Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trên Long Thủ Phong, Thanh Vân sơn.

Trời về đêm, Điền Linh Nhi đã dẫn cô con gái Tiểu Huyền đi nghỉ từ sớm, chỉ có Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ vẫn ngồi đối diện nhau trong Tùng Đình như trước.

Ánh trăng chiếu lên ngôi đình cô tịch, gió núi lẫn hơi sương, hai sư huynh đệ chưa có ý định giải tán, dù sao vẫn có bao nhiêu điều muốn nói, bọn họ trò chuyện rất nhiều rất lâu, từ quá khứ tới hiện tại, từ trẻ con đến trưởng thành, khi thì vui cười lúc lại trầm mặc. Nước hết trà lạnh, giờ đã là đêm khuya thanh vắng.

Ngay lúc này, bọn họ chợt như cảm giác được gì, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở hướng thành Hà Dương xa xa, đột nhiên có một cột sáng ba màu phóng thẳng lên, dũng mãnh như rồng bay vút lên trời. Tề Hạo “ồ” lên một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh vách núi chăm chú quan sát, sau một hồi, cột sáng nhạt dần đi, chầm chậm tan biến trong màn đêm.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lâm Kinh Vũ bước đến cạnh hắn, nhíu mày nói: “Trông có vẻ như dấu hiệu bảo vật xuất thế, chẳng qua chỗ hào quang phóng lên ngay gần Thanh Vân Sơn như thế, sao còn được giấu bảo vật gì nhỉ?”

Khuôn mặt Tề Hạo thoáng lộ vẻ nghi hoặc, xem ra cũng không hiểu vì sao, Lâm Kinh Vũ trầm ngâm một lát rồi nói: “Sư huynh, hay đệ tới đó xem xét một chút đi.”

Dứt lời, thân hình định bước đi thì Tề Hạo đã đưa tay ngăn cản, nói: “Kinh Vũ, đệ không nên tới đó.”

Lâm Kinh Vũ liền giật mình quay đầu nhìn Tề Hạo, nói: “Vì sao?”

Tề Hạo đứng chắp tay nhìn màn đêm đằng xa, chầm chậm đáp: “Nơi đó quá gần Thanh Vân Sơn, hào quang rõ ràng như vậy không thể không kinh động Thông Thiên Phong. Hiện nay thất mạch hợp nhất, quy về một mối, tuy đên đó cũng chẳng sao nhưng chúng ta không cần nhiều chuyện, để cho Tiêu sư huynh xử lý là được.”

Lâm Kinh Vũ chăm chú nhìn Tề Hạo. Sắc mặt Tề Hạo vẫn như thường, không hề có gì khác lạ, hắn chỉ nhìn về đằng xa một lát rồi quay lại Tùng Đình. Lâm Kinh Vũ cũng từ từu đi theo, ngay khi đến trước Tùng Đình, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp, sau đó chầm chậm bước vào đình, ngồi xuống cạnh bàn, sau khi trầm mặc một lát thì chợt hỏi: “Sư huynh, năm đó chưởng giáo chân nhân tiến hành thất mạch hợp nhất, vì sao huynh lại ủng hộ?”

Tề Hạo nhíu mày nhìn Lâm Kinh Vũ, Lâm Kinh Vũ cũng không né tránh mà thản nhiên nhìn hắn. Hai người đối mắt giây lát, Tề Hạo đột nhiên cười nhạt nói: “Đệ còn muốn nhắc lại chuyện năm xưa làm gì?”

Lâm Kinh Vũ không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn Tề Hạo, lát sau mới rời ánh mắt đi.

Tề Hạo nhìn chén trà trước mặt, hồi lâu sau mới nói: “Việc thất mạch hợp nhất không hợp với quy định tổ truyền của Thanh Vân. Năm xưa, Tiêu chân nhân đề xuất đã khiến toàn bộ trên dưới trông môn đều xôn xao, ý kiến loại nào cũng có. Nhưng đệ xem, đến bây giờ chẳng còn ai nhắc tới chuyện này? Hơn nữa bất kể ra sao, ai sáng suốt đều nhận ra được cục diện hiện nay, Thanh Vân môn đang không ngừng đi lên, có thể thấy chuyện thất mạch hợp nhất năm xưa hoàn toàn chính xác. Tiêu chân nhân hùng tài vĩ lược, bây giờ trên dưới toàn môn phái đều chân thành ủng hộ, không ai không phục.”

Khóe mắt Lâm Kinh Vũ giật giật, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu.

Giọng Tề Hạo tiếp tục vang lên: “Năm xưa trong thất mạch, tuy ban đầu có nhiều người hô hào phản đối, nhưng kể từ khi Tiêu sư huynh liên tục tung hoành mưu kế với các vị trưởng lão thủ tọa tới lúc giành được phần thắng cuối cùng, chỉ có riêng Tiểu Trúc Phong là một mực phản đối từ đầu đến cuối mà thôi. Đại cục đã định, có nhiều lời cũng vô ích, vi huynh thân mang trọng trách dẫn dắt mạch Long Thủ Phong, suốt đêm không ngủ ngẫm nghĩ về Đạo thống của các đời tổ sư truyền lại, thế nên năm xưa quyết định cực kỳ thận trọng, đến bây giờ nghĩ lại vẫn không hối hận.”

Lâm Kinh Vũ chợt ngẩng đầu, chau mày vội nói: “Sư huynh, đệ không có ý trách huynh, chẳng qua tự nhiên nhớ tới chuyện cũ nên vừa rồi mới hỏi thôi.”

Tề Hạo mỉm cười phất tay ngăn hắn nói tiếp: “Ta hiểu mà, đệ không cần giải thích.” Hơi ngừng một chút, lần đầu tiên trên mặt Tề Hạo hiện vẻ mờ mịt, ánh mắt cũng nhìn về xa xa, khẽ nói: “Thật ra đôi khi ta cũng suy nghĩ, liệu lựa chọn năm đó của ta là đúng hay sai? Hay nếu năm đó sư phụ vẫn còn thì người sẽ quyết định như thế nào?”

Lâm Kinh Vũ đột nhiên đứng lên nhìn Tề Hạo, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy, nói: “Sư huynh, huynh chớ nói bậy!”

Tề Hạo chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt nghi hoặc xen lẫn quan tâm của Lâm Kinh Vũ, lát sau hắn mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ lên vai Lâm Kinh Vũ: “Ta cũng chỉ than thở vài câu trước mặt đệ thôi, không cần lo lắng.”

Sắc mặt Lâm Kinh Vũ cũng dần bình tĩnh lại, hắn nhỏ giọng đáp một câu. Tề Hạo trầm mặc một lát, sau đó chuyển chủ đề: “Theo ta thấy, chuyện hào quang xuất hiện đêm nay tuy kỳ lạ nhưng vẫn không đáng để bản môn dùng toàn lực ứng phó, nhiều lắm thì để một trưởng lão tới xem xét là được. Năm xưa thất mạch hợp nhất, trong tất cả thì Phong Hồi Phong ủng hộ mạch chính nhất, thậm chí Tăng Thúc Thường sư thúc còn chủ động thoái vị để làm gương cho mọi người, như vậy cũng đủ thấy rõ tâm tư rồi. Hiện giờ, người mà chưởng giáo chân nhân tín nhiệm nhất chính là Tăng Thư Thư sư đệ, nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn Tiêu chân nhân sẽ mời hắn xuống núi để đến đó tra xét. Bởi vậy, sư đệ cũng không cần đi một chuyến thừa đâu.”

Lâm Kinh Vũ lặng lẽ gật đầu nói: “Sư huynh anh minh.”

Khóe miệng Tề Hạo hơi giật giât, dường như cười khổ với hai chữ “anh minh” này, sau đó chắp tay xoay người chầm chậm bước đi. Ánh trăng như nước chiếu lên bóng dánh ở ngôi đình cô tịch, toát lên sự lẻ loi, hồi lâu sau chợt nghe giọng hắn thoáng vọng tới:

“Phải rồi. Còn một chuyện chắc đệ chưa biết. Vài ngày trước, Tiêu chân nhân từng bí mật phái người thông báo cho Lục Tuyết Kỳ sư muội, muốn lên Đại Trúc Phonng bái phỏng một chuyến, kết quả lại bị Lục sư muội kiên quyết từ chối. Ta chỉ không hiểu, cục diện hiên nay đều tốt đẹp, vì sao vị Tiêu sư huynh của chúng ta còn muốn lên Đại Trúc Phong làm gì?”

“Hả?” Hiển nhiên Lâm Kinh Vũ cực kỳ kinh hãi, hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Tề Hạo đang chắp tay đi xa dần, đôi mắt lại hiện vẻ nghi hoặc một lần nữa, chỉ không biết rút cuộc vì hành động ngoài ý muốn của Tiêu chân nhân hay là do Tề Hạo lại có thể được chuyện bí mật bậc đó của chưởng giáo chân nhân.

Dưới ánh trăng, Tề Hạo ngẩng đầu bước đi, dáng người xa dần, cuối cùng biến mất giữa bóng trăng nhạt nhòa.

※※※

Ở con sông ngầm dưới thành Hà Dương.

Tiểu Đỉnh vừa nói câu kia ra khỏi miệng, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh liền ngẩn ra. Tô Văn Thanh phản ứng nhanh nhất, lập tức lắc đầu phản đối: “Không được, những kẻ đó bộ dáng quỷ dị, tuyệt đối không phải người lương thiện. Hơn nữa, chúng ta chưa từng nghe nói gần Thanh Vân Sơn có một nơi vùi chôn dưới lòng đất kỳ quái như thế này. Chẳng biết bên trong nguy hiểm cỡ nào, không thể tùy tiện tiến vào.”

Nhưng mặt mũi Tiểu Đỉnh cực kỳ kích động, nhìn hàng lang đá thần bí sau lưng với vẻ tràn ngập hiếu kỳ, cậu bé nhịn không được quay sang hỏi Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, huynh nói đi?”

Vương Tông Cảnh thấy Tiểu Đỉnh và Tô Văn Thanh đều nhìn mình, nhất thời hơi do dự, có điều hắn đâu phải trẻ con như Tiểu Đỉnh nên cũng lo nghĩ nhiều hơn, sau khi đắn đo suy nghĩ thì vẫn lắc đầu nói: “Tiểu Đỉnh, chúng ta không vào thì tốt hơn.”

Gương mặt Tiểu Đỉnh lập tức lộ vẻ thất vọng, Vương Tông Cảnh bước tới xoa đầu cậu bé, nói: “Tiểu Đỉnh, chúng ta ngay cả đang ở đâu còn chưa biết, không thể tùy tiện đi vào những chỗ nguy hiểm khó lường. Hơn nữa, những kẻ bị dòng nước cuốn một mạch tới đây, ngoại trừ ba chúng ta thì còn thiếu một người vẫn không tìm được.”

Tiểu Đỉnh giật mình, lập tức hô lên, đồng thời trên mặt cũng thoáng hiện nét xấu hổ, nói: “Ối. Sao đệ lại quên mất Cừu đại ca chứ! Vậy phải làm sao, đến tận bây giờ chúng ta vẫn không tìm thấy huynh ấy?”

Vương Tông Cảnh trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chỗ đầu nguồn chúng ta vừa dọc theo dòng chảy đến đây cũng không phát hiện tung tích Điêu Tứ, nói không chừng hắn bị cuốn tới hạ nguồn rồi. Chúng ta tiếp tục đi xuống đó, cẩn thận tìm kiếm biết đâu lại thấy hắn, đồng thời còn có khả năng tìm được đường thoát khỏi đây. Những kẻ khi nãy đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhất đinh phải đi vào dòng sông ngầm bằng lối nào đó, nói không chừng là ở hạ nguồn.”

Tô Văn Thanh khẽ gật đầu nói: “Vương công tử nói không sai.”

Tiểu Đỉnh lập tức nhảy lên, lớn tiếng kêu Đại Hoàng và Tiểu Hôi, một khi đổi ý, trông bộ dáng của cậu bé còn sốt ruột hơn cả hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh, vội vàng nói: “Đi mau, đi mau, chúng ta phải nhanh lên.”

Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh quay sang nhìn nhau, cùng cười khổ. Lập tức, ba người dẫn theo một khỉ một chó rời khỏi cửa động lấp lánh ánh sáng, tiếp tục tìm kiếm về hướng hạ nguồn.

Chẳng qua chuyện đời phảng phất như muốn trêu ngươi mấy người bọn họ, sau khi đi được một đoạn xa về phía hạ du, nước sông dần ngập hết tất cả đường đi, chỉ còn bãi đất dưới chân, địa hình gồ ghề đằng trước hoàn toàn bị nước ngập hết.

Đằng trước không còn đường đi, ba người nhất thời trầm mặc. Lát sau, Tô Văn Thanh nhíu mày nói: “Hết đường đi rồi. Những kẻ khi nãy vào bằng cách nào nhỉ, chẳng lẽ bới tới đây sao?”

Vương Tông Cảnh chần chừ một lát rồi nói: “Có lẽ đạo hạnh bọn họ rất cao, có thể ngự kiếm bay tới đây.”

Tô Văn Thanh nhíu mày, khuôn mặt hiện thêm vẻ lo lắng. Vương Tông Cảnh thấy hết tất cả, đương nhiên cũng biết vì sao nàng lo lắng, trên thực tế nếu những kẻ áo đen khi nãy có đạo hạnh rất cao thì tuyệt đối không phải chuyện tốt đối với bọn họ. Chẳng qua trước mắt không có đường đi, nhưng xuống nước thì ba người đều không dám. Bọn họ vốn bị dòng nước cổ quái cuốn đến chỗ quỷ dị này, chẳng may dưới lòng sông không yên ả như mặt nước mà còn có mạch ngầm quái quỷ gì đó thì chẳng phải lại rơi vào chỗ hiểm sao?

Trước tình cảnh không biết phải làm gì, ba người đành quay đầu trở về, nhìn thấy cửa động lại xuất hiện trong tầm mắt, hành lang thần bí ẩn đằng vách đá như ẩn như hiện. Đúng lúc này, Tô Văn Thanh đang dần tới gần cửa động chợt thốt lên kinh ngạc, giống như thấy thứ gì đó, nàng bước nhanh về chỗ cửa động, sau khi quan sát cẩn thận liền quay người vẫy tay với Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh, gọi:

“Hai người nhanh tới đây xem này?”

“Làm sao thế?” Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh chạy tới, nhìn theo hướng ngón tay Tô Văn Thanh chỉ thì rìa cửa động được phá ra từ vách đá có một chỗ hình như đọng lại ít nước, giọt nước nhỏ xuống nền gạch xám tạo thành một vũng màu thẫm.

Vương Toonng Cảnh do dự một chút rồi nói: “Có phải do những kẻ áo đen để lại không?”

Tô Văn Thanh quả quyết lắc đầu nói: “Khi nãy ta nhìn rất rõ, quần áo trên người họ đều khô ráo, tuyệt đối không có khả năng ngấm nước.”

Ở bên cạnh, Tiểu Đỉnh bắt đầu càu nhàu: “Không phải bọn họ thì là ai nhỉ?”

Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh lại liếc mắt nhìn nhau nhưng không nói gì. Hồi lâu sau, Vương Tông Cảnh nhỏ giọng nói: “Cô nương cũng nghĩ hắn vào đó?”

Tô Văn Thanh hơi chần chừ nói: “Ta không dám khẳng định, nhưng ngoài hắn thì ta chẳng nghĩ ra ai khác.”

Vương Tông Cảnh xoa xoa trán, dường như có chỗ nghĩ không ra, cười khổ nói: “Vậy sao hắn không bảo chúng ta?”

Tô Văn Thanh nói chầm chậm: “Có lẽ hắn không tìm thấy chúng ta, hoặc vừa lúc bị nước cuốn tới đây thì tỉnh lại, nhìn thấy cửa động liền đi vào.”

Ở bên cạnh, Tiểu Đỉnh nghe thấy cực kỳ suốt ruột, hét lớn lên: “Hai người nói gì thế, cả buổi tóm lại phải làm sao, đệ nghĩ chúng ta cứ vào xem sao đi.”

Đôi mày Vương Tông Cảnh nhíu lại, hắn thoáng nhìn Tô Văn Thanh, Tô Văn Thanh cười khổ rồi quay lại nhìn dòng sông tối đen bên ngoài, khẽ nói: “Chỉ còn cách đó, bằng không chúng ta cũng bị kẹt dưới lòng đất không tìm thấy đường ra.”

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu nói:

“Được, chúng ta vào đi!”

----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK