấy gương mặt Tô Tiểu Liên thoáng hiện vẻ phiền muộn, sắc mặt vốn tái nhợt tiều tụy của cô bé lại càng them ủ rũ. Cô bước mấy bước, im lặng một lát rồi buồn bã nói: “Hôm nay tính ra cũng vừa tròn ba tháng kể từ ngày mẹ muội mất. Tông Cảnh ca ca, huynh biết không, muội thật sự rất nhớ mẹ.”

Ánh mắt cô bé chậm rãi rơi xuống những bông hoa hồng nở rộ bên cạnh, trong đôi mắt ấy hiện lên vẻ mơ màng, giọng nói xa xăm: “Mẹ muội đi rồi, chỉ còn lại một mình muội, nhiều lúc ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Mỗi khi trời tối… Trời tối…”

Giọng nói của cô bỗng nhiên lại bắt đầu run rẩy, tựa hồ đang nhớ lại một ký ức đau khổ nào đó, ngay cả thần tình trên mặt cũng tỏ ra đau đớn. Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh thấy vậy chợt cũng chạnh lòng, liền bước lên phía trước, dùng sức nắm lấy tay Tô Tiểu Liên. Cơ thể Tô Tiểu Liên đột nhiên run lên, sắc mặt cũng thanh tỉnh một chút, cô quay đầu nhìn hắn hỏi: “Sao thế, Tông Cảnh ca ca?”

Vương Tông Cảnh “A” lên một tiếng, định nói rồi lại thôi, ý nghĩ như tia chớp xoay chuyển trong đầu. Đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, nhìn Tô Tiểu Liên cười nói: “Hôm nay là ngày vui của muội, đừng nên đau buồn như thế. Đi nào, huynh sẽ cho muội một sinh nhật khác hẳn trước đây.”

Vừa dứt lời, hắn cũng không đợi Tô Tiểu Liên trả lời đã kéo tay cô bé bước đi. Vẻ mặt Tô Tiểu Liên vừa ngạc nhiên lại vừa thẹn thùng, nhìn Vương Tông Cảnh nắm chặt lấy lòng bàn tay mình, hai má ửng đỏ, chỉ là không biết tại sao cũng không nói câu nào, không tự chủ được đi theo hắn.

----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK