Chương 46: Cổ văn (Thượng)
Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong
Nhiều năm qua, Đại Trúc Phong vẫn luôn là một trong bảy ngọn núi chính của Thanh Vân Sơn, hơn nữa nó lại có tiếng là vắng vẻ. Nếu so sự hưng vượng của sáu ngọn còn lại thì nơi đây quả thật ít đền đài lầu các hơn nhiều, đệ tử truyền thừa của Đại Trúc Phong nhất mạch cũng vô cùng thưa thớt. Ngay cả khi thủ tọa đời trước là Điền Bất Dịch còn tại thế thì ngoài gia quyến của ông cũng chỉ còn có bảy người đệ tử. Dù bây giờ Thanh Vân đã được chỉnh lí lại, cũng không còn chức vị thủ tọa, thì nơi đây vẫn vắng vẻ như xưa. Trong số những đệ tử năm đó, ngoài đại sư huynh Tống Đại Nhân có thu một đệ tử là Mục Hoài Chính ở bên ngoài thì các sư đệ khác vẫn đóng cửa tu luyện. Cuộc sống cứ êm đềm trôi.
Có lẽ chỉ có rừng trúc xanh vô tận nơi đây là có thể nhiều hơn nơi khác! Nên biết rằng, Vân Đào trong Thanh Vân lục cảnh cũng nằm trên Đại Trúc Phong này.
Bên ngoài Thủ Tĩnh Đường, những tia nắng ấm áp tỏa khắp vùng núi đã trải qua vô số phong sương tuế nguyệt này. Dù cho là những căn phòng với hành lang uốn lượn dành cho đệ tử sinh sống ở đằng xa hay là góc bếp trước mặt thì lúc này đều vô cùng yên tĩnh. Hơn nữa con chó Đại Hoàng đã trở thành dấu hiệu nhận biết của Đại Trúc Phong từ bao nhiêu năm về trước kia cũng đã theo Tiểu Đỉnh xuống núi chơi khiến Đại Trúc Phong thiếu tiếng chó sủa này càng lộ ra vẻ yên bình hiếm có. Khói bếp chậm rãi tỏa ra từ trên ống khói, đồng thời có một mùi hương thơm phức nhẹ nhàng lan ra từ cửa bếp đang mở cùng với tiếng chặt củi vô cùng nhịp nhàng.
Một luồng kiếm quang màu lục đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Đại Trúc Phong, nó xoay một vòng rồi từ từ hạ xuống. Khi đếnThủ Tĩnh Đường thì nó bỗng dừng lại, áng sáng chập chờn cũng tán đi làm lộ ra bóng dáng Lâm Kinh Vũ cùng với bộ trường y màu xanh lơ trên người. Hắn khẽ xoay mình, sắc mặt hắn vô cùng bình thản, rồi sau đó bắt đầu từ từ quan sát nơi này. Đã rất nhiều năm trôi qua, từ khi hắn từng tới đây lúc còn trẻ thì vẫn chưa từng quay lại. Những hình ảnh vốn dĩ đã trở nên mơ hồ trong kí ức bỗng trở nên rõ ràng khi hắn lại đứng ở nơi này, tất cả khiến hắn nhớ lại hồi còn niên thiếu.
Dường như không ai phát giác sự xuất hiện của hắn. Tất cả phòng ốc, nhà cửa đều chìm trong yên tĩnh, không hề có một bóng người. Sự thanh tịnh của nơi đây phảng phất mang theo chút lười biếng mà nơi khác không có được. Dù vậy Lâm Kinh Vũ cũng không hề cảm thấy lạ, ánh mắt hắn rất nhanh liền chuyển tới phía trước gian nhà bếp, nơi đang phát ra âm thanh chẻ củi vô cùng nhịp nhàng kia.
Hắn im lặng lắng nghe một lúc, sau đó đi về hướng căn bếp. Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng đoạn đường này cũng không phải là quá xa.
Cũng không lâu sau, hắn đã đi tới bên ngoài cửa bếp, cũng có thể thông qua cái cửa gỗ đang mở để nhìn thấy cảnh vật ở bên trong.
Bếp lò nằm một bên, cạnh đó là vô số mảnh trúc xanh lớn nhỏ được chặt ra rồi xếp chồng chất lên nhau ở sát tường, phía xa thì có một cái bàn dài cùng vài chiếc ghế dài liền bên. Đó đồ là những đồ vật vô cùng cũ kĩ, cũng không rõ là đã nằm trong căn bếp này bao nhiêu năm tháng nhưng chũng vẫn kiên cường đứng trên mặt đất.
Khung cửa sổ thoáng đãng, chiếc bàn sạch sẽ, ngay cả chiếc bếp lò đang thổi lửa đun nước kia cũng được lau chùi sạch đến mức không nhiễm một hạt bụi nào, không hề làm người ta có cảm giác bụi bẩn như bếp lửa thế tục tối tăm, u ám, khói lửa mịt mù. Cùng lúc đó, một người đàn ông cũng kéo chiếc ghế trúc trong phòng bếp ra để ngồi, bên người hắn còn có vài cây Hắc Tiết trúc chỉ có ở hậu sơn Đại Trúc Phong, trong tay cũng cầm một thanh đao bổ củi. Hắn chậm rãi nhặt từng thanh rồi vung đao chẻ.
Lâm Kinh Vũ lẳng lặng nhìn nam tử đó, chậm rãi nhìn bộ dáng chẻ củi đầy vô cùng nhịp nhàng của hắn. Những đoạn Hắc Tiết Trúc nổi tiếng cứng rắn kia lại không khác gì khối đậu phụ xanh biếc, mỗi đao hạ xuống đều dễ dàng bị tách ra, trở thành những mảnh trúc to nhỏ đều nhau. Sau đó chúng lại bị hắn tiện tay ném đi, đồng thời xếp gọn lên đống củi đang chồng chất đằng xa.
Một lát sau, nam tử kia cảm giác được gì đó nên xoay đầu lại nhìn. Khi hắn thấy Lâm Kinh Vũ đứng ở bên ngoài cánh cửa thì cũng hơi ngơ ngác một chút, sau đó hắn liền đứng lên.
Khóe mắt Lâm Kinh Vũ khẽ giật một chút. Vẫn là gương mặt quen thuộc đó, cho dù hôm nay đã có thêm những nét tang thương, hai bên tóc mai của hắn cũng đã điểm bạc. Chuyện cũ năm nào, từ khi cả hai còn là những đứa bé ngây thơ bắt đầu hiện về trong lòng hắn. Người trong phòng, người ngoài cửa, cả hai người cùng ngưng mắt nhìn nhau.
Chỉ một cái nhìn, cả hai đều yên lặng không nói, nhưng cũng không biết đã có bao nhiêu năm tháng phong sương lặng lẽ trôi qua trong cái nhìn yên lặng ấy..
Đã qua nhiều năm rồi, dù cho có bỏ qua nhân quả năm xưa, dù cho đã buông tha mọi ân oán, hắn cũng không hề đến nơi đây. Mà người tên làTrương Tiểu Phàm kia hình như cũng không hề rời khỏi Đại Trúc Phong.
Đối với người tu đạo thì đó chỉ là cách xa vài ngọn núi, nhưng với họ, nó lại như xa tận chân trời vậy.
Vậy mà hôm nay hắn lại đến đây, yên lặng không nói gì.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương Tiểu Phàm đột nhiên khẽ nở nụ cười ôn hòa, còn có vài phần thân thương và ấm áp, hắn đứng trong phòng bếp nói:”Vào trong ngồi đi!”
Lâm Kinh Vũ có vẻ như chưa kịp thích ứng nhưng rồi cũng chậm rãi gật đầu đi vào. Trương Tiểu Phàm đi tới bên cạnh bàn ghỗ kéo ra chiếc ghế cũ kỹ nhưng vẫn còn chắc chắn đưa cho hắn :“Ngồi đi!”
Lúc này chiếc chảo lớn trên bếp lò bỗng nhiên vang lên tiếng nước sôi sùng sục. Trương Tiểu Phàm cười cười với hắn rồi xoay người đi tới bên cạnh bếp lò nhấc nắp vung lên, cầm chiếc thìa đảo qua đảo lại vài lần. Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng mảnh trúc vỡ vụn. Trương Tiểu Phàm xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ chẳng biết từ bao giờ đã ngồi trên ghế trúc, tay hắn cầm dao chẻ củi, hắn nhặt miếng trúc lên rồi bổ xuống một đao.
Một đao, rồi lại một đao, nó lại gây cho ta cảm giác nhịp điệu kì lạ nào đó. Dưới đao của hắn, Hắc Tiết trúc vốn cứng rắn vô cùng lại trở nên vô cùng mềm yếu, từng mảnh trúc cứ thế bị tách ra, tạo nên một đống mảnh trúc lớn nhỏ, sau đó chúng lại bị Lâm Kinh Vũ ném vào góc tường, xếp thành từng đống chỉnh tề. Trương Tiểu Phàm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn người bạn đã lớn lên từ nhỏ với mình, sau bao nhiêu năm rồi, hắn mới lại làm chuyện này trước mặt mình…
Hắn đi tới một bên bếp lò, tiện tay cầm vài mảnh trúc nhét vào ngọn lửa dưới đáy nồi, đồng thời tay hắn cầm lấy Thiêu Hỏa Côn trên mặt đất lên rồi cời lò vài ba cái mới đứng dậy
Cho tới khi mảnh Hắc Tiết trúc cuối cùng rơi xuống, Lâm Kinh Vũ lại ném chúng vào đống củi nơi góc tường. Sau đó hắn bỏ thanh đao chẻ củi xuống, khẽ liếc mắt nhìn thanh Thiêu Hỏa côn đen xì nơi góc tường rồi thản nhiên nói:”Đây là lần đầu tiên trong đời ta chẻ củi.”
Trương Tiểu Phàm cười phá lên, sau đó hắn kéo cái ghế gần đó ra để ngồi rồi mỉm cười nói:”Khi còn bé, gia cảnh nhà ngươi tốt hơn nhà ta nhiều,cũng đứng số một số hai trong thôn nên đương nhiên không cần phải chẻ củi, còn ta năm đó đã phải giúp cha mẹ chặt không ít củi rồi.”
Lâm Kinh Vũ gật đầu rồi lại bỗng nhiên im lặng dường như là đang nhớ lại một ít chuyện cũ, sắc mặt hắn cũng lộ ra vài phần ấm áp. Sau đó hắn khép hờ hai mắt, khẽ thở ra một hơi, quay đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, bỗng nhiên hỏi:”Lúc ông ấy chết, có phải chịu đau đớn không?”
Nét cười trên mặt Trương Tiểu Phàm biến mất, thay vào đó là vài phần nghiêm nghị. Tuy rằng những lời này của Lâm Kinh Vũ không đầu không đuôi, nhưng dường như hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của Lâm Kinh Vũ nên sau đó hắn nghiêm mặt nói:”Vạn sư bá ra đi rất thanh thản.”
Lâm Kinh Vũ chậm rãi gật gật đầu, sau đó khóe môi hắn hơi nhích, giống như mang theo vài phần tự giễu, khẽ cười một cái.
Trương Tiểu Phàm cũng không nói gì mà chỉ yên lặng ngồi ở phía đối diện để nhìn hắn, Sau một lúc im lặng, Lâm Kinh Vũ thò tay vào trong ngực lấy ra một vật hình vuông có vẻ ngoài cũ kỹ, góc cạnh cũng đã bị mài mòn đi rất nhiều đưa cho Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đưa tay tiếp nhận đồng thời nhìn Lâm Kinh Vũ có chút khó hiểu. Lâm Kinh Vũ im lặng trong chốc lát liền nói:”Thứ này là do ta phát hiện được ở một phế tích sâu trong Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, nơi này có lẽ là phế tích tế đàn của tộc Cổ Vu, nhưng không hiểu sao trong phế tích đó lại có rất nhiều pho tượng Tà Thần mà Ma Giáo cung phụng, hơn nữa... Thương Tùng cũng thường lui tới nơi này.”
Trương Tiểu Phàm nhướng mày, Lâm Kinh Vũ dừng một chút, lại tiếp tục nói:”Trước kia chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng Ma giáo có nguồn gốc từ Man Hoang ở Tây Bắc lại có quan hệ với bộ tộc đã sớm bị diệt ở Nam Cương như Cổ Vu. Sau đó ta đã đem vật này về Thanh Vân xin ý kiến chưởng giáo sư huynh, nhưng hắn cũng không thể khám phá ra điều gì từ nó. Chỉ có điều, Tiêu sư huynh đã nói rõ, chính đạo trong thiên hạ những năm gần đây tuy có xu thế phát triển nhưng cũng ẩn ước có một hai mạch nước ngầm bắt đầu chảy, đến tột cùng đó có phải là dư nghiệt của Ma Giáo rục rịch hay không thì hắn cũng không dám khẳng định. Hơn nữa khối gỗ này lại có liên quan đến Ma giáo nên hắn muốn người nhìn qua một chút.
Trương Tiểu Phàm nhíu mày: “Sao hắn không tự đến tìm ta mà lại muốn ngươi tới đây?”
Lâm Kinh Vũ thản nhiên nói:”Có người không muốn cho hắn tới gặp huynh”
Trương Tiểu Phàm nhíu mày, sau đó thần sắc hòa hoãn trở lại, nhẹ nhàng nở nụ cười. Sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ quay đầu nhìn về phía khối gỗ kia, Lâm Kinh Vũ ngồi đối diện hắn cũng không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi
Khối gỗ cũ kĩ này có màu đỏ sậm, ngoại trừ phía rìa có nhiều chỗ bị mài mòn thì phần trung tâm coi như vẫn còn hoàn chỉnh, có thể thấy khá rõ ràng vài cái đồ án kỳ dị cùng với văn tự cổ quái méo mó. Trương Tiểu Phàm chăm chú nhìn những đồ án cùng văn tự này, ngón tay chậm rãi lướt qua phía trên chúng, sắc mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng.
Không biết qua bao lâu, khi ngón tay hắn lướt qua một văn tự kỳ lạ cuối cùng, Trương Tiểu Phàm nhắm hai mắt lại lâm vào trầm tư. Lâm Kinh Vũ kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi Trương Tiểu Phàm mở mắt ra nói:”Những cái này không phải là hình vẽ, mà là một Đồ Đằng của Cổ Vu.”
Nói xong hắn chỉ tay về phía mấy cái đồ án kỳ dị ở chỗ cao nhất trên mộc bản, sau đó ngón tay chậm rãi lướt xuống, đến khi tới chỗ những chữ có phần méo mó kia thì thanh âm của hắn bỗng trở nên có chút cổ quái, kèm theo một chút gì đó khó nói nên lời. Hắn lẳng lặng nói:”Về những chữ này...chúng là kiểu chữ được lưu hành khi Ma giáo mới thành lập, cũng là thứ được Ma giáo gọi là Cổ Thánh Văn.”
Hắn cười nhạt rồi nói tiếp:”Cho đến ngày nay, Cổ Thánh Văn cũng gần như thất truyền trong Ma giáo, cũng rất ít người biết tới nó, hơn nữa cũng không thể coi là tinh thông. Cũng chỉ có vài kỳ nhân có tư chất thông minh, tài hoa trác tuyệt là có thể hiểu được đôi chút mà thôi...”
Lâm Kinh Vũ nhướng mày, đang muốn hỏi thêm thì đã thấy Trương Tiểu Phàm cầm khối gỗ kia lên rồi ném tới khoảng không giữa hai người, sau đó nhìn chằm chằm vào những văn tự kỳ dị, méo mó này nói tiếp:
“Đoạn đầu của nó có lẽ là một bài văn tế. Nó nói về việc dâng hiến lễ vật cho Cổ Thần.. là tế sống. Họ cầu cho sau khi Cổ thần ăn no, uống máu say thì sẽ phù hộ cho bộ tộc của họ mãi mãi hưng thịnh.”
Nói đến đây thì hắn thoáng im lặng rồi liền ngẩng đầu nhìn Lâm Kinh Vũ. Đúng lúc này, sắc mặt Lâm Kinh Vũ cũng hơi đổi, sau đó y cũng nhìn về phía hắn. Tiếp đó, ánh mát hai người đồng thời rơi vào chỗ màu đỏ sậm trên khối gỗ. Dương như sâu bên trong lớp vân gỗ đã thấm hồng kia còn có mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Trừ đoạn văn tế này ra thì cũng gần như không còn gì khác, nhưng mà ở cuối cùng còn có một câu nói.”
Ngón tay hắn chậm dãi di chuyển xuống phía dưới, nó lướt qua đoạn văn tế rồi đến hàng chữ Cổ Thánh Văn lớn ở dưới cùng, sau đó hắn từ từ đọc ra từng chữ từng chữ một:
“Thiên, địa, bất, nhân, dĩ, vạn, vật, vi, sô, cẩu…”
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK