- Còn không buông tay!
Đột nhiên, một tiếng quát lớn át hết tất cả âm thanh, tiếng thét như sấm, ngay lập tức khiến tất cả mọi người chấn động. Bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Thụy Vũ nổi giận đến mức mặt chuyển từ xanh thành trắng, vỗ một chưởng làm nát vụn chiếc bàn vuông bằng gỗ bên cạnh. Trên đại đường hoàn toàn yên tĩnh, Vương Tông Cảnh lẳng lặng liếc nhìn qua phía bên kia một cái, sau đó đặt Tôn Ngọc Phượng xuống, buông tay ra.
Tôn Ngọc Phượng ho sặc sụa, sắc mặt trắng bệch, loạng choạng lui ra sau. Vương Thụy Chinh từ phía sau bước tới vội đỡ lấy, sau đó trừng mắt nhìn Vương Tông Cảnh một cách lạnh lùng căm hận. Y giận dữ quát lên rồi bước tới một bước, trong tay đã có thêm một tấm phù màu xanh.
Đồng tử Vương Tông Cảnh co lại, thân thể không tự chủ lui về sau một bước. Tấm bùa kia còn chưa phát động mà trên đại đường tựa hồ đã nổi lên từng trận âm phong, những hoa văn kỳ dị trên lá búa lần lượt sáng lên, chuẩn bị phát động. Đúng lúc này, một thân ảnh thình lình vọt tới chắn trước người Vương Tông Cảnh, chính là Nam Thạch Hầu.
Cánh tay Vương Thụy Chinh hơi hạ xuống, đôi mắt híp phóng ra hai tia hàn quang, lạnh lùng nói:
- Thế nào, Nam quản gia lại còn muốn bao che cho tên súc sinh này sao?
Nam Thạch Hầu nhíu nhíu mày, đáp:
- Thập lục gia, người hiểu lầm rồi, chẳng qua sự tình trước mắt còn chưa tra xét rõ ràng…
Vương Thụy Chinh giận dữ quát:
- Còn muốn hỏi cái gì nữa, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng hay sao? A Đức bị đánh thành thế này rồi mà tên súc sinh kia vẫn dám làm vậy với đại tẩu, nếu không dạy dỗ cẩn thận một phen vậy chẳng lẽ muốn để hắn tạo phản sao!
Nam Thạch Hầu nhìn chằm chằm vào tấm phù màu xanh giữa hai ngón tay y, sắc mặt ngưng trọng, nhưng ngoài miệng vẫn nói một cách bình tĩnh:
- Thập Lục gia chớ nóng giận, Thạch Hầu không có ý muốn đối đầu với ngài. Chẳng qua trước mắt, khục, khục…
Nam Thạch Hầu ho khan hai tiếng, cũng không nói nốt, nhìn thoáng qua Vương Thụy Chinh rồi lại nhìn lướt ra sau hắn như có thâm ý.
Vương Thụy Chinh mặt biến sắc, lồng ngực phập phồng, cuối cùng uất hận dậm chân một cái thu hồi tấm phù màu xanh lại, quay người đỡ Tôn Ngọc Phượng lui về bên cạnh Vương Tông Đức. Tôn Ngọc Phượng nhìn thấy con trai mình đầy thương tích, lập tức lại khóc nức nở, nhào tới người hắn mà đấm ngực dậm chân kêu gào không ngừng.
Vương Tông nhìn cảnh này với vẻ chán ghét, bất thình lình quay đầu rời đi. Đám người đứng bên cạnh nhất thời kinh ngạc, bất giác tự động nhường lối, cứ thế để hắn dễ dàng ra khỏi đại đường, nháy mắt đã không thấy bóng người đâu. Nam Thạch Hầu bị hắn làm cho kinh sợ hoảng hồn, nhất thời không kịp phản ứng, vội vàng quay đầu lại nhìn Vương Thụy Vũ, chỉ thấy giờ phút này sắc mặt Vương gia chủ đã chuyển từ trắng thành đen, dường như sắp tới giới hạn bộc phát rồi.
Nam Thạch Hầu thầm thở dài một hơi, nghĩ bụng chuyện hôm nay e rằng không có cách nào cứu vãn nữa rồi. Ông khẽ lắc đầu, quay người nói với Nam Sơn đang quỳ trên mặt đất:
- Tiểu Sơn, nhanh đi gọi Cảnh thiếu gia về, bất luận thế nào cũng phải trông chừng hắn.
Cậu bé mập mạp hơi ngây người rồi vội vàng bò dậy, gật đầu đáp lời thật lớn, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài đại đường.
Nam Thạch Hầu lại liếc nhìn Vương Thụy Vũ, thấy sắc mặt ông ta vẫn đen sì như cũ nhưng đã khẽ gật đầu, liền cao giọng nói với những người xung quanh:
- Mọi người, chuyện này không nhỏ, cần bàn bạc kỹ lưỡng thêm. Gia chủ sẽ tự có quyết định, tất nhiên sẽ cho mọi người một tiếng công bằng, bây giờ xin mọi người giải tán trước.
Đám người Vương gia đưa mắt nhìn nhau, nhưng dưới uy thế của Vương Thụy Vũ không ai dám nói thêm gì, đành lần lượt rời khỏi đại đường.
Gọi hạ nhân đưa cáng tới rồi cẩn thận đặt Vương Tông Đức lên, sắc mặt Vương Thụy Chinh đầy vẻ giận dữ không cam lòng, đang định đi theo đại tẩu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Vương Thụy Vũ từ phía sau:
- Thụy Chinh, ngươi chờ chút.
Vương Thụy Chinh dừng bước, quay đầu lại thấy mọi người trên đại đường đã tản đi hết, trước mắt chỉ có Vương Thụy Vũ và Nam Thạch Hầu đang đứng đó. Ba người mặt đối mặt với nhau, đại đường bỗng nhiên trở nên rất trống trải.
- Còn chuyện gì hả đại ca?
Sắc mặt Vương Thụy Chinh rất khó coi, giọng điệu cũng không hề dễ nghe chút nào.
Vương Thụy Vũ không lập tức trả lời, bộ dạng tức giận chuẩn bị bộc phát vừa nãy bây giờ đang dần dần bình tĩnh trở lại. Lúc này, y nhìn thoáng qua Vương Thụy Chinh rồi bỗng nhiên nói:
- Tấm "Liệt Hỏa phù" trong tay Vương Tông Đức là của ngươi cho hắn hả?
Vương Thụy Chinh biến sắc mặt, nhưng vẫn gật đầu, đồng thời mở miệng đáp:
- Đúng, là đệ cho nó đấy, nhưng đó là vì tư chất A Đức không tệ, đã có thể sử dụng phù lục. Thân là con cháu Vương gia, đệ cho nó cũng là để phòng thân.
Ánh mắt Vương Thụy Vũ lóe lên, sắc mặt hơi lạnh lùng, hỏi:
- Vậy khi ngươi cho nó, có nói thứ này nghiêm cấm dùng với người của Vương gia không?
Sắc mặt Vương Thụy Chinh lập tức trở lên khó coi, cứ đứng ở đấy không nói tiếng nào.
Nam Thạch Hầu đứng bên thấy bầu không khí dường như có vẻ hơi căng thẳng, bèn nhíu mày cười “haha” bước tới giảng hòa, nói:
- Gia chủ, Thập Lục gia, tất cả mọi người đều là huynh đệ ruột thịt, không có chuyện gì không thể bàn bạc được, hãy ngồi xuống rồi từ từ thương lượng.
Nói xong liền mang ghế đến mời Vương Thụy Vũ ngồi, tiếp đó tự tay bưng trà tới lần lượt mời hai người bọn họ, sau cùng quay người đưa ánh mắt hướng sang phía Vương Thụy Chinh, ra ý bảo hắn cũng ngồi xuống.
Vương Thụy Chinh lặng lẽ ngồi xuống, nhìn thoáng qua Nam Thạch Hầu, khẽ gật đầu với ông một cái.
Vương Thụy Vũ ngồi đằng kia, sắc mặt cũng không hề dễ coi hơn chút nào, ánh mắt nhìn lên người Vương Thụy Chinh, hơi ngừng giây lát, rồi lại cười lạnh một tiếng nói:
- Tông Đức tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, ngươi hôm nay cũng lợi hại nhỉ…, lấy "Quỷ âm phù" ra trước mặt mọi người, định đại khai sát giới sao?
Cơ mặt Vương Thụy Chinh khẽ giật giật một phát, sau đó từ từ cúi đầu xuống. Vương Thụy Vũ nhìn bộ dáng của hắn dường như lại càng thêm tức giận, đặt mạnh chén trà trên tay xuống bàn, giận dữ “hừ” một tiếng, quát:
- Trong mắt ngươi có còn gia chủ ta đây nữa hay không?
Nói xong cũng không đợi Vương Thụy Chinh trả lời, lập tức đứng dậy rời đi không thèm ngoảnh đầu lại. Nam Thạch Hầu cau mày đứng một bên, chờ sau khi Vương Thụy Vũ ra khỏi đại đường liền bước tới bên cạnh Vương Thụy Chinh, khẽ nói:
- Thập lục gia, gia chủ đã đi rồi.
Sắc mặt Vương Thụy Chinh đờ đẫn, chầm chậm đứng dậy, nhìn sang Nam Thạch Hầu, chắp tay, nói:
- Thụy Chinh hành sự kích động, cảm ơn Nam quản gia đã nể mặt.
Nam Thạch Hầu cười khổ một tiếng, nói:
- Gia chủ cố tình giữ ngài lại, đợi lúc không có ai mời nói những lời này cũng vì trong lòng coi trọng Thập Lục gia, ngài đừng quá bận tâm.
Vương Thụy Chinh lắc đầu, mặt không tỏ vẻ gì, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm đi ra ngoài. Nam Thạch Hầu đứng phía sau nhìn bóng hắn, vẻ lo lắng trong mắt càng thêm nặng nề.
※※※
Nam Sơn đuổi theo đến ngoài cửa đã không thấy bóng dáng Vương Tông Cảnh đâu, trong lòng cuống lên, vội chạy đến tiểu viện mà Vương Tông Cảnh ở. Nhưng vừa chạy được hai bước nó bỗng dừng chân lại, nghĩ ngợi một chút rồi tóm lấy tên gia đinh gần đó rồi hỏi mấy câu, liền biết được Vương Tông Cảnh đã đi ra ngoài Vương gia bảo rồi.
Nam Sơn vội vàng chạy về hướng cửa lớn, hùng hục một mạch tới chỗ cửa lớn thì chỉ thấy con đường bên ngoài người qua lại đông như mắc cửi, chẳng nhìn thấy bóng dáng Vương Tông Cảnh đâu nữa. Hắn đứng trước cửa, vẻ mặt đau khổ, giậm mạnh chân một cái, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Vương Tông Cảnh đi ra khỏi Vương gia bảo, đám lính gác cửa còn chưa biết chuyện xảy ra trong đại đường, hầu hết đều nhận ra vị Vương thiếu gia mới trở về không lâu này, lập tức tiến đến chào hỏi rồi vui vẻ để hắn ra ngoài. Vương Tông Cảnh đi dạo trên con đường lớn, trong lòng phiền muộn, tâm trạng không thoải mái khi trở về nay đã lên đến đỉnh điểm.
Trên đường người người đi qua đi lại, dường như thành Long Hồ còn náo nhiệt hơn ba năm trước. Những con phố hẻm nhỏ cũng không thay đổi gì khiến cho ánh mắt Vương Tông Cảnh có thêm vài phần thân thiết. Từ nhỏ đến lớn hắn đã vui đùa lớn khôn ở chỗ này. Cứ lang thang như vậy, bỗng nhiên phía trước có một cái hẻm nhỏ nhìn rất quen mắt. Hắn chững người lại nghĩ ngợi một lát, khóe miệng chầm chậm nở một nụ cười. Đây là nơi hắn và Nam Sơn cùng nhau đi xem trộm Lưu quả phụ nhà người ta tắm, có điều chẳng biết sau ba năm trôi qua, Lưu quả phụ có còn sống ở nơi này không, có còn xinh đẹp như năm đó không?
Sau khi trở về, lúc đầu Nam Sơn nói chuyện với hắn thường hơi câu nệ, sau này quen thuộc mới dần dần tự nhiên, nhưng thời gian cũng không dài nên thật sự chưa nhắc tới vị “Đầu sỏ gây tội” năm đó. Vương Tông Cảnh đứng ở góc đường nhìn sang đầu hẻm kia một hồi, sau đó khẽ lắc đầu rồi rời đi.
Nơi đây đã gần đến cửa Bắc thành Long Hồ. Vương Tông Cảnh chầm chậm đi tới, nội tâm vẫn còn hơi khó chịu, mặc dù hắn rời đi ba năm nhưng đạo lí đối nhân xử thế dù sao hắn vẫn hiểu được, biết rõ hôm nay bản thân đã gây họa, sau khi quay lại Vương gia e rằng chẳng có thứ gì tốt lành đang đợi chờ mình cả.
“Sớm biết như thế này thì nhất quyết không quay về rồi!” Trong lòng hắn phiền muộn mà sinh ý nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy mấy lời bực dọc này đến chính mình cũng không tin nổi. Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn lên. Cửa Bắc đã ngay trước mắt, hai bên là tường thành cao vút, kiên cố.
Ánh mắt hắn nhìn lên tường thành, nhất thời hơi hoảng hốt, đây là lần đầu tiên hắn tới chỗ này kể từ khi trở về, nhớ lại nơi này chính là chỗ ba năm trước hắn bắt đầu rời khỏi thành, cho nên sau đó mới phát sinh bao nhiêu chuyện. Đang bần thần suy nghĩ bỗng nhiên nội tâm khẽ động, hắn nhớ tới lời hôm ấy Lâm Kinh Vũ đã nói trước khi đi.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, chẳng hiểu sao liền không kiềm chế nổi. Trong lòng Vương Tông Cảnh đột nhiên rất muốn gặp lại Lâm Kinh Vũ, muốn nói chuyện với hắn, dường như nam nhân này còn khiến hắn thấy thân thiết hơn cả đám người Vương gia kia. Nhìn thoáng qua lính thủ vệ ở cửa thành, hắn chần chừ một lát, không đi tới cửa thành mà lại đi lên tường thành giống như ba năm trước đây.
Trên tường thành vẫn không có ai đi lại, ánh mặt trời ngày xuân ấp áp lười biếng rọi xuống mặt tường, chiếu vào thân thể hắn tạo thành một vệt bóng nghiêng nghiêng đổ dài. Vương Tông Cảnh đi đến mép tường thành, nhìn xuống phía dưới, khi còn bé cảm thấy tường thành rất cao, hôm nay thoạt nhìn vẫn cao như xưa, ước chừng khoảng năm sáu trượng. Hắn trầm ngâm một lát rồi lui về phía sau, tiếp đó hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh rồi khẽ quát một tiếng, bước nhanh tới mép tường.
Nháy mắt đã tới mép tường thành, Vương Tông Cảnh giậm mạnh chân lấy lực, lập tức thân hình cường tráng lướt bay như chim, phi vọt ra ngoài tường thành. Hắn dang hai cánh tay, thân hình mở rộng giữa không trung, đột nhiên tiếng gió vù vù thổi bên tai, thân thể rơi nhanh xuống phía dưới.
Mắt thấy sắp ngã trên mặt đất nhưng trên mặt Vương Tông Cảnh lại chẳng có chút sợ hãi nào, có điều tay chân chợt co lại, cả thân thể cuộn thành khối, mượn lực rơi đúng thời điểm tiếp đất mà lăn như cục đá lao về phía trước, lăn liên tục mấy vòng mới hết xung lực. Tiếp đó hắn bật nhảy lên, quay đầu nhìn về phía bức tường thành cao vút kia, khóe miệng khẽ hiện nụ cười. Sau cùng hắn xoay người rời đi, chớp mắt đi biến mất khỏi con đường ngoài thành.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK