Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 53: Người chết (Thượng)

Chương 52: Người chết (Thượng)

Vô số hình ảnh trong đầu như những mảnh vỡ không liền mạch với nhau cứ mãnh liệt đến như thủy triều dâng, sau khi chúng lướt qua thì lưu lại những dấu vết giống như bị dao cắt dẫn đến những cơn đau đớn kịch liệt xen lẫn vài phần mệt mỏi.

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu của mình như muốn nổ tung, với bản lĩnh và nghị lực của hắn cũng nhịn không được mà phải rên lên một tiếng. Hắn chậm rãi mở to mắt, trong bóng tối thanh tĩnh, dưới ánh đen lờ mờ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Trong tầm mắt của hắn cả gian phong đều lộ ra vẻ âm u, có chút ánh nến cháy chập chờn in lên vách tường cái bóng dao dộng nhè nhẹ.

Một khuôn mặt hơi mập mạp với vẻ quan tâm tiến gần đến khuôn mặt hắn, rồi dường như có chút kinh hỉ nói: "Tông Cảnh ngươi đã tỉnh sao?"

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu hắn từng cơn choáng váng, nhưng vẫn lấy lại được một chút minh mẫn, cúi đầu kêu lên một tiếng: "Bàn tử."

Ba Hùng lập tức mừng rỡ, thò tay cầm lấy cái khăn ướt trên trán của Vương Tông Cảnh bỏ xuống rồi sờ sờ một chút, rồi gật đầu hài lòng. Tuy rằng vẫn còn sốt nhưng cũng đã khá hơn hai canh giờ trước rất nhiều rồi.

Y chần chừ một chút rồi đem khăn ướt vắt khô lần nữa rồi nhúng ướt đặt lên trên đầu Vương Tông Cảnh, sau đó hắn cười nói: "Ngươi đã tỉnh là tốt rồi, trước đó cả người ngươi nóng như bị thiêu đốt, chìm trong hôn mê, làm tất cả mọi người lo lắng."

"Ừ..." Vương Tông Cảnh mệt mỏi đáp lời, ánh mắt hắn đảo khắp phòng mới phát hiện lúc nay đêm đã khuya, trong phòng cũng chỉ có Ba Hùng ở lại trông chừng hắn thì lập tức xoay đầu lại có chút khó khăn gật đầu với Ba Hùng rồi nói: "Đa tạ."

Ba Hùng phất nhẹ tay áo cũng không kể công mà cười nói:
"Ta cũng không làm gì, thật ra lúc sáng có tỷ tỷ của ngươi và những người khác đến thăm, đặc biệt là tỷ tỷ ngươi còn kéo Tăng trưởng lão đến đây xem bệnh cho người cho nên ngươi mới có thể khỏe nhanh như vậy. Tô cô nương và Điêu Tứ cũng ở đây chăm sóc ngươi, chỉ vừa mới rời khỏi đây không lâu."

"Ừ... Thật vất vả cho mọi người... Ta cũng không biết tại sao lại như vậy," Vương Tông Cảnh có chút khó nhọc, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ, chậm rãi nói: "Tự nhiên lại đổ bệnh"

"Được rồi, được rồi, ngươi không cần phải nói."
Ba Hùng nhìn thấy bộ dạng của hắn liền vội vàng nói:
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt là được, đến lúc nào khỏi bệnh người muốn nói gì cũng được."

Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra hắn đang vô cùng mệt mỏi, sức lực toàn thân dường như đã cạn kiệt. Hắn khẽ động vài cái rồi lại nghiêng đầu sang một bên, sau cùng lại chìm vào giấc ngủ say, cho dù Ba Hùng ở bên cạnh đẩy hắn mấy cái thì Vương Tông Cảnh cũng không hề hay biết gì, một chút phản ứng cũng không có.

Ba Hùng ngồi thẳng người dậy rồi thở dài nhìn Vương Tông Cảnh một hồi lâu, sau đó hắn đưa mắt quan sát căn phòng. Mọi thứ nơi này đều ngăn nắp gọn gàng. Ba Hùng buồn chán đứng lên rồi chậm rãi đi lại trong phòng, ánh nến chập chờn chiếu vào khuôn mặt mập mạp như đang toan tính điều gì đó của hắn.

Một lát sau hắn đi tới rồi dừng lại ở cái tủ đặt cạnh góc tường, trên mặt hình như có chút suy tư, bàn tay lướt nhẹ qua ngăn tủ, ngón tay mập mạp của hắn tức thời gõ nhẹ lên ngăn tủ làm bằng gỗ thông. Hắn quay đầu lại nhìn, trong phòng vắng vẻ, Vương Tông Cảnh còn đang ngủ mê man.

Sắc mặt Ba Hùng không đổi, hắn suy tư một lát rồi lập tức thò tay kéo hộc tủ phía dưới ra.

Lúc này, động tác của hắn trở nên vô cùng nhanh nhẹn, bàn tay hắn không ngừng lục lọi như thể đang tìm kiếm gì đó trong hộc tủ. Cũng ko lâu sau, cơ thể to béo của hắn chợt cứng lại, sau đó hắn đứng lên, trong tay hắn bây giờ đã có thêm một cái hồ lô màu vàng bình thường dùng để chứa đan dược.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy Vương Tông Cảnh vẫn không hề cử động đằng kia, ánh mắt của Ba Hùng khép hờ, hắn thò tay đẩy nút hồ lô ra rồi đưa đên trước mũi ngửi, chân mày của hắn hơi nhíu lại như có phần mê hoặc. Hắn đứng ở đó do dự trong chốc lát rồi quay người bước nhanh đến bên cái bàn tròn, tiếp đó kéo cây đèn lại gần rồi khẽ lắc hồ lô, trên mặt bàn lập tức hơn mười hạt đan dược lăn ra nhẹ ra, hầu như đều là Dưỡng Nguyên Đan.

Ba Hùng chăm chú nhìn vào những viên đan dược này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Sau đó ánh mắt của hắn đột nhiên chăm chú, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, trong một đống đan dược màu trắng, lẫn lộn vài viên đan dược màu vàng không giống bình thường, nhìn qua như hạc giữa bầy gà, đồng thời những viên đan dược này cũng tỏa ra hương thơm rất đậm.

Sắc mặt của Ba Hùng biến hóa, hắn thò tay cẩn thận nhặt hòn đan dược màu vàng kia lên. Đúng lúc đó, giữa không gian đang hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên có tiếng động nhỏ vang lên từ bên ngoài căn phòng, giống như tiếng bước chân đi lại, lại nghe như tiếng gió thổi cành liễu, âm thanh rất nhỏ rất khó nghe, cũng vì ban đêm đang yên tĩnh nên mới lặng lẽ mà rõ ràng vang lên.

Hai hàng lông mày của Ba Hùng lập tức nhíu lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, trầm ngâm một lúc hắn liền đem những viên đan được màu trắng chính là Dưỡng Nguyên Đan bỏ vào lại trong hồ lô. Khi nhìn đến viên đan dược màu vàng thì hắn do dự một chút, cuối cùng hắn chuyển tay nhét nó vào ngực mình. Sau đó hắn bước nhanh đến bên cái tủ gỗ để bình hồ lô vào chỗ cũ, đóng kỹ cửa tủ lại. Mọi thứ trong phòng đều trở lại như trước, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Tiếp đó, hắn quay người đi ra cửa phòng, lúc đi ngang qua cái bàn tròn thì hình như chợt nhớ ra điều gì đó nên hắn liền quay đầu lại nhìn Vương Tông Cảnh, sau đó cúi người xuống nhẹ nhàng thổi tắt nến trên bàn. Lập tức căn phòng bị bóng tối bao phủ, Vương Tông Cảng đang nằm trên trên giường cũng chìm vào trong màn đêm sâu thẳm.

Ba Hùng đứng thẳng người, nhìn thoáng qua, thân thể mập mạp của hắn trong bóng đêm như một bóng ma to lớn. Đứng ở đó một lát, rồi lặng yên không một tiếng động bước chân đi tới cửa, mở cửa phòng ra, một cơn gió đêm lành lạnh thổi vào phòng, hắn dừng lại một chút rồi bước ra khỏi phòng.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại sau lưng hắn, chỉ để lại trong phòng một vùng tối tăm.





----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK