Hà Dương là tòa thành gần Thanh Vân sơn nhất, khoảng cách giữa hai nơi cũng chẳng phải quá xa, nhưng người bình thường không biết đạo thuật thì cũng phải đi mất hơn nửa ngày. Dù sao Thanh Vân môn cũng là nơi tu đạo, bởi vậy không thể ở gần với chốn thế tục ồn ào.
Có điều dọc đường đi, Vương Tông Cảnh vốn vô tâm cũng dần phát hiện có điều gì đó không hợp lý. Ba người đồng hành chẳng có gì khác lạ, nhưng trong lúc không hay không biết, tốc độ của bọn họ đã nhanh hơn trước rất nhiều. Mà bất kể ai, ngay cả Tiểu Đỉnh cũng chưa hề lộ ra vẻ mệt mỏi. Đến khi Hà Dương thành cao ngất xuất hiện trong tầm mắt, Vương Tông Cảnh nhìn sắc trời, nhẩm tính một hồi, nhận thấy đi từ Thanh Vân sơn đến đây nhiều lắm cũng chỉ mất nửa canh giờ.
Mấy ngày gần đây, đặc biệt sau khi Vương Tế Vũ lén tặng cho hắn bình “Dưỡng Nguyên đan”, dù Vương Tông Cảnh vẫn còn sợ hãi nỗi đau đớn như lăng trì kia, nhưng vì sau này có thể thuận lợi bái nhập Thanh Vân môn nên hắn cố gắng cắn chặt răng, bắt đầu tu luyện loại công pháp cổ quái mà phụ thân Tiểu Đỉnh đã sửa chữa.
Mặc cho sự đau đớn đến chết đi sống lại, mặc cho nỗi khổ sở lăng trì phanh thây xé xác, sống không bằng chết. Nhưng sau mỗi cơn đau người thường khó có thể chịu được đó, Dưỡng Nguyên đan đã thật sự phát huy công dụng của linh đan tiên gia, bổ thần vững khí, dưỡng nguyên điều tức, khiến hắn có thể nhanh chóng khôi phục lại sau khi tu luyện mệt mỏi. Đồng thời, loại pháp môn tu hành cổ quái này cũng khiến đạo hạnh của Vương Tông Cảnh tăng tiến rõ rệt. Dù không đến mức một lần tu luyện đã thành công Thanh Phong quyết tầng hai, nhưng Vương Tông Cảnh vẫn cảm giác được linh lực đang tẩy rửa thân thể, thậm chí có thể cảm thấy tốc độ tích lũy đang gia tăng trong cơ thể.
Ít nhất trong hai ngày nay, mỗi khi hắn leo lên cây đại thụ ở rừng rậm sau núi, đều cảm thấy càng ngày ngày nhạy bén dẻo dai hơn. Cứ như vậy thì sớm muộn cánh cửa đạo thuật tiên gia cũng mở ra trước mắt hắn.
Có điều với thân thể cường tráng của hắn, sau khi đi một chặng đường dài tới thành Hà Dương thì bất kể là Tiểu Đỉnh hay Cừu Điêu Tứ đều không hề tụt lại. Thật ra Vương Tông Cảnh cũng chẳng hề kinh ngạc với tên nhóc Tiểu Đỉnh đầy thần bí. Nhưng khi đứng trước cửa thành Hà Dương, hắn phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Cừu Điêu Tứ. Cũng không biết trước khi tham gia Thanh Vân thí, thiếu niên tính tình quái gở này đã có chút cơ sở hay do bản thân hắn là thiên tài hiếm thấy, có căn cốt trời sinh, tiến bộ tu đạo vô cùng nhanh.
Nhưng danh sách thiên tài có danh tiếng trong Thanh Vân biệt viện mà ngày đó Ba Hùng đã nói, hình như không hề có tên hắn?
Tiến vào trong thành Hà Dương, từ xa đã lập tức nghe thấy âm thanh huyên náo, phố lớn ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, dọc đường người đông như kiến, chen chúc với nhau, vô cùng náo nhiệt. Lúc này, Tiểu Đỉnh nhìn no mắt toàn những thứ mới lạ, tính cách cậu bé lập tức biểu lộ ra ngoài, vui vẻ chạy nhảy, ngó nghiêng khắp nơi, trông cực kỳ hưng phấn.
Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ quay sang nhìn nhau, cùng nở nụ cười bất đắc dĩ. Nhưng dù sao thường ngày Tiểu Đỉnh vốn thích náo nhiệt nên cả hai cũng không lấy làm lạ. Cuối cùng, bọn họ vẫn theo sau cậu bé, ngắm nghía toàn thành ồn áo náo nhiệt, thế tục phồn hoa quả thật có một tư vị khác lạ.
Cứ đi như thế một lúc thì nghe thấy tiếng chiêng trống vang trời vọng tới từ phía trước, tiếp đó là tiếng pháo nổ “đùng đoàng” đinh tai nhức óc chợt vang lên khiến cả đám người xung quanh giật nảy mình, ngay cả Đại Hoàng và Tiểu Hôi đang đi sau lưng Tiểu Đỉnh cũng nhảy dựng lên. Tiêu Đỉnh vội chạy tới đó như một làn khói, cố gắng kiễng chân nhìn ngó, nhưng vóc người cậu bé quá nhỏ nên có cố gắng thế nào cũng không thể thấy được sự náo nhiệt đằng trước. Trong lúc gấp gáp, cậu bé kéo tay Vương Tông Cảnh nói: ”Vương đại ca, bế đệ, bế đệ.”
Vương Tông Cảnh cười phá lên, sau đó cúi người dùng sức, chỉ cảm thấy cánh tay nặng thêm một chút, thân thể hơi trầm xuống, tên nhóc này khá là nặng. Sau đó, Vương Tông Cảnh nhấc Tiểu Đỉnh lên quá đầu rồi đặt cậu bé ngồi lên vai mình, hắn cười nói: ”Bây giờ đã nhìn rõ chưa?”
Tiểu Đỉnh vỗ tay cười “ha ha”, sau đó chỉ tay về phía trước cười nói: ”Đúng đúng, các huynh nhìn xem, đằng kia là đội ngũ nghênh thần.” Trên lưng Đại Hoàng đang đứng bên cạnh, Tiểu Hôi cũng trở nên kích động, tính hiếu động của khỉ thậm chí còn hơn cả người. Lúc này, nó ngó nghiêng xung quanh, kêu lên “chi, chi chi” mấy tiếng rồi đột nhiên chạy tới, thuận tay nắm lấy quần áo của Vương Tông Cảnh, vèo vèo mấy cái đã leo lên. Vương Tông Cảnh cũng không kịp phản ứng, Tiểu Hôi dễ dàng trèo lên vai hắn, sau đó “hô” một tiếng, bắt chước tóm lấy Tiểu Đỉnh, trèo lên ngồi luôn trên cổ cậu bé. Tiếp đó, nó lấy tay che hướng mắt, học theo bộ dáng con người nhìn về phía xa, trông rất buồn cười.
“Bịch!” Nhưng Tiểu Đỉnh lại không vui, vươn tay đẩy con khỉ lông xám xuống, phàn nàn: ”Tiểu Hôi, ngươi nặng quá đi… sau này đừng bắt chiếc Đại Hoàng, cả ngày chỉ biết ăn.”
Tiểu Hôi tí nữa thì té khỏi người Vương Tông Cảnh, may mà nó nhanh nhẹn bắt được một góc áo, leo ngược trở lại, ngoan ngoãn ngồi trên vai Vương Tông Cảnh giống như, rõ ràng sắc mặt không vui vẻ. Tiểu Hôi ngó xuống dưới kêu lên mấy tiếng “chi chi chi chi”. Một lát sau, Đại Hoàng bỗng kêu lên “Uông uông”, trừng mắt nhìn Tiểu Đỉnh và Tiểu Hôi.
Ở đằng xa, đội ngũ nghênh thần đang khua chiêng gõ trống dần dần đi tới, đám người trên phố nhao nhao tránh ra hai bên. Bọn Vương Tông Cảnh cũng đứng lẫn trong đám người, nghe dân chúng ở bên cạnh bàn luận sôi nổi mới biết đại khái đây là lễ tế thần sông mỗi năm một lần, tất cả dân chúng xung quanh thành Hà Dương đều tới dự lễ. Đoàn người dài tít tắp vừa đi qua đây chính là đội ngũ đưa cống phẩm tới bờ sông lớn ở ngoài thành, cầu nguyện thần sông phù hộ cho mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa.
Hầu hết những kẻ xung quanh là người tới xem náo nhiệt, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ cảm thấy thú vị, lại thêm tiếng dân chúng cười đùa bên cạnh, xem ra lần này tới đây cũng không uổng. Có điều đúng lúc này, Tiểu Đỉnh đang vô cùng hưng phấn ngồi trên vai Vương Tông Cảnh chợt ngẩn ra, sau đó quay đầu lớn tiếng hô lên với đám người cách đó mấy trượng:
“Lâm thúc, Lâm thúc…”
Vương Tông Cảnh bị hắn dọa cho giật bắn mình, nhìn sang hướng cậu bé gọi thì chợt ngẩn ngơ. Hắn nhận ra trong biển người mênh mông đằng kia, giữa những tiến cười nói reo hò vô cùng vui vẻ của đám người, có một người đàn ông khí chất bất phàm, khuôn mặt anh tuấn, lưng đeo trường kiếm màu xanh, đang chắp tay đứng nhìn đội ngũ nghênh thần. Sắc mặt y lơ đãng, hóa ra đang suy nghĩ tới xuất thần. Vô số người đứng xung quanh cũng không che được hào quang của người đó, giống như thứ ánh sáng lấp lánh trên thanh kiếm sau lưng y, vô cùng nổi bật.
Đó không phải Lâm Kinh Vũ thì là ai?
Trong nháy mắt, Vương Tông Cảnh vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Ở mái hiên bên kia, Lâm Kinh Vũ cũng cảm giác được gì liền quay đầu nhìn lại. Trước tiên, y nhìn Tiểu Đỉnh, sau đóg lại nhìn sang Vương Tông Cảnh, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đi về phía bọn họ.
Ở bên cạnh, Cừu Điêu Tứ cũng phát hiện Lâm Kinh Vũ đang đi tới phía họ, vừa nhìn đã biết đó không phải người tầm thường, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hắn liền hỏi Vương Tông Cảnh: ”Đó là ai?”
Vương Tông Cảnh nhất thời không thể nói rõ với hắn, nên đành bảo: ”Đó là một vị tiền bối của Thanh Vân môn, ngày trước ở U châu đã cứu ta một mạng.”
Cừu Điêu Tứ “ồ” lên một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đứng một bên nhìn Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ đi tới trước mặt bọn họ, khi nhìn Tiểu Đỉnh, gương mặt thoáng hiện nét phức tạp, nhưng cuối cùng y vẫn lộ vẻ trìu mến: ”Tiểu Đỉnh, sao cháu lại chạy đến thành Hà Dương?”
Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, cười “hì hì” đáp lời: ”Lâm thúc đừng nói với mẹ cháu nhé….”
Lâm Kinh Vũ khẽ nhíu mày lại, cũng không để ý tới tên tên quỷ nhỏ nữa, y quay sang nhìn về phía Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh mừng rỡ tiến lên một bước nói: ”Tiền bối, ta….”
Lâm Kinh Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười nói: ”Xem ra ngươi đã thông qua kiểm tra, tham gia vào Thanh Vân thí rồi?”
Vương Tông Cảnh gật mạnh đầu đáp: ”Vâng, đều nhờ ơn tiền bối đã chỉ bảo trước đây.”
Lâm Kinh Vũ lắc đầu nói: ”Không cần phải cảm ơn, tương lai phải phụ thuộc vào chính ngươi, nếu một năm sau ngươi lọt vào trong số bốn mươi người ở lại thì hãy tới tìm ta.”
Vương Tông Cảnh nhất thời không dám tin vào tai mình, ngay cả Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh cũng chấn động, khuôn mặt lộ ra vẻ quái dị, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc. Khoảnh khắc sau, Vương Tông Cảnh mặc kệ tiếng kêu la kháng nghị của Tiểu Đỉnh, hắn đặt tên nhóc này xuống đất, sau đó lắp bắp nói với Lâm Kinh Vũ: ”Lâm, Lâm tiền bối, lời người vừa nói là thật sao?”
Lâm Kinh Vũ nhìn hắn đầy ý vị, mỉm cười không đáp.
Vương Tông Cảnh bỗng cảm thấy một niềm vui sướng trào dâng trong lòng, lập tức lan tỏa khắp toàn thân, khiến cho thân thể hắn như nhẹ bẫng đi. Trong lúc sung sướng, hắn lại ấp úng không biết nói gì, cuối cùng trăm ngàn câu chữ trong lòng lại hóa thành một câu, hắn nắm tay cắn răng, đỏ mặt nói: ”Tiền bối yên tâm, ta sẽ không phụ sự kì vọng của người?”
Lâm Kinh Vũ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Vương Tông Cảnh.
Ở bên cạnh, Tiểu Đỉnh chẳng hề có hứng thú với cuộc đối thoại này, cậu bé liên tục phàn nàn vì mình không xem được đội ngũ nghênh thần. Nhưng đang lúc kích động, trong mắt Vương Tông Cảnh chỉ có Lâm Kinh Vũ, mặc cho cậu bé gọi thế nào cũng chẳng hề phản ứng. Tiểu Đỉnh hết cách, chỉ còn nước quấn lấy Cừu Điêu Tứ, để hắn cõng mình lên.
Lâm Kinh Vũ nói thêm vài câu với Vương Tông Cảnh, sau đó ánh mắt chuyển tới đội ngũ nghênh thần dài dằng dặc ở đằng kia. Vương Tông Cảnh đang vô cùng vui mừng nên không biết nói gì cho phải, bỗng nhiên thấy Cừu Điêu Tứ đi tới bên cạnh hỏi Lâm Kinh Vũ: ”Tiền bối, vãn bối có một chuyện không rõ, xin được thỉnh giáo tiền bối.”
Lâm Kinh Vũ quay đầu nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Vương Tông Cảnh, Vương Tông Cảnh vội vàng nói: ”Hắn tên Cừu Điêu Tứ, cũng là đệ tử tham gia Thanh Vân thí, ở cùng một căn viện với.”
Lâm Kinh Vũ nghe thấy vậy mới khẽ gật đầu, Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh thấy y không có ý từ, trong lòng có chút xúc động, bước lên một bước, trầm giọng hỏi: ”Tiền bối, thành Hà Dương cách sơn môn của Thanh Vân không xa. Theo vãn bối biết được, ở xung quanh Thanh Vân sơn đều thờ phụng Tam Thanh đạo gia, vì sao thành Hà Dương thành lại có tục lệ tế thần sông? Thứ tiểu thần này đâu có tương xứng với giáo lý Đạo gia, Thanh Vân môn không định ngăn cản sao?”
Lâm Kinh Vũ nhíu mày liếc nhìn Cừu Điêu Tứ, cái liếc mắt không hề đặc biệt nhưng lại khiến nội tâm Cừu Điêu Tứ nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm ngã Tiểu Đỉnh. Lâm Kinh Vũ trầm mặc một lát, sau đó lạnh nhạt mở nói: ”Quả thực thần sông bất đồng với giáo lí Thanh Vân, nhưng lễ tế thần sông cũng đã có lịch sử lâu đời, e rằng không dưới ngàn năm. Đây chỉ là một loại kí thác của hương thân phụ lão trong thành thôi, chứ không phải là thứ thương thiên hại lí gì, lại càng chẳng phải bàng môn tà đạo, đơn giản chỉ là cầu cho mưa thuận gió hòa. Bởi vậy, Thanh Vân môn cũng không định nhúng tay vào. Ngược lại, hương phân phụ lão thành Hà Dương vô cùng tin tưởng Thanh Vân môn chúng ta, bao đời này đều mời trưởng lão trong môn tới chủ trì lễ tế, cho nên lễ tế thần sông này không hề xung đột với Thanh Vân môn.”
Y xoay người, nhìn về phía xa, ngắm phong cảnh náo nhiệt, đây chính là thời điểm thế gian yên bình nhất. Chẳng hiểu tại sao, trên gương mặt bình tĩnh của Lâm Kinh Vũ lại thoáng vẻ đau xót xen lẫn ngẩn ngơ, y lẳng lặng nói: ”Năm nào các hương thân phụ lão ở gần Hà Dương thành cũng đều tới xem đội ngũ nghênh thần này, bất kể là người già, thanh niên, phụ nữ hay trẻ con.”
Giọng nói của y dần nhỏ lại, sắc sắc cũng trở nên lạnh nhạt, chỉ có ánh mắt vẫn bình thản ngắm nhìn đội ngũ nghênh thần từ từ đi xa, lắng nghe những tiếng nói cười chiêng trống nhỏ dần. Giống như đang nhìn lại một đoạn kí ức đã bị năm tháng chôn vùi, lặng lẽ tới, rồi lặng lẽ ra đi, cuối cùng hóa thành cát bụi, âm thầm tiêu tan không hề để lại chút dấu vết nào.
Thời gian như nước, cuối cùng cũng xóa nhòa những chuyện đã qua, không cách trở lại nữa.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK