Minh Dương đạo nhân của Thanh Vân Môn cùng mấy vị sư đệ ở lại trong Vương gia bảo, ngày thường địa vị rất được tôn sùng. Vương gia còn đặc biệt cấp cho họ một căn biệt viện rộng lớn rất yên tĩnh để phục vụ việc ăn ở tu hành. Những năm gần đây, Thanh Vân Môn trợ giúp cho Long Hồ Vương gia rất nhiều, Long Hồ Vương gia ngoài việc cung phụng hằng năm cho Thanh Vân Sơn ra, đối với người của Thanh Vân Môn như đám Minh Dương đạo nhân cũng rất mực tôn trọng.
Biệt viện mà đám người Thanh Vân đang ở nằm về một phía khác Vương gia bảo, bởi người tu đạo chỉ ưa yên tĩnh chứ không thích ồn ào nên nơi ở cũng cách xa đường phố. Thường ngày đám Minh Dương đạo nhân không đòi hỏi gì về chuyện ăn mặc, ngay cả kẻ hầu người hạ được Vương gia cử đến cũng nhã nhặn từ chối, vì thế khi Vương Tông Cảnh nhân lúc còn sớm đến đây đều không nhìn thấy bất kỳ một hạ nhân nào. Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, cửa viện mở ra, đập vào mắt là những khóm trúc và bãi cỏ xanh tươi trang nhã. Một người mình vận đạo bào đang đứng nhắm mắt dưới khóm trúc trong sân, hít sâu thở nhẹ, chính là Minh Dương đạo nhân đang luyện tập thổ nạp.
Vương Tông Cảnh đứng ngoài cửa sân, nhất thời hơi do dự không biết có nên đi vào không. Nhưng chỉ chần chừ một lát thì Minh Dương đạo nhân đằng kia đã phát hiện ra hắn, bèn quay đầu nhìn lại, trên mặt hiện ra một nụ cười, nói:
- Thì ra là Cảnh thiếu gia, mời vào.
Vương Tông Cảnh gật đầu đi tới, biệt viện ở đây so với chỗ hắn ở lớn hơn gấp mấy lần, ngay cả đình viện thoạt nhìn cũng biết đã tốn không ít công sức, xem ra Long Hồ Vương gia đối với đám người Thanh Vân Môn quả thật thập phần kính trọng. Nhưng Minh Dương đạo nhân cũng chẳng hề tự cao tự đại, vẻ mặt ôn hòa nhìn Vương Tông Cảnh đang bước tới rồi cất tiếng chào, sau đó hỏi xem hắn đến đây có việc gì.
Vương Tông Cảnh cũng không hề do dự, liền kể hết một lượt chuyện mình chạy đến núi Ô Thạch bái kiến Lâm Kinh Vũ, sau cùng cho biết Lâm Kinh Vũ bảo hắn về hỏi Minh Dương đạo nhân phương pháp nào để bái nhập làm đệ tử Thanh Vân Môn. Minh Dương đạo nhân nghe xong khẽ giật mình, quan sát Vương Tông Cảnh một lần nữa, trầm ngâm giây lát, cuối cùng khẽ mỉm cười nói:
- Thì ra cậu muốn hỏi chuyện này. Cũng không có gì, cậu cẩn thận nghe ta nói một lần đây.
Vương Tông Cảnh vội vã cám ơn, sau đó đứng yên chăm chú lắng nghe những lời Minh Dương đạo nhân nói.
Thanh Vân Môn chính là đại phái ngàn năm, là hào môn cự phách trong đám môn phiệt tu chân chính đạo tại Cửu Châu Trung Thổ, danh tiếng đương nhiên cả thiên hạ đều biết. Việc thu nhận đồ đệ từ trước đến nay đều do những bậc tiền bối sư trưởng của Thanh Vân thất mạch khi hành tẩu thiên hạ phát hiện ra lương tài mỹ chất, sau đó đem về dạy dỗ, nhận làm môn hạ. Chỉ là chưởng giáo đương nhiệm Tiêu Dật Tài Tiêu Chân Nhân khi tiếp chưởng Thanh Vân lại đúng vào lúc liên tiếp xảy ra đại kiếp nạn Ma Giáo và yêu thú, thiên hạ đại loạn, mặc dù cuối cùng Thanh Vân đã ra sức ngăn chặn được cơn sóng dữ trước mắt, nhưng qua mấy trận kiếp nạn nguyên khí cũng bị đại thương, tinh anh tử thương vô cùng nghiêm trọng, tựa hồ cũng phải suy giảm như các đại phái khác.
Nhưng vị Tiêu Dật Tài Tiêu Chân Nhân kia quả thật là nhân kiệt một thời, bụng chứa hùng tài, tâm ôm vĩ lược, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, dứt khoát sửa đổi tổ chế của Thanh Vân, mấy chục năm qua không ngừng liên tục thay đổi trên nhiều phương diện, gần như đã khiến Thanh Vân Môn phát sinh biến hóa tới nghiêng trời lệch đất. Chuyện khác không nói, việc đầu tiên và cũng là quan trọng nhất chính là Tiêu Dật Tài ra sức bác bỏ dư luận, đem thất mạch tổ truyền của Thanh Vân Môn hợp lại làm một. Chỉ riêng chuyện này, Thanh Vân Môn năm đó dấy lên bao cơn sóng gió động trời, trong đó còn có vô số gút mắc phân tranh, điều này cũng chẳng cần phải nói nhiều, nhưng cuối cùng vẫn phải thay đổi theo ý định của Tiêu Chân Nhân. Thanh Vân Môn từ một đạo phái khá rời rạc bây giờ đã trở thành một môn phái trên dưới thống nhất, còn mạnh mẽ hơn xưa.
Nói tới đây, thật ra kỳ tích này của Tiêu Chân Nhân cũng có mấy phần là do trận đại kiếp kia mang tới. Rất nhiều các nguyên lão trưởng bối cao thủ của Thanh Vân Môn hầu như đều tử trận trong kiếp nạn năm xưa. Sau khi tất cả đã qua đi, lớp thế hệ mới trẻ tuổi của Thanh Vân lớp lớp nối tiếp, Tiêu Dật Tài lúc này mới có thể tung hoành liên kết, tận tình khuyên bảo, tâm thuật mưu quyền liên tiếp mấy lần chỉ rõ thiệt hơn, hứa hẹn lợi ích mới nhận được sự đồng ý của chủ tọa các phân mạch có thực lực cường đại, sau cùng trấn áp toàn bộ những ý kiến phản đối trong môn phái, tạo thành một cuộc cải cách lớn lao. Cho nên về sau tình hình Thanh Vân Môn mới được đổi mới hoàn toàn, Tiêu Chân Nhân lại có đại tài, cộng thêm thế hệ truyền nhân sau này của Thanh Vân Môn quả thật là một lớp nhân tài kiệt xuất, thiên phú trác tuyệt. Cứ như vậy sau mấy chục năm, Thanh Vân Môn như được dục hỏa trùng sinh, thế lực một lần nữa đại thịnh, mặc dù không dám nói là một mình ngạo thị thiên hạ nhưng cũng không hề thua kém các đại phái hào môn mới quật khởi khác.
Tất nhiên một số chuyện cũ bí mật trong môn phái Minh Dương đạo nhân đương nhiêu sẽ không nói kỹ càng cho một thiếu niên như Vương Tông Cảnh biết, chỉ nói qua một số quy tắc đơn giản trong phái mà thôi, trọng điểm vẫn là nói tới Thanh Vân Thí. Cái gọi là Thanh Vân Thí thực chất cũng là một thay đổi quan trọng trong cuộc cải cách năm ấy, tức là cứ mỗi năm năm Thanh Vân Môn sẽ mở cửa thu nhận các thiếu niên anh tài trong thiên hạ, người thường chỉ cần có tư chất thiên phú cùng lý lịch trong sạch thì đều có thể tham gia. Sau khi sư trưởng của Thanh Vân Môn kiểm tra qua sẽ thu nhận rồi cho tạm trú dưới chân núi, sau đó dạy trước một vài đạo thuật cơ bản, cứ như vậy một năm sau sẽ tiến hành một cuộc thi tuyển quy củ nghiêm khắc, cũng chính là Thanh Vân thí nổi tiếng khắp thiên hạ. Từ đó chọn ra một số gương mặt ưu tú, chính thức thu nhận là đệ tử của Thanh Vân Môn.
Vương Tông Cảnh nghe xong, ngẩn người mê mẩn, nhịn không được bèn hỏi:
- Xin hỏi đạo trưởng, tới khi Thanh Vân thí kết thúc thì có thể thu nạp bao nhiêu đệ tử vào Thanh Vân Môn?
Minh Dương đạo nhân mỉm cười, nhìn hắn đầy ngụ ý, đáp:
- Ở hội thi năm năm trước ước chừng có khoảng năm trăm người bái nhập sơn môn. Một năm sau tổ chức Thanh Vân thí, chính thức thu nhận làm đệ tử khoảng bốn mươi người.
- Hít hà…
Vương Tông Cảnh hít vào một hơi lạnh, thật không ngờ Thanh Vân thí lại nghiêm ngặt như vậy, vượt xa dự tính xấu nhất của hắn rất nhiều, tính ra số người được thu nhận thậm chí còn không đến một phần mười. Xem ra cánh cổng Thanh Vân Môn quả nhiên là của danh môn cự phái bậc nhất thiên hạ, thật sự còn khó như lên trời.
Minh Dương đạo nhân nói:
- Thế nhân thường nói thầy tốt khó cầu, nhưng những người tu đạo như chúng ta muốn tìm được một đệ tử thiên tư siêu việt, tư chất tuyệt xuất cũng rất khó khăn. Phương pháp sư trưởng vân du thiên hạ ngày trước quả thật quá tùy thuộc vào cơ duyên và vận may rồi. Ngược lại bây giờ tổ chức Thanh Vân thí, mấy chục năm qua đã thu nhận không ít các đệ tử thiên phú cực cao, thay đổi tình hình ngày xưa. Bởi vậy mới nói vị chưởng môn Tiêu Chân Nhân quả thật là một người hùng tài vĩ lược, hùng tài vĩ lược đấy…
Nói đến đây, Minh Dương đạo nhân nhịn không được bèn gật gù tán thưởng, trên mặt lộ rõ vẻ khâm phục, hiển nhiên đối với vị Tiêu Chân Nhân ngự trên Thông Thiên Phong núi Thanh Vân kia thật lòng kính trọng.
Vương Tông Cảnh đứng đằng trước ngẫm nghĩ, chợt nhớ tới một chuyện bèn ngẩng đầu nhìn về hướng Minh Dương đạo nhân hỏi:
- Đạo trưởng, có việc này tôi muốn thỉnh giáo người một chút. Ba năm trước khi tôi còn ở trong Vương gia bảo, nhớ rõ tỷ tỷ tôi Vương Tế Vũ từng nhắc đến Thanh Vân thí, không biết về sau tỷ ấy…
Minh Dương đạo nhân mỉm cười đáp:
- Tỷ tỷ cậu là người được Long Hồ Vương gia cử đi đấy. Ngày trước khi Thanh Vân và Vương gia kết minh, tỷ tỷ cậu có thiên tư tốt, cho nên lúc ấy chưởng giáo chân nhân đặc biệt hạ pháp chỉ miễn thi, trực tiếp nhập môn.
Vương Tông Cảnh ngẩn người, nói:
- Thì ra là vậy.
Minh Dương đạo nhân nói tiếp:
- Đúng vậy, kỳ thực cũng không phải chỉ có mình Long Hồ Vương gia các cậu, hiện tại các thế gia đại tộc có giao hảo với Thanh Vân Môn trải rộng khắp Cửu Châu, trong đó cũng sẽ có một vài chuyện như vậy, tất nhiên một số con cháu của thế gia đó sẽ dễ dàng gia nhập Thanh Vân Môn hơn so với người thường, nhưng những người như vậy cũng không phải là nhiều. Trừ lần đó ra, có không ít con cháu của các thế gia tu chân khác hy vọng được bái nhập làm đệ tử Thanh Vân Môn. Vì thế trong mỗi đợt năm năm mở cửa thu nhận đệ tử, để tranh thủ có được một suất cuối cùng trong số đám người được bái nhập Thanh Vân Môn nên con cháu của các thế gia kéo đến ngày càng đông hơn. Nếu cậu muốn đi theo con đường này thì phải tự mình suy nghĩ cho kỹ, anh tài trong thiên hạ nhiều vô số, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều công bằng. Có một số người trời sinh tốt số, xuất thân hào phú, con đường của họ đương nhiên sẽ dễ dàng hơn cậu rất nhiều.
Y thoáng mỉm cười, liếc nhìn Vương Tông Cảnh một cái, thản nhiên nói:
- Nếu như ta đoán không sai, lần này nếu cậu định đi theo con đường khó khăn đó e rằng Long Hồ Vương gia sẽ không ủng hộ chút nào đâu. Vậy thì chẳng khác gì nhiều người xuất thân phàm tục khác, không tiền không quyền không có chỗ dựa giống như những thiếu niên nghèo khổ vậy.
Khóe miệng Vương Tông Cảnh khẽ mấp máy, hắn nhìn Minh Dương đạo nhân, xem ra việc xấu hôm qua đã truyền đi khắp nơi, thậm chí ngay cả đám người của Thanh Vân Môn cũng đã biết cả rồi. Chỉ là bây giờ tính tình hắn rất cứng cỏi, không hề tỏ ra chán nản thất vọng gì, chỉ hít sâu một hơi rồi nói:
- Đa tạ đạo trưởng đã chỉ dạy.
Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói:
- Không sao.
Vương Tông Cảnh vẫn còn muốn thỉnh giáo một việc, đang định mở miệng thì chợt nghe ở ngoài cổng viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi:
- Cảnh thiếu gia.
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nam Thạch Hầu đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn vào trong, trầm mặc một lát rồi nói:
- Cảnh thiếu gia, gia chủ cùng chư vị trưởng bối trong tộc đều đang ở trong đại đường, bây giờ mời Cảnh thiếu gia đến đó thương nghị một chút về việc xử trí chuyện hôm qua.
Vương Tông Cảnh sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ là có vẻ chán ghét, thản nhiên đáp:
- Biết rồi.
Nói xong, hắn quay đầu thi lễ với Minh Dương đạo nhân:
- Đa tạ đạo trưởng đã dạy bảo, ngày khác Tông Cảnh sẽ lại đến thăm.
Minh Dương đạo nhân khẽ gật đầu:
- Cậu đi nhé.
Vương Tông Cảnh theo sau Nam Thạch Hầu đi khỏi, nhìn bóng dáng hai người đang dần dần biến mất, Minh Dương đạo nhân đứng lặng trong sân một lát, sau đó mới trở về một căn phòng ở phía tây, đẩy cửa bước vào. Trong phòng bài trí đơn giản, sát tường đặt ba tấm bồ đoàn, lúc này Lâm Kinh Vũ lưng đem trường kiếm đang ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn chính giữa, nhắm mắt im lặng.
Minh Dương đạo nhân bước tới, ngồi xuống bên cạnh y nói:
- Hắn đi rồi.
Lâm Kinh Vũ khẽ gật đầu, chậm rãi mở hai mắt ra.
Minh Dương đạo nhân trầm ngâm giây lát, nói:
- Sự tình hôm qua chỉ e có chút phiền phức, nghe nói Vương gia Tứ Phòng có người không muốn dàn xếp ổn thỏa, ý đồ mượn cớ sinh sự.
Lâm Kinh Vũ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Minh Dương đạo nhân. Minh Dương đạo nhân cười khổ một tiếng:
- Đây là chuyện nhà của Vương gia, chúng ta không tiện nhắc đến.
Lâm Kinh Vũ trầm mặc không đáp. Một lát sau, y đột nhiên lấy trong người ra một cái bình mặc ngọc nhỏ đưa cho Minh Dương đạo nhân, thản nhiên nói:
- Đây là ‘Huyết ngọc cao’, đệ cầm qua giúp đứa bé kia một chút.
Ánh mắt Minh Dương đạo nhân dừng lại trên chiếc bình mặc ngọc nhỏ, gương mặt lộ ra mấy phần vui vẻ, nói:
- Vâng.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK