Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


[/CENTER]
Việt


Trên Đại Trúc phong.

Ánh mặt trời lười biếng chiếu rọi ngọn núi yên tĩnh này. Nếu so với những ngọn núi khác trong dãy Thanh Vân sơn thì chẳng biết từ lúc nào, bầu không khí Đại Trúc Phong này đã trở nên rất kì lạ, hoàn toàn khác thường. Trong sự an tường ấy, lại có thêm chút gì đó vô cùng thanh tĩnh.

Nhưng hôm nay nơi này lại hoàn toàn không yên bình như mọi khi, bời vì hôm nay Đại Trúc phong bỗng có ba âm thanh vô cùng ồn ào thi nhau vang lên.

“Gâu gâu gâu..”

“Chi chi chi..”

“A a a… Ai ôi, con chó khốn khiếp kia..”

Tiểu Đỉnh người đầy bụi đất đứng lên, lúc nó ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy Đại Hoàng cõng Tiểu Hôi trên lưng chạy nhanh tới bên ngoài Thủ Tĩnh Đường ở xa xa. Đại Hoàng thì đang nhe răng ra cười, Tiểu Hôi cũng luôn miệng khanh khách, hoa chân múa tay, như đang chế giễu nó.

Tiểu Đỉnh thẹn quá hóa giận, nhưng ngay lúc nó đang định đuổi theo chúng thì có ai đó chạm khẽ vào gáy của nó. Khi quay đầu lại thì nó lập tức nhận ra là ai.

Nó cười, kêu lên:” Cha!”

Trương Tiểu Phàm khẽ cười, hắn cúi xuống phủi bụi đất trên người Tiểu Đỉnh đồng thời tươi cười bảo:” Đến lúc ăn cơm rồi, con mau đi gọi các vị sư bá tới dùng bữa đi.”

“ Vâng.” Tiểu Đỉnh lập tức gật đầu, xem ra đã rất quen với chuyện này. Nó vừa cười to vừa quay người chạy đi, Đại Hoàng, Tiểu Hôi ở đằng kia cũng chạy theo nó. Hai con vật này đuổi theo Tiểu Đỉnh tới tận trước tiểu viện các đệ tử Đại Trúc Phong sống ở đằng xa, ngay sau đó, tiếng kêu trong trẻo của Tiểu Đỉnh vang lên khắp ngọn Đại Trúc Phong:

“ Đại Nhân sư bá, Đại Nghĩa sư bá, Đại Lễ sư bá, Đại Tín sư bá, còn có sư bá gì gì đó.. ăn cơm nào!”

“ Tới đây.”

“ Tới đây.”

“ Tới đây.”

……

Trong loạt tiếng hồi đáp bỗng có một bóng người nhảy thẳng ra ôm lấy Tiểu Đỉnh cười nói:” Tiểu tử thối, ngươi gọi ai là sư bá gì gì đó, gọi ai đấy, có phải là gọi Đỗ Tất Thư ta không?”

Tiểu Đỉnh lớn tiếng cười, nó ôm cổ người này nói:” Lục sư bá, người dám đánh cược cùng con không?”

Đỗ Tất Thư lập tức kinh ngạc, rồi sau đó có lẽ vì không kìm lòng được nên hỏi lại:” Đánh cược thế nào?”

Tiểu Đỉnh cười khúc khích đáp:” Lục sư bá, lần này con tuyệt đối không chiếm lợi của người, chúng ta dùng pháp bảo xúc sắc của người để tung, ai được điểm số cao hơn thì pháp bảo này sẽ thuộc về người đó.”

Đỗ Tất Thư lườm nó hỏi:” Ta thua thì cho con pháp bảo, vậy con thua thì thì sẽ cho ta cái gì?”

Tiểu Đỉnh nghiêm trang nói:” Người cứ yên tâm, nếu con thua thì con sẽ lấy bảo bối từ chỗ cha đưa cho người, chắc chắn là đồ tốt. Nhưng mà người cũng không được chơi xấu, lúc tung xúc sắc không được dùng đạo pháp để ăn gian đâu đấy!”

Hai mắt Đỗ Tất Thư chợt sáng rực lên, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy. Một lúc sau, hắn trừng mắt nói:” Tiểu tử thối, sư bá không phải là vì bảo bối, sư bá chỉ muốn dạy dỗ ngươi! Đến đây!”

……

“ Ha ha ha…”

“ Không thể nào..”

Tiểu Đỉnh nhanh nhảu chạy ra ngoài, gương mặt nó bây giờ tràn ngập sự vui sướng. Hai tay nó ôm lấy pháp bảo xúc sắc màu trắng cực kì lớn, cười như thể sắp rụng răng đến nơi rồi vậy. Nó cứ hồn nhiên bỏ lại Đỗ Tất Thư đang vô cùng buồn bã ở đằng sau, cứ vừa đi vừa hô to:” Cha, cha, cha mau tới đây nào, lục sư bá đã thua mất pháp bảo xúc sắc vào tay con rồi…”

Sau lưng Đỗ Tất Thư bỗng có vài bóng người xuất hiện, chính là đám người Đại Trúc Phong do Ngô Đại Nghĩa dần đầu, ngoài ra còn có Tống Đại Nhân đang từ Thủ Tĩnh Đường tới. Trong giây lát, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Đỉnh, lập tức ai nấy không ngừng mỉm cười nhìn Đỗ Tất Thư, Hà Đại Trí còn lắc đầu nói:” Lão lục, đây là lần thứ mấy đệ thua Tiểu Đỉnh rồi?”

Tống Đại Nhân suy nghĩ một chút rồi cười nói:” Chí ít cũng phải bảy lần rồi, lão lục, đệ sẽ không vô dụng đến thế chứ? Năm nay Tiểu Đỉnh mới có bốn tuổi thôi đấy.”

Đỗ Tất Thư bực bội nói:” Đứa tiểu quỷ thối này, mới có tí tuổi đầu mà đã tinh ranh như vậy, quả thực là thông minh hơn cha nó khi xưa rất nhiều…”

“ Ha ha ha…” Mọi người lại vui vẻ ôm bụng cười.

Trong bếp, Trương Tiểu Phàm đang chậm rãi gấp một bức thư lại, sau đó lại bỏ vào trong phong thư, sau một lúc suy tư, thì Tiểu Đỉnh tươi cười chạy tới. Trương Tiểu Phàm khẽ mỉm cười quay lại, phong thư trên tay cũng không biết đã biến mất từ lúc nào. Hắn thấy Tiểu Đỉnh đang vô cùng vui vẻ ôm lấy pháp bảo xúc sắc thì cũng bật cười lắc đầu:” Tiểu Đỉnh, con lại nghịch ngợm rồi, mau trả lại cho lục sư bá đi.” Tiểu Đỉnh vừa cười vừa ôm lấy xúc sắc ngồi xuống lên chiếc bàn trong phòng bếp, sau đó đắc ý ngồi chờ, hai tay cũng ôm chặt xúc sắc, không hề có ý định buông ra.

“ Chi chi chi..” Sau vài tiếng kêu to con khỉ Tiểu Hôi cũng nhảy lên trên mặt bàn, nó vừa nhếch mép cười vừa giơ tay gãi đầu chạy tới ngồi bên cạnh Tiểu Đỉnh. Nó cũng đưa tay tới sờ thử cái xúc sắc màu trắng kia, xem ra nó đang rất hiếu kì.

Hôm sau, bên trong Thanh Vân biệt viện.

Khí sắc của Vương Tông Cảnh dường như đã tốt hơn hẳn hôm qua, tâm cảnh của hắn theo thời gian cũng đã dần bình thường trở lại. Sau khi tu luyện Thanh Phong quyết lúc sáng sớm, hắn cảm thấy đạo hạnh dường như đã tăng lên nên không khỏi cảm thấy phấn khởi. Chỉ có điều sau khi tu luyện xong hắn cảm thấy có chút mệt mỏi nên mở cửa ra ngoài hít thở không khí.

Trong viện cũng không có ai khác. Ngoại trừ phòng chữ Thổ đã không còn ai ở thì phòng chữ Mộc bên kia cũng không thấy bóng người, đó là do hôm qua Tiểu Đỉnh đã về nhà, nhưng nếu theo bình thường thì sáng hôm nay nó cũng trở về. Phòng chữ Kim vẫn đóng kín cửa như mọi khi, dường như sau cái chết của Ba Hùng, Cừu Điêu Tứ lại càng trở nên lầm lí ít nói hơn. Ngược lại với hắn, Tô Văn Thanh ở phòng chữ Thủy gần đây lại nói chuyện khá nhiều với Vương Tông Cảnh.

Gió thổi liễu bay. Bầu không khí mát mẻ nơi này khiến Vương Tông Cảnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn khẽ vặn lưng rồi làm vài động tác co giãn gân cốt trong sân. Đúng lúc này, bỗng có tiếng mở cửa phát ra từ phòng chữ Thủy, bóng dáng Tô Văn Thanh cũng hiện lên ngay sau đó nơi bục cửa. Nhìn thấy Vương Tông Cảnh ở giữa viện, Tô Văn Thanh khẽ mỉm cười nói:” Vương công tử, chào buổi sáng.”

Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu với nàng, hắn vừa định nói chuyện thì bỗng có tiếng bước chân từ đâu đó vang lên. Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Đỉnh đang đeo cái túi lớn nhảy chân sáo cùng Đại Hoàng và Tiểu Hôi tiến tới. Nó nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức tươi cười chạy tới kêu:” Vương đại ca, Tô tỷ tỷ."

Vương Tông Cảnh trông thấy Tiểu Đỉnh thì cũng vui mừng, hắn khẽ vuốt đầu nó nói:” Về rồi à!”

Tiểu Đỉnh vâng một tiếng rồi kéo tay Vương Tông Cảnh nói:” Vương đại ca, huynh ra đây, đệ có chuyện này muốn nói thầm với huynh.”

Vương Tông Cảnh giật mình một lúc, không khỏi buồn cười. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Tô Văn Thanh đang dựa vào bên cửa ở đằng kia đã bật cười, nàng vừa cười vừa nói:” Tiểu Đỉnh, có chuyện gì mà phải nói thầm, có thể nói cho Tô tỷ tỷ nghe với không?”

Tiểu Đỉnh chớp mắt vài cái có vẻ như đang thận trọng suy nghĩ chuyện này, cuối cùng nó vẫn lắc đầu đáp:” Không được, đệ không thể nói cho Tô tỷ tỷ được.”

Tô văn Thanh không nhịn được cười nói:” Tiểu quỷ, mới có tí tuổi đầu mà đã có bí mật, không được, tỷ nhất định phải được biết.”

Dứt lời nàng rời khỏi bục cửa đang mở đi tới. Hiện lên trước mắt là gương mặt tươi cười ẩn chứa nét đẹp thanh xuân của thiếu nữ, khiến cho Vương Tông Cảnh đang đứng gần đó ngây người ra một lúc. Bỗng Tô Văn Thanh nói:” Tiểu Đỉnh, nói cho tỷ biết đi mà..”

Tiểu Đỉnh lắc đầu như đánh trống nói:” Không được, không được, không thể nói chuyện này với tỷ được.”

Nhìn bộ dáng lo lắng của nó, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh lập tức mìm cười. Tiếng cười vang lên có lẽ đã làm ảnh hưởng đến người luôn trốn trong phòng còn lại. Cánh cửa phòng chữ Kim bỗng khẽ nhúc nhích rồi chậm rãi mở ra, Cừu Điêu Tứ cũng theo đó ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh yên bình, ấm áp của ba người đang đứng dưới gốc cổ thụ trong sân, bước chân Cừu Điêu Tứ hơi khựng lại, nhưng trên gương mặt lại không hề lộ ra chút gì khác lạ, sau một lát chần chừ, hắn tiến tới.

Vương Tông Cảnh nghe thấy có tiếng động bèn quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói:” Điêu Tứ, ngươi cũng ra ngoài rồi sao.”

Cừu Điêu Tứ gật đầu đáp:” Ừ, ra ngoài đi lại một lúc.”

Vương Tông Cảnh nói tiếp:” Ừ, cũng khó có dịp thấy ngươi ra ngoài, mấy hôm nay luôn thấy ngươi trốn trong phòng, cả ngày cũng không thấy đi ra.”

Cừu Điêu Tứ mỉm cười, chỉ là không hiểu sao bên nụ cười ấy lại có vẻ vô cùng miễn cưỡng. Ngay khi họ đang muốn chuyển sang chủ đề khác thì bỗng có một người đi từ cổng viện tới, chính là người có uy vọng rất lớn trong lớp đệ tử trẻ ở Thanh Vân môn, Mục Hoài Chính. Vừa thấy vị sư huynh luôn nghiêm trang này tới, đám người Vương Tông Cảnh đều thôi cười. Mục Hoài Chính nhìn họ một lát, gật nhẹ đầu nói:

“ Đúng lúc các ngươi đang ở đây, ta cũng không cần phải gọi nữa. Hôm nay ta tới đây là có chuyện cần thông báo cho các ngươi.”

Đám người Vương Tông Cảnh giật mình, họ đều chăm chú nhìn sang phía Mục sư huynh. Mục Hoài Chính vẫn không đổi sắc mặt, lập tức nói tiếp:” Hôm nay kì Thanh Vân thí của bản môn có thu thêm một đệ tử, vừa lúc viện hai ba này còn một phòng trống nên chúng ta quyết định cho hắn ở lại đây.” Đám Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh ngây người ra. Sau đó sắc mặt Cừu Điêu Tứ chợt thay đổi, hắn tiến lên một bước tâm tình cũng dường như đang kích động:” Sư huynh, cho tới hôm nay Thanh Vân thí đã diễn ra hơn hai tháng, sao lại có thể nhận thêm người tham gia chứ?”

Mục Hoài Chính lạnh lùng nhìn y rồi nói:” Câu hỏi này, chờ tới khi ngươi chính thức gia nhập Thanh Vân môn thì nói lại cũng không muộn.”

Cừu Điêu Tứ đơ ngườira , gương mặt trở nên tái nhợt, gân xanh cũng có vẻ hiện rõ lên. Sau một lúc, có lẽ hắn cũng đã kiềm nén được bản thân nên từ từ lui lại vài bước.

Mục Hoài Chính lập tức rời mắt ra khỏi Cừu Điêu Tứ, cũng không dừng lại ngay mà chuyển sang nhìn Vương Tông Cảnh một lát, trong ánh mắt chứa chút gì đó rất đặc biệt. Điều này không chỉ khiến cho Vương Tông Cảnh gần đó kinh ngạc mà ngay cả Tô Văn Thanh, Cừu Điêu Tứ ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy có chỗ khác lạ nên vội vàng nhìn sang.

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi:” Mục sư huynh, có chuyện gì vậy?”

Mục Hoài Chính khẽ lắc đầu, không hề có ý định trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ xoay người lại, lớn tiếng kêu về phía ngoài cổng viện:

“ Được rồi, ngươi vào đi.”

Bên ngoài yên lặng trong chốc lát, sau đó có tiếng người trả lời vang lên. Ngay khi âm thanh đó truyền tới, cơ thể Vương Tông Cảnh chợt run lên, gương mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng khó hiểu như thể gặp chuyện gì đó không thể xảy ra. Hắn chăm chăm nhìn về phía cổng viện.

Nhìn thấy một thiếu niên hơi béo đeo bọc hành lí trên lưng từ từ xuất hiện ở cổng. Sắc mặt hắn có vô cùng khẩn trương, sau khi đứng ở cổng một lúc thì cẩn thận nhìn vào bên trong. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt kinh ngạc của Vương Tông Cảnh, lập tức gương mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, lại có chút gì đó vô cùng vui mừng. Hắn gần như không thể khống chế bản thân tiếp tục đứng yên ở đó mà vội vàng tiến tới vài bước nghẹn ngào kêu:

“ Cảnh thiếu gia.”

Vương Tông Cảnh có nằm mơ cũng không ngờ được người đột nhiên tới đây này lại là người bạn nối khố, người đã cùng mình lớn lên ở Long Hồ Vương gia, Nam Sơn!

Mục Hoài Chính đứng bên cạnh bỗng nhiên ho khan, nó đã thức tỉnh hai thiếu niên đang chìm trong kinh ngạc. Nam Sơn có vẻ đã bình tĩnh lại nên lập tức vội vàng cúi đầu nói:” Mục sư huynh.”

Muc Hoài Chính lạnh lùng chấp thuận rồi nói thêm:” Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở phòng chữ Thổ ở trong viên này, một lúc nữa ta sẽ cho ngươi đem vật dụng sinh hoạt hàng ngày tới cho ngươi. Từ lúc này ngươi có thể bắt đầu tu luyện.”

Nam Sơn gật nhẹ đầu, cung kính nói:” Vâng, đệ tử đã rõ.”

Mục Hoài Chính cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ quay người rời khỏi viện này. Mà bên trong viện lúc này cũng hoàn toàn chìm trong yên lặng, Cừu Điêu Tứ nhìn nam Sơn bằng ánh mắt khoogn mấy thân thiện, Tô Văn Thanh sau khi kinh ngạc một lúc, thì lại trộm nhìn Vương Tông cảnh, trong đáy mắt dường như ẩn chứa suy nghĩ gì đó.

Trong ba người, kẻ ngạc nhiên nhất tấtn hiên là Vương Tông Cảnh, lúc này hắn đang há to miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì. Lúc này trong lòng hắn có vô số nghi vấn hiện lên:” Làm sao Nam Sơn lại có thể tới Thanh Vân sơn, tại sao lại bỗng có thể tham gia Thanh Vân thí, hơn nữa tại sao lại được sắp xếp vào ở cùng một viện với mình?”

Rốt cuộc Long Hồ Vương gia đã xảy ra chuyện gì?

Vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu hắn, hắn hận không thể giữ Nam Sơn lại để hỏi thăm rõ ràng. Chỉ là đúng lúc này, thân thể hắn lại hơi rung lên, hóa ra là không biết từ bao giờ Tiểu Đỉnh đã đi tới nắm chặt tay hắn kiên trì kéo sang một góc. Nó còn luôn miệng bảo có chuyện cần nói thầm với hắn.

Vương Tông Cảnh lúc này làm gì còn lòng dạ nào để nghe chuyện của thằng nhóc này nữa, ngay lúc đang tâm phiền ý loạn định từ chối để đi thì không ngờ Tiểu Đỉnh lại rất bướng bỉnh, nói thế nào cũng không đồng ý. Sau đó nó còn cố gắng kéo Vương Tông Cảnh ngồi xuống nhằm nói thầm vào tai hắn để không ai khác nghe được.

Vương Tông Cảnh không biết làm sao, hơn nữa lại đang vô cùng nóng ruột nên lập tức ngồi xổm xuống nói:” Đệ nói đi, huynh nghe đây.”

Cái đầu to tròn của Tiểu Đỉnh bỗng ghé sát vào tai hắn, nó nhỏ giọng thì thầm:

“ Vương đại ca, đệ đã nói với huynh rồi, lúc rời khỏi nhà hôm nay, cha đệ có bảo đệ chuyền lời tới huynh, bảo huynh chờ tới khi đệ về nhà bảy ngày sau thì đi cùng đệ lên Đại Trúc phong. Cha đệ muốn gặp huynh.”

Vương Tông Cảnh đang không tập trung lắng nghe, ánh mắt ngỡ ngàng còn đang đặt trên người Nam Sơn ở cổng viện bỗng trả lời qua loa:” Sao, sao, được.. Ơ. Cái gì cơ?”

Đột nhiên, cơ thể hắn khẽ run lên, lập tức quay đầu lại nhìn, dường như lúc này hắn đã bị tin tức kia làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau mới có phản ứng:

“ Cha đệ.. muốn gặp ta?”

“ Đúng vậy.” Tiểu Đỉnh dửng dung đáp lại.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK