Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 54: Gian thế (Thượng)

Chương 54: Gian tế

Gương mặt thân quen của tên mập kia giờ đây đã tím lại, cơ mặt vặn vẹo, hai mắt trợn trừng, cũng không rõ là trước khi chết hắn đã nhìn thấy điều gì. Ở chỗ trái tim nơi ngực của Ba Hùng có một lỗ máu, có lẽ nó là vết thương khiến hắn mất mạng.

Vương Tông Cảnh há to miệng, hai mắt mở lớn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, rõ rang là biểu hiện muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra nổi. Trong kí ức của hắn, mới lúc nào tên mập có nụ cười vô cùng chân thành kia đang chăm sóc kẻ chìm trong hôn mê như mình giữa lúc đêm khuya thanh vắng nơi phòng chữ Hỏa, thậm chí đến cả khi tỉnh lại, hắn vẫn còn nhớ như in nụ cười ấy.

Vậy mà mới chỉ qua mấy canh giờ, chỉ là mấy canh giờ thôi hai người đã âm dương xa cách, đời đời vĩnh biệt.

Rốt cuộc là ai đã giết hắn? Tại sao lại giết một người bình thường như tên mập này cơ chứ?

Tô Văn Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng cũng bình tĩnh trở lại nhanh hơn Vương Tông Cảnh nhiều. Trong lúc đó, nàng cũng nhận ra sắc mặt Vương Tông Cảnh ngày càng tối lại, tựa như có chút kích động, nên gương mặt có chút lo lắng. Nàng lặng lẽ tiến tới sát Vương Tông Cảnh nói thầm:” Vương công tử mới khỏi bệnh, đừng nên kích động quá.”

Lập tức cơ mặt Vương Tông Cảnh hơi run lên, hắn xoay đầu lại khẽ gật với Tô Văn Thanh rồi nói:” Ta biết rồi.” Chỉ là ngay sau đó hắn lại quay lại nhìn thi thể đang nằm trên thạch bích đằng kia.

Tăng Thư Thư khẽ buông tay để mảnh chiếu rơi xuống che đi thi thể Ba Hùng một lần nữa. Đám tân đệ tử đứng đằng xa bỗng ồn ào hẳn lên, vô số âm thanh nghị luận không ngừng nổi lên. Tống Đại Nhân nhướng mày, hắn khẽ vẫy tay với Mục Hoài Chính đang đứng ở rìa ngoài, Mục Hoài Chính lập tức tiến tới. Mọi người đều thấy hai vị trưởng lão Thanh Vân nhỏ giọng hỏi hắn điều gì đó, hắn cũng nhất nhất trả lời, trong qua trình đó còn quay qua liếc nhìn Vương Tông Cảnh.

Cuối cùng Tống Đại Nhân khẽ gật đầu, hắn nhìn Tăng Thư Thư rồi lập tức nói:” Được rồi, mọi người giải tán đi.”

Mục Hoài Chính lập tức tuân lệnh. Hắn xoay người lại, cất cao giọng:” Chư vị, thỉnh mọi người trở về, sự việc ở đây sẽ có sư trưởng của bổn môn xử lí, không cần phải lo lắng nữa.” Dứt lời, hắn vung tay lên, đám đệ tử Thanh Vân lập tức tiến tới đuổi đám tân đệ tử làm họ phải từ từ rời đi. Tuy vậy vẫn có không ít người ngoái lại hiếu kì nhìn thi thể trên mặt đất kia.

Đám người Vương Tông Cảnh lại rời đi giữa dòng người đông đúc. Sắc mặt Vương Tông Cảnh có chút mông lung, Cừu Điêu Tứ thì vẫn tiếp tục im lặng, chỉ có Tô Văn Thanh đi phía sau nhỏ giọng nói chuyện với ca ca Tô Văn Khang của nàng. Khi thấy sắp về đến viện hai mươi ba thì nàng kéo Tô Văn Khang lại dặn dò vài câu. Tô Văn Khang nghe xong thì nhíu mày lại, dường như rất không đồng tình với nàng. Nhưng Tô Văn Thanh cũng mặc kệ hắn, nàng chỉ chậm rãi nhắc lại một lần. Cuối cùng Tô Văn Khang cũng đành bất đắc dĩ gật đầu rời đi.

Khi tới bên trong viện hai mươi ba, Vương Tông Cảnh lại không kìm được liếc nhìn qua phòng chữ Thổ của Ba Hùng. Cửa phòng đã đóng chặt, có vẻ vô cùng kín đáo. Đến lúc này hắn mới nhận ra rằng bao lâu nay chỉ có Ba Hùng đến tìm hắn chứ hắn chưa bao giờ tới phòng Ba Hùng chơi.

Gương mặt hiền hậu của gã mập kia lại hiện lên trước mắt hắn khiến Vương Tông Cảnh nhất thời hoảng hốt. Sau đó hắn từ từ đi về phòng mình, ngơ ngác ngồi bên chiếc bàn tròn. Hắn quay đầu sang thì thấy trên mặt bàn có một ngọn nến đang cháy dở, sáp nến chảy ra rơi xuống trên đài nến.

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, sau đó Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ cũng lần lượt trở vào phòng. Trong hai người, thì Cừu Điêu Tứ vẫn giữ sắc mặt ầm trầm, cũng không rõ là đang suy nghĩ cái gì. Sau khi đi vào, hắn cũng chỉ khẽ liếc nhìn Vương Tông Cảnh rồi lại im lặng đứng bên cạnh. Tô Văn Thanh thì nhìn vẻ mặt của Vương Tông Cảnh rồi đi đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng hỏi:” Sao vậy, có gì khó chịu sao?”

Vương Tông Cảnh vừa cười khổ vừa lắc đầu đáp:” Ta cũng không có chuyện gì, chỉ là không hiểu được tại sao một người tốt như gã mập lại đột nhiên chết như vậy chứ?”

Tô Văn Thanh khẽ thở dài, trên mặt nàng cũng có đôi phần tiếc hận:” Đúng vậy, bình thường Ba Hùng cũng là một người tốt, ta cũng không hiểu được rốt cuộc là ai đã giết hắn.” Vừa dứt lời, sắc mặt Vương Tông Cảnh lại càng trở nên khó coi, thấy vậy nàng lại tiếp lời:” Ngươi cũng không nên nghĩ tiếp nữa, vẫn nên giữ sức khỏe thì hơn.”

Vương Tông Cảnh im lặng gật nhẹ đầu. Cừu Điêu Tứ đang đứng ở góc kia phòng thấy cảnh này thì khóe mặt như chợt run lên.

Sau một lúc lâu, nàng bỗng ngẩng đầu hỏi Cừu Điêu Tứ:” Cừu công tử, tối qua ngươi rời khỏi phòng chữ Hỏa lúc nào?”

Cừu Điêu Tứ ngẩn ngơ một chút, gương mặt bỗng hiện lên sắc lạ:” Khoảng giờ Tý, có chuyện gì vậy Tô cô nương?”

Tô Văn Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói:” Mọi người nhìn ngọn nến này xem.”

Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đều tỏ vẻ không hiểu đồng thời quay sang nhìn ngọn nến. Tô Văn Thanh từ từ duỗi ngón tay ra lên trên ngọn nến đang đốt dở một đoạn nói:” Lúc ta rời khỏi đây tối qua thì cây nến cũng vừa hết nên ta đã thuận tay thay một cây mới, cũng cao chừng này.”

Sau đó, nàng vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt bỗng nhiên lấp láy tinh quang. Ngón tay của nàng được hạ xuống một khoảng, đồng thời Tô Văn Thanh nói:” Gần đây ta thường dùng nến để đọc sách nên cũng có thể đại khái tính được thời gian nến cháy hết. Cừu công tử vừa nói là rời đi vào khoảng giờ Tý nên lúc đó có lẽ ngọn nến sẽ đốt đến chỗ này.”

Đầu ngón tay trắng nõn của nàng chậm rãi dừng lại ở phía trên ngọn nến một tấc, sau đó nàng lại đưa tay chỉ xuống dưới một khoảng:” Số nến còn lại cũng có thể đốt tới hừng đông vậy mà... lại chỉ cháy tới đây.” Ngón tay đang chỉ của nàng chợt dừng lại, chạm nhẹ vào ngọn nến còn thừa lại trên chiếc đài. Nàng không đổi sắc mặt, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hai người Cừu Điêu Tứ và Vương Tông Cảnh sau đó từ tốn nói:” Ngọn nến này còn có thể cháy thêm nửa canh giờ.”

“ Nói cách khác, sau khi Cừu công tử rời đi tối qua thì chỉ còn Ba Hùng ở nơi này chăm sóc Vương công tử, nhưng Ba Hung cũng không ở lại đây quá lâu, tối đa chỉ sau nửa canh giờ hắn đã đi ra ngoài.” Sắc mặt Tô Văn Thanh có đôi chút khó hiểu, vừa có chút gì đó nghi hoặc, lại có vài phân trầm tư. Nàng từ từ nói tiếp:” Hơn nữa không hiểu vì sao lúc hắn ra ngoài lại cố ý thổi tắt ngọn nến trong phòng đi.”

Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đều yên lặng nhìn Tô Văn Thanh. Dù cho bây giờ đang là ban ngày thì sau khi nghe cô gái dịu dàng Tô Văn Thanh này bình thản nói ra với bọn họ suy đoán của mình về chuyện tối qua thì nhất thời cả hai đều có một loại cảm giác vô cùng kì quái. Sau một lúc, cuối cùng Cừu Điêu Tứ mới không nhịn được mà hỏi:” Sau khi hắn ra ngoài thì đã đi đâu?”

Tô Văn Thanh lắc đầu nói:” Ta làm sao biết được, nhưng mà sáng nay hắn đã chết ở hậu hoa viên, có thể là đêm qua ra khỏi đình viện để tới đó.”

Vương Tông Cảnh không nén được sự khó chịu trong lòng, hắn đang muốn nói gì đó thì bỗng nghe thấy từ phía ngoài đình viện lại truyền tới tiếng hô của Tô Văn Khang:” Thanh muội, muội ra đây một chút.”

Tô Văn Thanh quay đầu nhìn ra bên ngoài rồi mỉm cười đồng ý. Sau đó nàng chào hai người Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ rồi quay người đi ra ngoài.

Tô Văn Khang thấy nàng đi ra thì lập tức dẫn nàng tới một chỗ vắng người. Hắn nhìn quanh quẩn đến khi không còn ai mới nói:” Ta mới nghe ngóng được, sáng nay con nhóc Tô Tiểu Liên đã tới chỗ thạch bích vắng người nhất trong hậu hoa viên đi dạo, ngờ đâu lại phát hiện ra người chết.”

Tô Văn Thanh nhíu mày hỏi:” Mới sáng sớm thì cô bé đã tới đấy một mình làm gì cơ chứ?”

Tô Văn Khang bĩu môi, cười lạnh đáp:” Quỷ mới biết, ta chỉ thăm dò được, khi con nhóc đó thấy người chết thì lập tức kêu lên đầy sợ hãi chạy ra bên ngoài. Việc này đã làm kinh động tới chúng đệ tử thủ vệ Thanh Vân môn, cũng đồng thời gây chú ý cho một số tân đệ tử, tất nhiên sự việc này cũng không thể giấu diếm đươc nữa nên mới dẫn tới có nhiều người tới xem như vậy. Nghe nói con nhóc đó sợ đến chết khiếp, chỉ ngồi một chỗ run lẩy bẩy, người khác có hỏi thì cũng không có phản ứng gì.” Dứt lời, trong mắt Tô Văn Khang hiện lên vẻ vui mừng trước nỗi khổ của người khác, nụ cười cũng đầy sự trào phúng:” Mệnh con nhóc đó luôn khổ sở như vậy, sao lại không bị hù chết chứ!”

Tô Văn Thanh vốn không hề biểu hiện tất cả tình cảm ra mặt như vị ca ca này nên không hề đổi sắc, có điều khi nghe những lời này thì nàng cũng hơi nhíu mày lại. Sau khi Tô Văn Khang nói xong, nàng im lặng một lúc rồi đột nhiên lắc đầu nói:” Chuyện này có gì đó không đúng.”

Tô Văn Khang ngơ người ra một lúc, hắn ngạc nhiên hỏi lại:” Không đúng chỗ nào?”

Tô Văn Thanh đi lại vài bước, cặp long mày cũng tràn ngập vẻ suy tư, sau đó nàng từ tốn nói:” Lá gan của nàng quá nhỏ.”

Tô Văn Khang khó hiểu hỏi lại:” Lá gan gì nhỏ.”

Tô Văn Thanh nhìn hắn nói:” Sáng nay sau khi phát hiện ra có người chết, thì biểu hiện của Tô Tiểu Liên trước mặt mọi người cho thấy nàng có lá gan quá nhỏ. Huynh nghĩ lại một chút xem, ngày hôm đó ở Lư Dương, một cô bé ít tuổi như nàng lại liều mạng ở bên cạnh thi hài mẹ mình mấy ngày, sao lại có thể bị kinh hoàng như vậy?”

Tô Văn Khang đơ người ra, nhưng ngay sau đó hắn không phục nói:” Cũng khó nói, người chết ngày đó là mẹ ruột của nó.”

Tô Văn Thanh lạnh lùng đáp:” Sau đó nàng còn mang xác mẹ đến bãi tha ma, lại còn xây lên mộ phần, huynh cũng sẽ nói là nàng có lá gan rất nhỏ sao?”

Tô Văn Khang ngơ người ra không thể trả lời nổi. Sau một lúc im lặng, hắn mới bực tức nói:” Chẳng lẽ từ đầu tới cuối nó chỉ diễn trò, như thế chẳng phải ta đã bị nó lừa sao!”

Tô Văn Thanh tập trung suy nghĩ một lúc, sau đó nàng tự lắc đầu nói:” Đó đều chỉ là suy đoán của muội, cũng không có chứng có rõ rang, huynh cũng chỉ nên biết như vậy, chứ đừng nói với ai khác. Việc Ba Hùng đột nhiên bị giết rất kì lạ, hơn nữa nơi đây cũng là Thanh Vân môn, tất nhiên sẽ có người làm chủ, chúng ta chỉ nên đứng bên theo dõi là được.”

Tô Văn Khang kêu lên một tiếng coi như đồng ý. Tuy vậy trên mặt hắn vẫn hiện lên vẻ khó chịu. Tô Văn Thanh cũng không dể ý tới ca ca của nàng nữa mà chỉ quay đầu, như vô tinh nhìn về hướng phòng chữ Hỏa ở đằng xa.

Bên trong phòng chữ Hỏa, Cừu Điêu Tứ sau khi ngồi một lúc cũng đã ra ngoài, chỉ còn lại mỗi Vương Tông Cảnh. Hắn ngồi một chỗ cả buổi, sau đó hắn cảm thấy cả người vô lực, thân thể vô cùng mệt mỏi, có lẽ là do hậu quả của cơn bệnh nặng hôm qua chưa hoàn toàn hết. Do dự một lúc, hắn cũng đành thở dài một tiếng. Dù chỉ quen biết có hơn hai tháng nhưng ấn tượng Ba Hùng để lại cho hắn rất tốt, hắn khẽ niệm vài câu rồi quyết tâm không suy nghĩ thêm nữa, lập tức lên giường nghỉ ngơi.

Nếu như so sánh với cảnh bi thảm của cả nhà Tôn lão hán ở Tôn gia trang thì chỉ sợ không bằng nổi một phần mười.









----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK