Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm nay dường như đã được định trước sẽ làm rối loạn tâm tư rất nhiều người. Mặc dù bây giờ trong Hà Dương Thành đã là đêm khuya thanh vắng, nhưng vẫn có người còn chưa ngủ, cứ quanh quẩn trong sân một nhà trọ. Hai thân hình, một người chắp tay chậm rãi dạo bước, kẻ còn lại đang đứng khoanh tay cúi đầu. Nhìn lại hóa ra là các nhân vật của Hạo Thiên kiếm phái vừa phát sinh xung đột với Cừu Điêu Tứ ở bên giếng cạn cách đây không lâu. Người mang sắc mặt lãnh đạm đi qua đi lại chính là Tống Dục, còn người cúi đầu không nói là kẻ đã động thủ với Cừu Điêu Tứ - La Uy.

Bầu không khí giữa hai người có chút trầm lặng, cứ như vậy kéo dài một lúc lâu, sau đó La Uy ngẩng đầu nhìn Tống Dục, thấp giọng nói: “Sư huynh, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ, thậm chí tên đó còn không phải đệ tử của Thanh Vân Môn, chẳng qua chỉ là con cháu dân chúng bình thường tham dự Thanh Vân thí thôi mà, huynh đâu cần phải để ý đến hắn như vậy?”

Tống Dục dừng bước, quay đầu nhìn La Uy, sắc mặt lãnh đạm xen lẫn vẻ uy nghiêm. La Uy hình như rất sợ vị sư huynh thân không đeo kiếm này, bị y liếc nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy chột dạ, lại cúi đầu xuống.

Tống Dục “hừ” một tiếng, nói: “Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, nếu không sửa đổi cái tính khí nóng nảy của đệ thì sau này sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn.”

Sắc mặt La Uy lộ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu tuân lệnh, nói: “Vâng, đệ hiểu rồi, sư huynh.”

Tống Dục thấy vẻ mặt hắn, trong lòng lại cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ rằng gã sư đệ này do chính tay mình nuôi lớn, ngày thường xem mình như anh trai, kính cẩn thân thiết nên lại mềm lòng, trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Tiểu Uy, việc này không đơn giản như đệ nghĩ đâu.”

La Uy lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Tống Dục. Tống Dục hơi chần chừ một chút, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh vắng lặng không người, bấy giờ mới mở miệng nói: “Lần này chúng ta đến bái phỏng Thanh Vân Sơn ở Trung Châu, đệ cho là vì cái gì?”

La Uy ngơ ngác một hồi, sau đó do dự đáp: “Không phải chỉ đến bái phỏng qua một lần thôi sao? Năm người chúng ta đi trước dẫn đường, tính toán thời gian có lẽ ít hôm nữa Cơ sư thúc cũng sẽ đến, tất cả hợp lại một chỗ rồi lên Thanh Vân môn bái phỏng chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân, lúc đầu không phải nói như vậy sao?”

Tống Dục chậm rãi lắc đầu, nói: “Nếu không phải sợ tính tình đệ không tốt dễ gây họa thì có một số chuyện ta đã nói với đệ rồi. Đệ hãy nhớ kỹ lời của ta, không được tùy tiện nói ra với các sư huynh đệ khác. Chúng ta tới Thanh Vân Môn lần này…” Y bước một bước tới sát La Uy, thấp giọng nói: “Kỳ thật là đến cầu viện.”

Thân thể La Uy run lên, hắn thất thanh nói: “Sư huynh, chuyện này là sao?”

Sắc mặt Tống Dục có đôi nét cay đắng, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn treo giữa bầu trời, im lặng một lúc rồi nói: “Thiên Hạ Cửu Châu ngoại trừ Trung Châu ra thì Vân Châu chúng ta cũng được coi là một châu có phong trào tu tiên phồn thịnh, có đông môn phiệt. Nhưng đệ không cảm thấy mấy năm gần đây các thế gia ở phía đông Vân Châu đột nhiên trở nên hống hách sao?”

La Uy nhíu mày suy nghĩ, sau đó cười khan một tiếng nói: “Sư huynh, đệ quả thật không để ý lắm, lúc ở sư môn cả ngày chỉ tập trung tu luyện thôi.”

“Phì!” Tống Dục giống như bị gã sư đệ thẳng tính này làm cho nghẹn họng, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Về sau phải để ý một chút, đừng có suốt ngày cứ như thằng đần thế. Ta cho đệ biết, đó là vì có Bồng Lai Tiên Tông đứng sau lưng âm thầm hỗ trợ đó.”

La Uy đột nhiên biến sắc, há to miệng, nhất thời không thốt nên lời.

Tống Dục cười lạnh một tiếng, nói: “Đệ cũng cảm thấy giật mình đúng không? Ngày trước khi chúng ta phát hiện người của Bồng Lai Tiên tông nhúng tay vào Vân Châu, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi. Nhưng năm gần đây uy danh của Bồng Lai Tiên Tông càng ngày càng thịnh, trong môn anh kiệt kỳ tài tầng tầng lớp lớp, mơ hồ có xu hướng trở thành thiên hạ đệ nhất môn phiệt. Có điều tông phái này xuất xứ từ một hòn đảo lớn ngoài Thương Hải, không gần Trung Thổ, lại có thêm đảo Diêm La thần bí quỷ dị nằm phụ cận Bồng Lai, thường xuyên tranh chấp với chúng, cho nên nhiều năm qua không cách nào khuếch trương thế lực sang Thần Châu Trung Thổ được. Có điều động thái của họ lần này, chỉ sợ tâm cơ không nhỏ…”

La Uy thấp thỏm trong lòng, hắn đương nhiên biết rằng môn phái của mình cũng được coi là môn phiệt tu chân đứng đầu ở Vân Châu, nhưng so với khắp Thần Châu, thực lực kể ra vẫn còn kém những thế lực cự phách như Bồng Lai Tiên Tông, Thiên Long Điện hoặc Thanh Vân Môn. Hắn trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng nói: “Sư huynh, Thanh Vân Môn có chịu giúp đỡ chúng ta không?”

Tống Dục chậm rãi bước vài bước, khuôn mặt lộ vẻ suy tư, đáp: “Sau trận đại kiếp nạn Ma Giáo năm xưa, trong ba đại phái tu chân cự phách ngày ấy, Thiên Âm Tự đóng cửa tu hành, không màn thế sự, Phần Hương Cốc bất ngờ suy yếu, nghe nói là do nội chiến vô cùng thảm khốc, người ngoài không thể biết được, chỉ có Thanh Vân Môn vẫn đứng vững trong ba đại phái. Mặc dù năm đó đại thương nguyên khí, nhưng những năm gần đây nghe nói đã khôi phục hơn nửa. Đương kim chưởng giáo Tiêu chân nhân ngoại trừ đạo hạnh cao thâm, nghe nói còn túc trí đa mưu, hùng tài thao lược. Nếu như ta đoán không lầm, chỉ sợ y sớm đã có mục đích khuếch trương thế lực đến Vân Châu, Hạo Thiên kiếm phái của chúng ta chính là quân bài tốt nhất.”

Nói xong, Tống Dục nhíu mày, trong lòng cảm thấy hình như mình đã nói hơi nhiều, kết quả quay đầu nhìn lại thì thấy khuôn mặt La Uy hiện lên vẻ nghi hoặc, dường như vẫn còn chưa hiểu hết. Tống Dục không khỏi cười khổ một tiếng, bước tới vỗ vai hắn, nói: “Tiểu Uy, ta nói với đệ những điều này cũng là để đệ biết, lần này chúng ta đến Thanh Vân Môn là nhờ vả người ta, vậy nên ở trên địa bàn người khác đừng nên gây rắc rối, cho dù đó chỉ là một đệ tử đến tham dự Thanh Vân thí.”

La Uy mơ màng gật đầu, đột nhiên lại hỏi: “Nhưng nếu người ta đến gây sự với đệ thì sao?”

Tống Dục tức giận nói: “Đệ không trêu chọc người khác thì người ta đâu biết tới đệ, làm sao có thể vô cớ gây sự với đệ chứ?”

La Uy nhếch miệng nói: “Được rồi, đệ đã hiểu.”

Lúc này, Tống Dục mới thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Nhưng cũng chỉ cần chú ý một chút đến sự tình mấy ngày hôm nay thôi, đợi Cơ sư thúc đến rồi chúng ta sẽ lên núi bái kiến Tiêu Chân Nhân, những chuyện khác đều do sư thúc thương lượng cả, chúng ta chỉ cần an tâm chờ đợi hai ngày, sau đó có thể quay về Vân Châu rồi. Đệ hãy kiên nhẫn một chút.”

La Uy gật đầu nói: “Vâng, đệ hiểu… Ơ, kia là cái gì vậy?”

Giọng nói của hắn bỗng trở nên kinh ngạc, ngẩng đầu chỉ về hướng đông nam. Tống Dục nhìn theo, chỉ thấy xa xa chợt xuất hiện một cột sáng ba màu cực lớn lấp lóe khí lành, phóng thẳng lên trời, trông vô cùng bắt mắt giữa bầu trời đêm, lấp lánh một hồi lâu rồi mới dần dần tản đi.

Cặp lông mày của Tống Dục nhất thời nhíu lại, chần chừ một lát, dường như không dám khẳng định, nói khẽ: “Cái này… dường như hơi giống hào quang khí lành khi có bảo vật xuất thế, chẳng lẽ ở vùng phụ cận thành Hà Dương này lại có bảo vật quan trọng nào đó xuất hiện sao?”

Vừa nghe thấy có bảo vật, tinh thần La Uy lập tức trở nên phấn chấn, nửa mừng nửa lo nói: “Sư huynh, quả thật có bảo vậy sao, hay chúng ta qua đó xem đi?”

Tống Dục do dự một lát, dường như đang cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Bảo vật kia chắc chắn là vật vô chủ, chúng ta cùng qua đó xem. Nhưng mà nơi này thật sự ở gần Thanh Vân môn, quá nửa là sẽ có cao thủ của Thanh Vân xuống núi xem xét rồi, chúng ta nên cẩn thận một chút, không ai muốn phát sinh tranh chấp với bọn họ cả, tránh làm hỏng đại sự của bổn môn.”

La Uy cười “ha hả”, xoay người rút thanh trường kiếm bắt đầu thi pháp. Dưới ánh trăng, hai sư huynh đệ đến từ Vân Châu ngự kiếm bay lên, lao về phía nơi vừa có ánh hào quang tỏa ra.

※※※

Trong căn thạch thất thần bí dưới mặt đất, ba người bọn Vương Tông Cảnh sau khi tụ họp thương nghị với nhau, cho dù tinh thần hơi thấp thỏm bất an, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục đi thẳng về phía trước một đoạn, xem thử đằng trước rốt cuộc có cái gì. Trước khi khởi hành, Vương Tông Cảnh liếc qua cây búa sắt trong tay Tiểu Hôi, suy nghĩ một lát rồi ném thanh khảm đao vốn vô dụng với Khô Lâu trong tay xuống đất, sau đó đi tới bên cạnh giá vũ khí chọn một thanh thiết kích dài hơn, quay đầu nói với Tô Văn Thanh:

“Tô cô nương, tí nữa nếu lại gặp quái vật, ta sẽ dùng cây thiết kích này chặn đường con quái vật đó, cô đứng phía sau sử dụng thủy kiếm phóng vào đầu nó, được không?”

Tô Văn Thanh nhẹ gật đầu, đáp: “Được”. Lúc này sắc mặt của nàng đã khôi phục sự bình tĩnh, không còn vẻ tái nhợt nữa, trái lại do trải qua giây phút sinh tử trước mắt nên có chút hơi ửng đỏ, trông càng thêm diễm lệ. Vương Tông Cảnh nhìn nàng mấy lần, sau đó chuyển ánh mắt đi chỗ khác, đi về phía cánh cửa bên kia thạch thất. Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng, Tiểu Hôi vẫn thong thả theo sát sau lưng hắn, cây búa sắt Tiểu Hôi kéo dưới đất cũng phát ra những tiếng “keng keng”, tạo nên âm thanh cực kỳ chói tai trong hành lang yên tĩnh này.

Nhưng lúc này, bất luận là Vương Tông Cảnh hay Tô Văn Thanh đều không có ý trách cứ con khỉ.

Sau cánh cửa lại là một lối đi không khác lắm so với lúc trước, nhưng khoảng cách ngắn hơn rất nhiều. Ba người đứng trước cửa nhìn ngó một lát, có thể thấy đằng trước cách chừng vài chục trượng có một cánh cửa thạch thất khác xuất hiện trong tầm mắt. Vương Tông Cảnh xoay người khẽ gật đầu với bọn họ rồi đi thẳng về phía trước, giây lát sau bỗng bên người có một làn hương thơm thoảng qua, Tô Văn Thanh không biết đã đi tới bên cạnh hắn từ lúc nào, cùng hắn kề vai sát cánh bước tới.

Vương Tông Cảnh nhìn về phía nàng, Tô Văn Thanh khẽ mỉm cười một cái. Trải qua giây phút chiến đấu sinh tử vừa rồi, giữa hai người dường như có thân mật hơn một chút. Vương Tông Cảnh trầm ngâm một lát rồi thấp giọng nói: “Tô cô nương, đạo thuật vừa rồi của cô…”

Tô Văn Thanh “Ừ” một tiếng, cũng không có ý dấu giếm, đáp: “Đây là một đạo thuật nhỏ tên thủy kiếm thuật, trước khi đến Thanh Vân được người trong gia tộc truyền thụ, không ngờ lại có vài phần công hiệu.”

Vương Tông Cảnh trầm mặc một lát, nói: “Tô cô nương thiên phú hơn người, ngày sau nhất định sẽ tiền đồ vô lượng…” Thanh âm không khỏi có vài phần cảm khái. Tô Văn Thanh cũng không vì thế mà lấy làm kiêu ngạo, khẽ lắc đầu rồi hỏi lại Vương Tông Cảnh:

“Đúng rồi, Vương công tử, theo ta được biết Long Hồ Vương gia có kỳ thuật phù lục gia truyền rất nổi danh, tại sao vừa rồi không thấy huynh thi triển vậy?”

Vương Tông Cảnh cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi không biết.”

Tô Văn Thanh khẽ giật mình, ánh mắt nhìn Vương Tông Cảnh có vẻ ngạc nhiên như muốn hỏi tại sao, nhưng Vương Tông Cảnh hình như không muốn nói nhiều về đề tài này, trong lúc nói chuyện thì vừa đến gần cánh cửa căn phòng đá thứ hai, tất cả mọi người đều im lặng. Sau một lúc, bên trong thạch thất quả nhiên lại vọng ra những tiếng bước chân bình bịch như ban nãy.

Ba người nhìn nhau, lập tức thò đầu qua cửa nhìn vào bên trong. Vương Tông Cảnh tức thì nhướng mày, trong thạch thất này quả nhiên cũng có một con Khô Lâu giống y như trước, không chỉ có một con mà những hai con đang đi qua đi lại, hai mắt bốc lên ngọn lửa xanh.

Để tránh bị Khô Lâu phát hiện hơi thở con người, ba người vừa nhìn thoáng qua liền lùi bước ngay. Vương Tông Cảnh suy tư một lát, thấp giọng nói: “Tô cô nương, hai người chúng ta đối phó một con. Tiểu Đỉnh, các đệ đối phó với con còn lại được không?” Nói đến đây, ánh mắt hắn chuyển xuống phía Đại Hoàng và Tiểu Hôi chứ không hề ngó Tiểu Đỉnh.

Ngược lại, Tiểu Đỉnh liên tục gật đầu, xem ra có phần kích động, đáp: “Được, được.”

Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhìn Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh hít sâu một hơi, sau đó khẽ gật đầu với hắn.

Vương Tông Cảnh xoay người lại, nhìn về phía cánh cửa yên tĩnh kia, tiếng bước chân vẫn không ngừng vọng ra từ chỗ khuất. Hắn cắn răng, cơ bắp trên người từ từ căng lên, thân thể hơi cúi xuống. Tô Văn Thanh đứng phía sau, trông thấy thế thì nội tâm khẽ động, phảng phất cảm thấy trên người nam tử kia toát ra luồng hơi thở hệt như dã thú.

Có điều đúng vào lúc Vương Tông Cảnh khí thế dâng trào, sắp sửa xông vào thạch thất, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng hét trong trẻo:

“Giết…”



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK