Chương 53: Người chết (Hạ)
Chương 53: Người chết (Hạ)
Sáng sớm, mặt trời vừa lên mang theo những tia sáng đầu tiên, chậm rãi xua tan đi hơi lạnh và bóng tối của đêm qua, mặc cho lớp cửa sổ đang đóng chặt thì cũng có thể cảm giác được thế giới đang dần dần sáng lên.
Trong căn phòng có chút ánh sáng mờ mờ, Vương Tông Cảnh đang nằm trên giường từ từ mở hai mắt ra.
Cái bàn tròn, cái tủ gỗ, khung cửa sổ, tất cả vẫn như vậy, mọi thứ đều quen thuộc. Hắn yên lặng nhìn, dường như dấy lên một chút cảm giác xa lạ mà trước nay chưa hề có, sau đó chống tay từ từ ngồi dậy.
Trên cơ thể có nhiều chỗ cúng lúc truyền đến những cơn đau nhức, cảm giác mệt mỏi tuy không nhiều nhưng vẫn chưa hết hẳn. Hắn ngồi im trong chốc lát, trong đầu lại hiện ra một loạt những hình ảnh Tôn gia trang, Tôn lão hán.
Hắn không có vẻ gì phẫn nộ, cũng không có tâm trạng hối hận, dường như cơn sốt cao bất thình lình đêm qua đã lấy đi tất cả phẫn nộ trong lòng hắn. Hắn cứ như vậy một mình ngồi yên lặng trên giường trong ánh sáng mờ nhạt.
Cho đến khi bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng bước chân dồn dập chạy tới cửa phòng của hắn, sau đó là âm thanh mở cửa một cách vội vàng. Ánh sáng cũng theo tiếng mở cửa mà ùa vào phòng, làm Vương Tông Cảnh khẽ nheo mắt, một lúc sau mới nhìn rõ cái bóng nho nhỏ đứng trước cửa đúng là Tiểu Đỉnh.
Tiểu Đỉnh vội vã chạy vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần sốt ruột, thấy khuôn mặt tiều tụy của Vương Tông Cảnh đang ngồi trên giường, vốn cũng vui mừng, nhưng cũng lo lắng nói:
“Vương đại ca, đại ca không sao chứ? Đệ vừ trờ về, nghe nói hôm qua huynh đột nhiên ngã bệnh nặng.”
Vương Tông Cảnh cười, chậm rãi lắc đầu, có chút mệt mệt mỏi nói khẽ:
“Ta không sao rồi Tiểu Đỉnh.”
Lúc này, chợt có bóng người xuất hiện ngay cửa, chính là Tô Văn Thanh, nhìn thoáng qua trong phòng một lượt, lập tức vui mừng nhưng nàng cũng lo lắng hỏi:
“Vương công tử, công tử tỉnh lại rồi à?”
Nói vừa dứt lời thì nàng cũng đi nhanh tới bên giường, tiếp đó nàng vươn tay ra, nhất thời dừng lại có chút do dự, động tác cũng chậm lại. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng, Tô Văn Thanh trong chốc lát cũng tự nhiên, thoài mái duỗi tay sờ lên trán hắn một chút, lập tức nở nụ cười, nói:
“Tốt quá, công tử đã bớt nóng rồi.”
Vương Tông Cảnh thoáng nở nụ cười, hắn cũng biết mình đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều rồi, hắn cũng nhớ đên lời nới của Ba Hùng, trong lòng có chút cảm kích, ngẩng đầu nhìn Tô Văn Thanh nói:
“Nghe mập mạp nói, ngày hôm qua ta bị bệnh củng làm phiền muội không ít, thật sự đa tạ muội.”
Tô Văn Thanh cười một cách ngọt ngào, thời điểm này đúng là xinh đẹp vô cùng, nàng hé miệng mỉm cười nói:
“Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần để ý. Nhưng mà huynh đang khỏe mạnh như vậy, không hiểu tại sao nói bệnh đã bệnh ngay được.”
Vương Tông cảnh cười khổ, trong nụ cười có vài phần đắng chát, nhưng hắn vẫn cúi đầu không đáp. Ánh mắt của Tô Văn Thanh lóe lên, cũng không hỏi tiếp, dường như nàng rất hiểu lòng người nên quay đầu hỏi Tiểu Đỉnh:
“Tiểu Đỉnh, lúc đệ vào đây không nhìn thấy những người khác sao?”
Tiểu Đỉnh lắc đầu nói:
“Không có, nhưng mà Vương đại ca không sao rồi, nếu không có việc gì thì đệ đi chơi đây”
Vương Tông Cảnh mỉm cười, đưa tay sờ đầu nhỏ của nó, nói:
“Huynh không sao rồi, đệ đi chơi đi.”
Tiểu Đỉnh cười ha ha, quay người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh, Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nói:
“Ba Hùng với Điêu Tứ đâu rồi, sao không thấy họ?”
Tô Văn Thanh nói:
“Còn chưa gặp bọn họ, chắc là vẫn còn đang ngủ.”
Dừng một chút nàng lại nói:
“Tối qua, ba người chúng ta đều ở đây một lúc, sau đó ta đi trước, cũng không biết bọn họ có tiếp tục ở lại không.”
Vương Tông Cảnh nói:
“À, tối hôm qua ta có tỉnh lại một lần, nhưng mà chỉ thấy lão mập mạp, Điêu Tứ chắc là đã về phòng trước.”
Tô Văn Thanh “à” một tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Xem ra vẫn là lão mập có lòng.”
Vương Tông Cảnh cười cười nói:
“Con người lão mập cũng không tệ.”
Nói xong hắn nhìn ra cửa ,Tiểu Đỉnh đi ra cũng không có đóng nó lại, Tông Cảnh kéo cái chăn mỏng đang đắp trên người, chuẩn bị xuống giường.
Tô Văn Thanh cũng lo lắng nói:
“Huynh còn chưa hết bệnh đâu, muốn làm gì?”
Vương Tông Cảnh lắc đầu nói:
“Đi ra ngoài một chút, ở trong phòng bức bối quá, hơn nữa ta thấy trên người cũng thoải mái nhiều rồi, chắc cũng không có gì đáng ngại đâu.”
Tô Văn Thanh lưỡng lự một lát, liền nhẹ gật đầu nói:
“Ừ, đi ra ngoài một chút cũng tốt.”
Đang lúc nói chuyện thấy Vương Tông Cảnh di chuyển còn có chút khó khăn, nàng chần chừ một chút, rốt cuộc đưa tay nói:
“Ta đỡ huynh đi.”
Vương Tông Cảnh cười, nhưng không tiếp nhận hảo ý của nàng, chỉ nói:
“Không có việc gì, ta có thể tự mình đi được”
Nói xong đã bước xuống đất, hoạt động gân cốt rồi cất bước hướng ra đình viện bên ngoài. Tô Văn Thanh có chút lo lắng đi theo hắn, nhưng thấy Vương Tông Cảnh đi được mấy bước chẳng những không mệt mỏi, mà sức lực lại có vẻ khá hơn, bước chân cũng nhanh hơn, xem ra đích thực là không có chuyện gì, liền yên tâm, nàng có chút vui vẻ, bước theo sau hắn ra khỏi cửa, đi đến đình viện.
Trong sân, cây liễu xanh tươi, Tiểu Đỉnh đang chơi đùa với Tiểu Hôi và Đại hoàng trên bãi cỏ, thấy Vương Tông Cảnh cùng với Tô Văn Thanh đi ra liền cao hứng, vẫy bọn họ. Còn Đại Hoàng và tiểu Hôi thì ra dáng lười biếng, chỉ liếc mắt nhìn về phía này một cái, liền quay đi.
Vương Tông Cảnh chậm rãi đi vào đình viện, gió mát mang theo hương cỏ nhè nhẹ lướt qua, làm cho đầu óc của hắn cảm thấy nhẹ nhàng, không nhịn được hít một hơi thật sâu, giờ phút này, hắn cảm thấy như đã khỏe hơn hai phần.
Két một tiếng, của phòng chữ Kim phía sau bọn họ mở ra, Cừu Điêu Tứ sắc mặt có vẻ tái nhợt chậm rãi bước ra. Sau khi thấy Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh còn có Tiểu Đỉnh đang đứng trong sân, khẽ giật mình, sau đó đi tới, đưa mắt nhìn Tô Văn Thanh, sau đó quay qua Vương Tông Cảnh nói:
“Tông Cảnh, ngươi ra đây làm gì, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Vương Tông Cảnh thoáng cười nói:
“Đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Cừu Điêu Tứ nhẹ gật đầu nói:
“Vậy là tốt rồi”
Nói rồi nhìn qua quanh một lượt:
“Lão mập đâu nhỉ?”
Vương Tông Cảnh lắc đầu nói:
“Không biết nữa, sáng tới giờ ta chưa thấy hắn.”
Ở bên cạnh, Tiểu Đỉnh đang ngồi day day cái đầu Đại Hoàng cũng kêu lên:
“Đệ cũng không thấy huynh ấy đâu.”
Vương Tông Cảnh cười nói:
“Quá nửa là còn đang ngủ. Đêm qua hình như hắn ở trong phòng ta đến khuya, tiếc là về sau ta ngủ một mạch tới sáng, cũng không biết gì nữa cả.”
Bên ngoài đình viện, xa xa hình như vang đến âm thanh ầm ĩ, hình như không khí náo nhiệt của ban ngày đã tới. Cừu Điêu Tứ lơ đãng nhìn thoáng qua bên ngoài nói:
“Vậy cứ để hắn ngủ thêm một lúc, đúng rồi, ngươi bệnh mới đỡ hơn một chút, không nên đi lại ngoài này nhiều, nên quay vào nghỉ ngơi sớm đi.”
Vương Tông Cảnh không cho là vậy cười nói:
“Không việc gì, ta muốn đi lại bên ngoài một chút, ngồi trong phòng có chút bức bối, càng làm ta khó chịu.”
Cừu Điêu Tứ khẽ động, cũng không tiếp tục khuyên bảo, lúc này tiếng ồn ào bên ngoài càng lớn hơn, nhìn qua cửa lớn có thể thấy trên đường lớn bên ngoài nhiều người vội vàng chạy tới, nhìn thấy có chút vội vã.
Tô Văn Thanh khẽ nhíu mày, “ồ” một tiếng, đi ra cửa, đồng thời nói:
“Vừa mới sáng sớm, không biết có chuyện gì mà ồn ào đây?”
Cừu Điêu Tứ với Vương Tông Cảnh cũng ở sau lưng nàng đi tới cưa lớn đình viện, ngay cả Tiểu Đỉnh cũng có vài phần hiếu kỳ, chạy tới đứng cạnh bọn họ, thò cái đầu tròn hướng ra ngoài reo lên:
“Có chuyện gì vậy ta?”
Mấy người đứng ở cửa đình viện, tầm nhìn cũng rộng rã hơn, liền thấy đằng trước không ít người nhao nhao cũng chạy ra khỏi của đình viện của mình cùng chạy đến một hướng, dường như là hậu hoa viên của Thanh Vân biệt viện, đồng thời những đệ tử tốp năm tốp ba đang thấp giọng bàn luận gì đó.
Cừu Điêu Tứ ngạc nhiên quay đầu lại nói:
“Hẳn là trong Thanh Vân Môn có tin tức truyền xuống, hôm nay tập trung mọi người thông báo gì chăng?”
“Khống có đâu”
Tô Văn Thanh sắc mặt bình tĩnh, chỉ là nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:
“Không thấy ai nói gì với chúng ta cả.”
Chằng qua là chỉ trong chốc lát, tin tức đó càng truyền càng xa, càng nhiều người nữa nhao nhao xuất hiện, cùng đi tới hậu hoa viên. Mọi người trong viện hai ba đều nổi lên sự nghi ngờ, vừa đúng lúc này Tô Văn Thanh thấy ca ca nàng Tô Văn Khang cùng hai người bạn cách đó không xa cũng đang bước nhanh tới, vội vàng gọi:
“Ngũ ca, vì sao tất cả mọi người đi tới hậu hoa viên vậy, có chuyện gì sao?”
Tô Văn Khang đi tới sắc mặt có chút cổ quái, nhìn lướt qua đám người đứng cạnh Tô Văn Thanh, ánh mắt nhạt nhẽo không thèm đề ý. Vương Tông Cảnh thì không có gì, nhưng ánh mắt Cừu Điêu Tứ thì lóe lên, vẻ mặt hắn lại lạnh thêm vài phần. Nhưng mà Tô Văn Khang cũng không để ý những chi tiết nhỏ này, chỉ quay ra nói với Tô Văn Thanh:
“Thanh muội, muội chưa biết sao? Sáng sớm có người chạy tới nói ở hậu hoa viên trong biệt viện sáng nay phát hiện ra người chết, hơn nữa người chết này là đệ tử tham gia Thanh Vân thí.”
“Cái gì?” Tô Văn Thanh cùng Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ đồng thời kinh hãi, nhất thời ngạc nhiên. Đây là chuyện không ai nghĩ ra, ai có thể nghĩ tới tại chân núi Thanh Vân, còn xảy ra việc này. Sau khi chấn động, trên mặt Cừu Điêu Tứ cũng còn chút kinh ngạc, lát sau mọi người quyết định cùng đi xem sao.
Tô Văn Thanh còn có chút không yên tâm về sức khỏe của Vương Tông Cảnh, nhưng mà Vương Tông Cảnh cảm thấy tinh thần mình bây giờ còn tốt hơn hồi nãy nữa, vẫn kiên trì muốn đi, Tô Văn Thanh còn muốn khuyên nữa nhưng khi thấy ánh mắt kỳ quái của Tô Văn Khang thì đôi má của nàng ửng đỏ, có chút cúi đầu nhưng không nói gì. Mọi người đi xuống thềm đá, chen vào giữa dòng người tiến thảng về trước. Tiểu Đỉnh đi được vài bước, chợt nhớ đến lão mập, vội vàng chạy về, vô cùng nghĩa khí chạy tới cửa phòng chữ Thổ, gõ cữa liên tục, ý định gọi lão mập cùng đi xem náo nhiệt. Ai ngờ gõ cả buổi của phòng vẫn đóng chặt, một chút phản ứng cũng không có.
Tiểu Đỉnh oán trách vài tiếng, củng không để ý tới nữa, vội vàng cùng tiểu Hôi và Đại Hoàng chạy ra sân nhỏ, vội vội vàng vàng đuổi theo đám người Vương Tông Cảnh, cùng đi xem sự việc kỳ lạ lần đầu tiên xảy ra trong Thanh Vân biệt viện.
Hậu hoa viên vốn yên tĩnh giờ đây chỉ cần liếc qua một cái đã thấy vô số đầu người nhấp nhô, hơn nữa còn có thêm nhiều người nghe được tin tức tò mò chạy đến. Đám người Vương Tông Cảnh theo dòng người đi về phía trước, đi một hồi, Vương Tông Cảnh đột nhiên có cảm giác không đúng, hướng này không phải là chỗ vách núi vắng vẻ ngày thường mình hay đến sao?
Làm sao lại có người chết ở nơi vắng vẻ này, là ai? Vương Tông Cảnh trong lòng có chút kinh nghi bất định. Rất nhanh, mọi người đi vào chỗ vốn vắng vẻ, nhưng lúc này đã tập trung không ít người dưới vách núi đá. Quả nhiên thấy nhiều đệ tử Thanh Vân Môn đứng ở đây, chặn lại thành một vòng tròn, ngăn cản tất cả dệ tử Thanh Vân thí bên ngoài. Kể cả Mục Hoài Chính, Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu, thậm chí tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh là Vương Tế Vũ, cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng đứng bên trong đó.
Một trận tiếng khóc kinh hoàng theo vách núi đá truyền ra, mọi người bên cạnh lập tức rối loạn. Nghe được một lúc Vương Tông Cảnh chợt động thiếu chút nữa kêu lên thất thanh. Tuy hắn mới bên nặng, nhưng nghe âm thanh này hết sức quen thuộc, quyết không thể lầm được, đúng là tiếng khóc của Tô Tiểu Liên.
Cảm thấy nóng ruột muốn xem xét kỹ càng, nhưng mà ở đằng trước vây quanh không ít người, lại thêm dệ tử Thanh Vân Môn chặn đường, bọn hắn tới chậm hơn nên bị chắn ở vòng ngoài. Vương tông Cảnh trong lòng lo lắng, cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp dùng sức chen lấn vào trong, đám người đi theo phía sau hắn Cứu Điêu Tứ, Tô Văn Thanh, kể cả Tiểu Đỉnh cảm thấy sửng sốt, cũng vội vàng đi theo.
Những người bên cạnh lập tức trách mắng, Vương Tông Cảnh chỉ nói:
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút, bên trong là người quen của ta.”
Lời vừa nói ra, mọi người ngăn cản phía trước đều im lặng, lạp tức nhao nhao tránh ra một lối nhỏ để bọn họ không tốn quá nhiều sức chen lấn đi vào.
Đá đến vòng trong cùng, tầm mắt cũng thoáng ra một chút, chỉ thấy đệ tử Thanh Vân Môn vây lại thành vòng tròn, bên trong là hai vị trưởng lão, theo thứ tự là Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân, lúc này ánh mắt hai người sáng ngời, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, thỉnh thoảng nhìn về bên cạnh, nhẹ giọng nói cới nhau cái gì đó. Bên cạnh bọn họ không xa, trên mặt đất có một người nằm ngang không nhúc nhích, trên người đắp một tấm chiếu che hết cả người, xem ra chính là người chết.
Cách từ thi hơn ba thước, một thiếu nữ ngã ngồi, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, hai tay che miệng che mặt, tuy đang cố gắng áp chế nhưng vẫn không nhịn được kinh hãi mà khóc ra thành tiếng, hai hàng nước mắt không ngửng chảy xuống, chính là Tô Tiểu Liên.
Vương Tông Cảnh ngạc nhiên dừng lại, củng không biết nói gì cho phải, trong lòng không biết giải quyết thế nào, thật không biết nơi đây rốt cục xảy ra chuyện gì. Mà Tô Tiểu Liên đang ngồi đó run rẩy khóc thút thít, nhìn qua bên này thấy ánh mắt kinh ngạc của tràn đầy quan tâm của Vương Tông Cảnh thì cả người nàng khẽ run lên, ngấn nước trong mắt, như là lại muốn tuôn ra.
Vương Tông Cảnh nhịn không được bước lên một bước, muốn đi qua an ủi một chút, lập tức bị đệ tử Thanh Vân đệ tử ngăn lại, trong lòng Vương Tông Cảnh nôn nóng muốn giải thích với những Thanh Vân đệ tử kia, ai ngờ đúng lúc này chợt nghe Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh thét lên một tiếng:
“A… là lão mập.”
Vương Tông Cảnh giật mình, quay đầu lại hướng Tiểu Đỉnh, thấy Tiểu Đỉnh đang mở ta hai mắt nhìn, duỗi ngón tay chỉ chỉ về thi thể kia. Cùng lúc Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ cũng kinh ngạc nhìn lại, ba người nhìn nhau, sau đó sắc mặt đồng thời đại biến, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía xác chết bị che dưới cái chiếu kia.
Một cơn gió lạnh thổi qua, chiếu khẽ nhúc nhích, lộ ra thi thể to béo đang bị che lấp, mơ màng có vài phần quen thuộc.
Bên trong vòng tròn, Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân đều là người có đạo hạnh cao thâm nghe được động tĩnh bên này, Tăng Thư Thư khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh ,lập tức bước một bước, thò tay xuống kéo cái chiếu mỏng kia ra, ánh sáng soi xuống mọi người xung quanh đều im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung tại khuôn mặt to lớn mập mạp. Đúng là Ba Hùng.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK