Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


[/CENTER]

Chương 58: Rừng trúc (Thượng)

Sự có mặt của Nam Sơn cũng không gây nên bất cứ gợn sóng nào trong chín trăm người ở Thanh Vân biệt viện. Thực ra thì ngoài những người ở trong viện hai ba thì đa số đệ tử ở các viện khác hoàn toàn không biết nơi này đã có thêm một người. Hơn nữa Nam Sơn cũng không phải là một kẻ lắm chuyện nên từ khi đến Thanh Vân biệt viện, trừ lúc nói chuyện qua lại với Vương Tông Cảnh thì hắn hoàn toàn không có ý định bước ra khỏi cửa.

Thoáng cái đã qua bảy ngày, cũng là lúc Tiểu Đỉnh trở về nhà. Mới sáng sớm Tiểu Đỉnh đã chạy đến gõ cửa phòng Vương Tông Cảnh, nó hồn nhiên cười nói:” Vương đại ca đã chuẩn bị chưa, hôm nay có muốn về nhà với đệ không thế?”

“Đi.” Vương Tông Cảnh không hề do dự đáp lại. Thực ra thì hắn chưa giây phút nào quên chuyện này, mỗi khi nghĩ tới người thần bí ở Đại Trúc Phong kia thì trong lòng hắn cũng dậy sóng, thấp thỏm không yên. Hơn nữa sau khi gặp Tiêu Dật Tài đêm đó thì trong lòng hắn lại càng sinh ra sự hiếu kì xen lẫn nghi hoặc.

Người đó, cha của Tiểu Đỉnh, rốt cuộc là người như thế nào, rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì trong quá khứ, vì sao bây giờ hắn lại yên lòng ẩn cư ở Đại Trúc phong để làm một người đầu bếp tầm thường.

Thấy Vương Tông Cảnh lên tiếng đồng ý thì Tiểu Đỉnh cũng vô cùng vui vẻ. Nó tươi cười nói với hắn:” Tốt quá, vậy chúng ta đi thôi.”

Vương Tông Cảnh mỉm cười coi như đồng ý rồi đứng dậy đi. Hắn cũng đã sẵn sàng rồi, chỉ cần Tiểu Đỉnh tới dẫn đường là lập tức có thể xuất phát. Chỉ là khi tới gần cửa ra vào thì hắn bỗng thấy có bóng người chạy qua bên ngoài đình viện. Vương Tông Cảnh hơi do dự rồi dừng hẳn lại. Tiểu Đỉnh đi bên cạnh hắn thấy vậy thì hỏi với vẻ khó hiểu:” Có chuyện gì vậy Vương đại ca?”

Vương Tông Cảnh suy nghĩ một lát rồi ngồi xổm xuống nói:” Tiểu Đỉnh, đệ đã từng nói cho ai biết việc ta muốn về nhà với đệ chưa?”

Tiêu Đỉnh lắc đầu nói:” Không có đâu, cha đệ cũng đã dặn chuyện này chỉ được phép nói cho huynh biết chứ không được phép nói cho ai khác.”

Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu nói:” Vậy thì tốt. Bây giờ đệ hãy đi trước, tới khúc quanh của con đường mòn sau hòn đá lớn ở chân núi đợi huynh, huynh sẽ tới ngay, hiểu không?”

Tiểu Đỉnh nhìn hắn như hiểu như không, sau đó gương mặt nó bỗng hiện lên vẻ thần bí, nó nhỏ giọng nói:” Vương đại ca, huynh muốn giữ bí mật, không để người khác biết quan hệ của chúng ta phải không?”

Vương Tông Cảnh ngây người ra, hắn gãi đầu, cười khổ đáp:” Cũng không sai lắm…”

Tiểu Đỉnh thì lại vô cùng phấn khởi, nó giơ nắm đấm nhỏ lên dứ vài cái rồi nói:” Được rồi, cứ như vậy đi, bây giờ đệ sẽ tới đó chờ huynh, huynh mau tới nha…”

Vương Tông Cảnh mỉm cười đáp:” Được.”

Tiểu Đỉnh cười tươi vẫy tay chào rồi nó bước chân sáo rời đi. Vương Tông Cảnh theo nó tới cửa, nhìn nó hô lên Đại Hoàng, Tiểu Hôi vài lần thì hai con thú cưng kia lập tức xuất hiện. Sau đó chúng đi cùng nó về hướng cửa ra. Vương Tông Cảnh đứng ở bục cửa quan sát chung quanh. Chỉ thấy trừ hắn là đang ở bên ngoài thì tất cả các phòng khác trong viện đều đang đóng kín cửa, còn bóng người lúc nãy có lẽ là của Cừu Điêu Tứ. Sớm như vậy hắn đã ra ngoài cũng là chuyện hiếm nhưng lúc này chắc cũng đã về phòng nghỉ rồi.

Hắn duỗi tay, vặn eo, thở ra hít vào vài cái thì cảm thấy tinh thần sáng khoái, cơ thể khỏe khoắn thì không khỏi nhớ tới công pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo mà Tiêu Dật Tài truyền cho hắn bảy ngày trước. Hắn cũng đã làm theo lời dạy bảo của Tiêu Dật Tài, từ hôm đó ngừng hẳn việc tu luyện Thanh Phong quyết mà bắt đầu chăm chú tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo.

Nhưng có lẽ vì thời gian quá ngắn nên hắn không cảm thấy có gì thay đổi, tuy vậy sáng nay khi đứng ở trong Thanh Vân biệt viện này nghĩ về việc vô số người khác vẫn đang luyện Thanh Phong quyết thì hắn cũng có chút hả hê. Dù cho hắn hiểu rằng mình có được công pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo thì cũng chỉ là cái giá cho việc bước lên con đường sau này thì lúc này trong lòng hắn cũng có chút vui sướng nhẹ nhàng dâng lên.

Ước chừng sau nửa tuần trà Vương Tông Cảnh mới ung dung đi ra khỏi phòng chữ Hỏa, tiếp đó đi ra khỏi viện hai ba rồi tiến thẳng về cửa ra vào biệt viện. Lúc này bên trong Thanh Vân biệt viện có không ít người đi lại trên đường, trong dòng người nhộn nhịp ấy, ngoại trừ thân hình có hơi to lớn một chút thì Vương Tông Cảnh hoàn toàn không có điểm gì nổi bật. Hắn cứ như thế rời khỏi biệt viện, chậm rãi đi qua con đường mòn trong rừng, thẳng tới cổng lên núi Thanh Vân.

Ở sau hòn đá lớn trên con đường mòn Tiểu Đỉnh đang buồn chán ngồi đợi, vừa thấy hắn thì nó liền trở nên vui vẻ. Sau khi vẫy tay ra hiệu thì nó cũng khôn khéo không nói thêm gì cả mà chỉ mang theo Đại Hoàng Tiểu Hôi đi về con đường mòn trên núi, đảo mắt đã không còn thấy bóng người. Vương Tông Cảnh lập tức cũng đi về hướng đó. Nơi sơn môn cũng không khác gì bình thường, chỉ có một vài đệ tử Thanh Vân trông coi, chỉ là dường như họ đã được dặn dò từ trước nên khi thấy Vương Tông Cảnh tới thì chỉ gật nhẹ đầu chứ không hề định ngăn cản, khiến hắn có thể dễ dàng đi qua. Điều này làm cho vô số lí do mà Vương Tông Cảnh đã chuẩn bị nói không có cơ hội được sử dụng nữa.

Đi men theo những bục đá vững chắc gồ ghề nơi sơn đạo, rất nhiều nơi còn có vẻ đã bị hủy hoại, tựa như dấu vết để lại của gió mưa suốt bao nhiêu năm tháng, vừa tang thương lại có chút gì đó cổ xưa cũ kĩ. Hai bên sơn đạo cây mọc xanh tươi, tiếng chim hót ríu rít truyền ra từ nơi cành là rậm rạp, càng đi càng thấy không gian chung quang yên bình, làn hơi tươi mát trong không khí cũng ngày một rõ ràng hơn.

Rẽ vào một khúc ngoặt thì lập tức trông thấy Tiểu Đỉnh đang ngồi cười trên một bục đá, bên cạnh có Đại Hoàng đang lười biếng nằm, Tiểu Hôi thì lại ngồi xổm ở bục đá cao hơn không ngừng bới lông Đại Hoàng. Thấy Vương Tông Cảnh đi tới thì Tiểu Đỉnh lập tức cười tươi đồng thời không ngừng vẫy tay nói:” Vương đại ca, mau tới đây.”

Vương Tông Cảnh đi tới bục đá đó, hơi liếc nhìn Đại Hoàng và Tiểu Hôi bên người Tiểu Đỉnh rồi lập tức quay sang nói với nó:” Chờ lâu chưa, có sốt ruột lắm không?”

Tiểu Đỉnh lắc đầu cười nói:” Không đâu.”

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn trời rồi cười nói:” Vậy tốt rồi, chúng ta nên đi mau thôi, núi trong dãy Thanh Vân này cao như vậy mà nhà đệ lại ở tận đỉnh núi, dù chúng ta đi gấp từ bây giờ thì sợ là phải mất cả ngày mới có thể tới được đấy.”

Bên cạnh, hai tai Đại Hoàng bỗng dựng lên rồi nó mũi nó bỗng có tiếng phì phì phát ra, con khi Tiểu Hôi cũng quay sang nhìn về bên đó.

Tiểu Đỉnh ngẩn người ra một lúc rồi lắc đầu cười nói:” Không cần đâu, Vương đại ca, chúng ta không cần phải leo núi.”

Vương Tông Cảnh giật mình, hắn nói với vẻ kinh ngạc:” Tiểu Đỉnh, đệ nói sao cơ?”

Tiểu Đỉnh cười rồi kéo cái túi lớn ở sau lung về đằng trước, tiếp đó nó thò tay vào mò, sau một lúc thì lấy ra một pháp bảo hình vuông lóe ra ánh sáng nhàn nhạt. Vật này có sáu mặt, cũng không lớn hơn đầu Tiểu Đỉnh là mấy, mỗi mặt lại có số chấm khác nhau, nhìn có vẻ vô cùng kì lạ. Vương Tông Cảnh mở to mắt nhìn một lúc, không biết vì sao lại cảm thấy vật này rất quen, sau một lúc nhìn đi nhìn lại thì nhận ra nó có bề ngoài giống hệt hòn xúc xắc mà ngày xưa hắn dùng để đánh bạc ở ngoài đường.

“ Cái này, nó là cái gì vậy?”

Vương Tông Cảnh nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn nhầm rồi, nào có ai lại đi luyện chế pháp bảo như vậy chứ, vậy nên mới thật thà hỏi Tiểu Đỉnh.

Tiểu Đỉnh cười hì hì rồi ném pháp bảo xúc xắc trong tay ra. Nó quay ra làm mặt quỷ với hắn rồi nhỏ giọng nói:” Đây là pháp bảo xúc xắc mà đệ thắng được từ chỗ Lục sư bá, người còn nói là cho ta chơi mượn chơi bảy ngày. Hôm nay chúng ta hãy dùng nó để về núi, cái này nhanh hơn leo núi nhiều.”

Thật sự là xúc xắc… Vương Tông Cảnh lập tức nghẹn lời, trong lòng liền nghĩ không biết đến cùng là vị tiền bối đức cao vọng trọng nào trong Thanh Vân môn đã luyện chế món pháp bảo này.. Đúng là pháp bảo quá khác người. Có điều đấy chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong lòng hắn, liền sau đó hắn đã có thể lấy lại phản ứng nên ngạc nhiên hỏi Tiểu Đỉnh:” Tiểu Đỉnh, đệ mới nói muốn dùng pháp bảo này để về nhà, vậy là đệ đã có thể ngự kiếm phi hành rồi sao?”

Tiểu Đỉnh xua tay nói:” Không đâu, đệ vẫn chưa làm được, nhưng nơi này có vẫn còn người khác có thể làm được.”

Nói xong nó quay sang nhìn con chó vàng và con khỉ xám đang vui vẻ chơi đùa bên cạnh đồng thời hô lớn:” Tiểu Hôi, mau tới đây.”

Vương Tông Cảnh vô cùng kinh hãi, ánh mắt liền chuyển hẳn lên người con khỉ lông xám kia. Chỉ thấy Tiểu Hôi hơi nhếch môi, vui vẻ chạy đến. Tiếp đó Tiểu Đỉnh ném pháp bảo xúc xắc về phía nó, Tiểu Hôi lập tức dùng hai tay đỡ lấy, đồng thời kêu chi chi vài tiếng. Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Tông Cảnh, ánh sáng bên ngoài pháp bảo chợt bừng lên rồi nó cũng to lên mấy lần đồng thời bắt đầu xoay tròn, lơ lửng đứng giữa không trung.

Tiểu Hôi nhảy lên đầu tiên, ngay sau đó Tiểu Đỉnh cũng bò lên, sau đó Đại Hoàng mới uể oải nhảy lên xúc xắc. Hòn xúc xắc lúc này đã lớn hơn những xúc xắc bình thường cả trăm lần nhưng sau khi bị ba chủ tớ này nhảy lên, nhất là với thân hình to lớn của Đại Hoàng, thì đã trở nên rất chật chột, gần như không còn chỗ trống.

Tiểu Đỉnh ngó trái ngó phải rồi dứt khoát bò lên ngồi trên người Đại Hoàng thì mới miễn cưỡng tạo ra một chỗ đủ cho một người ngồi. Sau đó nó quay lại vẫy tay nói với Vương Tông Cảnh:” Vương đại ca, lên đây nào.”

Khóe miệng Vương Tông Cảnh hơi co lại. Nhìn cảnh này quả thật rất buồn cười, hơn nữa nhìn vào pháp bảo xúc xắc chật chội này thì muốn bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu nguy hiểm, muốn có bao nhiêu thiếu tin cậy thì liền có bấy nhiêu. Nó không hề lơ lửng ổn định trong không trung mà cứ bập bềnh lên xuống, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể rơi hẳn xuống vậy.

Nói không chừng, thứ đồ chơi này đang bay trên trời thì sẽ lập tức rơi xuống..

Không tin nổi là con khỉ kia lại có thể điểu khiển pháp bảo…

Vương Tông Cảnh cảm thấy trán mình đã có mồ hôi lạnh, nhưng khi Tiểu Đỉnh tiếp tục thúc giục thì hắn cũng không do dự nữa. Hắn thầm căn răng tự nhủ, dù sao thì tính mệnh của Tiểu Đỉnh cũng quý giá hơn hắn nhiều, nó còn không sợ thì ta sợ cái gì chứ! Vì vậy, mang theo vẻ bi tráng, Vương Tông Cảnh nhảy mạnh lên xúc xắc. Ngay khi chạm chân lên xúc xắc thì tự nhiên cảm thấy chân bị thụt xuống, xúc xắc bỗng nhiên hạ thấp hẳn, suýt nữa là rơi xuống đất, khiến cho Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng giật mình.

Tiểu Đỉnh kêu ca vài tiếng rồi quay sang phàn nàn với con khỉ long xám ở đằng trước:” Tiểu Hôi, ngươi có thể làm ổn định một tí không..”

Con khỉ trừng mắt, trong miệng không ngừng chi chi chi, thoạt nhìn thì có vẻ đang rất tức giận. Tiểu Đỉnh cũng mặc kê nó mà chỉ vung tay về phía trước đồng thời quát lớn:” Đi nào, đi nào..”

Tiểu Hôi hừ hừ vài tiếng rồi đặt hai tay lên mặt số bốn của pháp bảo xúc xắc. Cũng không thấy nó dùng sức thi pháp gì thì pháp bảo xúc xắc đã như bị một sức mạnh nào đó thúc động, bắt đầu chậm rãi bay lên cao, sau đó từ từ tăng tốc độ, nhanh chóng lao về phía dãy núi cao vút ở phương trời phía xa..

Lại nói tiếp, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Vương Tông Cảng cưỡi pháp bảo ngự không phi hành, bởi trước đây Lâm Kinh Vũ và Vương Tế Vũ cũng từng mang hắn đi, nên cũng coi như có kinh nghiệm, không đến nỗi quá sợ hãi. Chỉ là lần phi hành hôm nay quả thật khác hẳn trước đây, Lâm Kinh Vũ và Vương Tế Vũ khi mang theo hắn thì đều lao đi như gió vào trong tầng mây, pháp bảo của họ cũng khiến người khác cảm thấy rất ổn định, tuyệt đối không khiến người khác lo rằng sẽ bị rơi xuống. Nhưng lúc này, hai người với một khỉ một chó đừng chen chúc trên xúc xắc pháp bảo, chật chội không thể chịu nổi. Hơn nữa không rõ là do con khỉ này không đủ đạo hạnh hay là do công pháp không đúng mà điều khiển pháp bảo xúc xắc này vô cùng thê thảm, lúc cao lúc thấp, lúc nghiêng trái, lúc nghẹo phải, thi thoảng còn tạo ra vài động tác vô cùng nguy hiểm. Bên tai thì kình phong gào thét, nhìn xuống dưới chân lại chỉ là một khoảng hư không hàng trăm trượng. Dù cho tâm tính Vương Tông Cảnh đã sớm được tôi luyện như sắt đá thì lúc này cũng không khỏi run lên, quả là khóc không ra nước mắt.

Sắc mặt Tiểu Đỉnh ở bên cạnh cũng rất khó coi, hai tay cứ nắm chặt cổ Đại Hoàng đồng thời không ngừng hét lên với con khỉ lông xám ở đằng trước:” Tiểu Hôi, sao ngươi lại kém như vậy chứ, cha ta bình thường đều bảo với ta là ngươi rất giỏi, ngươi có thể bay ổn định một chút được không chứ..”

Tiểu Hôi ngồi đằng trước thì lại ko hề có khẩn trương mà thậm chí còn tỏ ra vô cùng thoải mái, nó vẫn mang theo sự vui vẻ điều khiển xúc xắc lao đi, dù cho suốt đường vẫn đi xiên ngang vẹo dọc, vô cùng khó coi thì nó thi thoảng vẫn kêu chi chi đầy hưng phấn. Cứ như vậy, cá bọn ngồi trên pháp bảo xúc xắc, theo chân núi Thanh Vân sơn bay lên, tốc độ cũng không quá nhanh nhưng cũng nhanh hơn việc đi từng bước từng bước lên rất nhiều, cho nên còn chưa tới buổi trưa thì bọn họ đã bay lên tới Đại Trúc phong.

Tiểu Đỉnh nhìn về phía xa liền nhe răng cười vui vẻ, nó chỉ về một ngọn núi hùng vĩ nấp sau làn mây đồng thời nói với Vương Tông Cảnh rằng đó là Đại Trúc phong.

Trong lòng Vương Tông Cảnh cũng có chút không yên, đương nhiên là cũng rất lo lắng về kĩ năng phi hành của con khỉ Tiểu Hôi, sợ rằng nó không cẩn thận làm pháp bảo rơi xuống, chết ngay khi tới Đại Trúc phong, khiến cho người ta cảm thấy thật sự muốn rơi lệ.

Nhưng may mắn là mọi chuyện cũng không đi theo hướng xấu như vậy, con khỉ Tiểu Hôi nhìn thì có vẻ không đáng tin nhưng pháp bảo xúc xắc vẫn kiên cường, lúc trái lúc phải, lúc lên lúc xuống, từ từ tiến về Đại Trúc phong. Theo mây mù tan ra, đỉnh núi kia cũng ngày một trở nên rõ ràng, Vương Tông Cảnh cũng dần dần mơ hồ nhìn ra hình dáng của ngọn núi này, ngoài ra còn có thanh âm quái lạ như từng lớp sóng gợn không ngừng tỏa ra, như con sóng của một cơn hồng thủy quét sạch trời đất, lan tỏa trong cả vùng trời này.,

Đó là một ngọn núi vô cùng xanh tươi, khắp nơi đều là màu xanh tươi mát, vô số ngọn trúc mọc lên che phủ tất cả ngóc ngách trên ngọn núi này, như thể vẽ ra một nét xanh đậm giữa trời đất. Ngọn núi bao la, cao vút chân mây, mỗi khi có những con gió mạnh thổi qua lại rừng trúc mênh mông, nhìn từ nơi xa lại, chỉ thấy một con sóng xanh biếc của rừng trúc bị gió lay động. Sau một lúc, gió ngừng thổi, làn sóng bao phủ cả dãy núi ấy lại bật ngược trở lại, tựa như con sóng lên bùng lên giữa đại dương, mạnh mẽ cuốn trào. Cùng với đó là âm thanh của vô số cành trúc va vào nhau, tạo nên âm hưởng rào rào quanh quẩn bên tai như khiến cho tấm lòng người ta rộng mở. Trước vẻ đẹp ấy của trời đất, ta chợt cảm thấy mình bé nhỏ đến dường nào.

Không ai nói gì, nhưng lúc này Vương Tông Cảnh cũng biết đây là Trúc đào, một trong Thanh Vân lục cảnh trong truyền thuyết. Đứng nhìn biển trúc mênh mông trong sơn mạch, trông gió núi thổi ngang, thấy từng cơn sóng trúc liên tục đảo lên chìm xuống như những con sóng biến vĩnh viễn không ngơi nghỉ. Vẻ đẹp thần kì của tạo hóa giữa trời đấy này quả thực khiến lòng người vô cùng sảng khoái.

Trong quang cảnh đặc biệt ấy, Tiểu Hôi vẫn điều khiển pháp bảo xúc xắc như trước, đến cuối cùng có lẽ là do trời chiều lòng người hoặc là do đã đến nơi nên nó dù nó lắc lư đến chóng mặt nhưng cũng an toàn hạ xuống Đại Trúc phong.

Vương Tông Cảnh cũng không hề để ý tới thể diện của con khỉ lông xám này nên khi còn cách mặt đất năm sáu xích đã vội vã nhảy xuống. Ngay khi hắn cảm thấy mặt đất kiên cố của Đại Trúc phong ở dưới chân thì mới ngửa đầu nhìn trời đồng thời khẽ thở dài. Đến lúc này hắn mới cảm thấy có chút mệt mỏi, rõ ràng là ngồi phi hành trên pháp bảo xúc xắc do khỉ điều khiển cũng mệt mỏi không kém giao đấu với yêu thú.

Chi chi chi, vài tiếng kêu vang lên từ phía sau, Tiểu Hôi sau khi cho pháp bảo xúc xắc hạ xuống đất đã quay sang nhìn Vương Tông Cảnh, rõ ràng là nó ko hề hài lòng với kẻ đã không kiên nhẫn nhảy xuống trước này. Nhưng Vương Tông Cảnh cũng lập tức làm ngơ, mà Đại Hoàng vốn cho người ta cảm giác vô cùng bình thản trong xuất chuyến đi thì lại vô cùng vui vẻ, chạy tới chạy lui trên mặt đất, hết ngóng phía này lại ngửi phía khác, sau đó đột nhiên sủa uông uông. Việc này lập tức khiến cho vùng núi hết sức yên bình này ngập tràn tiếng chó sủa, như thể đang hùng hồn tuyên bố với mọi người:” Đây là địa bàn của ta, ta đã trở về đây!”

Trong tiếng chó sủa lại dường như xen lẫn tiếng cười ở đằng xa, nhưng mãi một lúc sau vẫn không có ai xuất hiện. Vậy mà Tiểu Đỉnh lại kéo áo Vương Tông Cảnh, vui vẻ cười nói:” Vương đại ca, đi gặp cha đệ thôi.”

Nói dứt lời thì nó lập tức quay đầu đi về phòng bếp hẻo lánh ở đối diện phia xa Thủ Tĩnh đường, xem ra tên nhóc này cực kì quen thuộc với từng gốc cây ngọn cỏ ở Đại Trúc phong này. Vương Tông Cảnh tất nhiên ko dám làm ngơ tiếp nên vội vã bước theo. Tiểu Hôi là người cuối cùng rời khỏi pháp bảo xúc xắc, sau đó nó vỗ tay một cái, pháp bảo xúc xắc lập tức bé hẳn lại, chỉ cần một tay đã có thể cầm được. Nó ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tiểu Đỉnh đã dẫn Vương Tông Cảnh đi về phòng bếp, còn Đại Hoàng cũng đang chạy ngay phía sau.

Tiểu Hôi khẽ động, có lẽ định chạy về phía đó thì đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh vương tay nắm lấy pháp bảo xúc xắc. Tiểu Hôi cũng phản ứng rất nhanh, lập tức kéo mạnh xúc xắc lại, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Đỗ Tất Thư không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, vui vẻ nhìn con khỉ long xám, rồi lại ngồi xuống xoa đầu nó cười nói:” Tiểu Hôi, nghe lời nào, mau trả pháp bảo lại cho ta.”

Tiểu Hôi thấy là hắn thì cũng ngẩn ra một lúc, khóe miệng kêu Chi chi, xem bộ có chút do dự. Đỗ Tất Thư lập tức trợn mắt nói:” Đáng giận, Tiểu Đỉnh đánh cuộc với ta là chỉ mượn xúc xắc này chơi bảy ngày, sau khi về núi thì sẽ trả ta, con khỉ nhà ngươi lại muốn xù nợ hả!”

Tiểu Hôi lầm bầm gì đó trong miệng rồi cuối cùng buông tay ra. Đỗ Tất Thư như được đại xá nên vừa cười lớn vừa trân trọng ôm pháp bảo vào trong ngực đồng thời vuốt ve vài cái, vô cùng hài lòng. Sau đó hắn lập tức quay người nhanh chóng bỏ đi, dường như sợ hãi Tiểu Hôi sẽ đoạt lại pháp bảo.

Cái đuôi của Tiểu Hôi lắc lư vài cái, nó nhìn Đỗ Tất Thư đang nhanh chóng lủi ra xa, trên mặt có chút cổ quái. Nó thò tay gãi đầu, tựa như cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiểu Đỉnh chạy tới cửa phòng bếp bên cửa, khi thấy bóng dáng quen thuộc ở bên trong thì lại vui vẻ, nó lập tức lao vào đồng thời hô to:” Cha, cha, con đã về.”

Người đàn ông trong phòng bếp lập tức quay người lại, quần áo đơn sơ, nụ cười ấm áp, đó chính là cha Tiểu Đỉnh, Trương Tiểu Phàm.

Thấy Tiểu Đỉnh cứ chạy như bay tới thì nét cười cũng hiện ra trên mặt Trương Tiểu Phàm. Hắn giang hai tay, hơi dùng sức bế con mình lên rồi ném nhẹ lên trời. Tiểu Đỉnh cười không ngừng, đến khi rơi xuống lại được cha mình ôm lấy thì mới thò tay ôm cổ Trương Tiểu PHàm nói:” Cha, thấy con về thì người có vui không?”

Trương Tiểu Phàm gật đầu cười nói:” Vui lắm, Tiểu Đỉnh về nhà thì ta vui lắm..”

Tiểu Đỉnh cười lớn, sau đó vùng vằng nhảy xuống rồi quay đầu ra cửa nói:” Vương đại ca, huynh mau tới đây..”

Vương Tông Cảnh vốn đứng ở cửa ra vào, còn đang do dự không biết có nên đi vào hay không thì chợt nghe Tiểu Đỉnh nói vậy, cộng thêm Trương Tiểu Phàm chỉ khẽ nhìn rồi gật đầu mỉm cười với hắn thì trong lòng cũng thấy bình tĩnh hơn hẳn, vẻ khẩn trương lúc nãy cũng không hiểu sao đột nhiên biến mất. Hắn mỉm cười đi vào trong bếp.

Trương Tiểu Phàm xoa xoa đầu Tiểu Đỉnh, rồi cúi thấp người nói thầm với nó vài câu, giọng nói cũng chứa đầy sự thương yêu. Tiểu Đỉnh cứ toe toét cười coi như đồng ý. Cuối cùng Trương Tiểu Phàm mỉm cười nói:” Đi tìm mẹ con đi, nàng chắc là đang ở Thủ Tĩnh đường đấy nói chuyện với Mẫn di của con đấy.”

Tiểu Đỉnh khẽ gật đầu rồi quay ssang cười nói với Vương Tông Cảnh:” Vương đại ca, đệ đi trước nhé, huynh cứ ở chơi đi.”

Vương Tông Cảnh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, hắn thầm nhủ tên nhóc này đúng là rất ham chơi. Chỉ thấy Tiểu Đỉnh như làn khói phóng vụt ra ngoài, còn chưa tới Thủ Tĩnh đường thì nó đã bắt đầu la lớn:

“ Mẹ, mẹ, con về rồi đây, mẹ đang ở đâu!”


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK