Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


[/CENTER]
Chương 60 (Thượng): Che giấu

Thanh Vân sơn, Phong Hồi Phong.

Từ Phong Hồi này là do những cơn gió thổi quanh đây có sự dữ dội vào bậc nhất trong toàn dãy Thanh Vân. Từ xưa đến nay nó đã liệt vào một trong thất mạch của Thanh Vân, cao thứ tư nhưng đứng thứ ba về sự hưng thịnh trong thất mạch, chỉ chịu xếp sau Thông Thiên Phong và Long Thủ Phong. Nó luôn là một phần quan trọng trong Thanh Vân môn.

Ngày nay, chưởng giáo hiện giờ của Thanh Vân môn là Tiêu Dật Tài thi hành vô vàn thay đổi, phá cũ lập mới, cải cách tổ chế, hủy bỏ việc phân chia ra thất mạch vốn có của Thanh Vân môn. Nhưng thất mạch trong Thanh Vân đã có truyền thừa ngàn năm tuyệt không thể hoàn toàn biến mất trong một đêm. Những mối quan hệ giữa người với người hay tình cảm sư đồ luôn tràn ngập mọi nơi, vô hình chung tạo nên những sự phân cách rõ ràng.

Trong thất mạch, địa vị của Phong Hồi Phong trong Thanh Vân môn không những không hạ thấp mà thậm chí còn có phần tăng tiến, dù cho vẫn rất thua kém vị trí chủ phong của Thông Thiên phong nhưng cũng đang có xu thế vượt qua Long Thủ phong. Ai nấy đều rõ, sau khi thất mạch hợp nhất thì chưởng môn Tiêu Dật Tài đã một tay nắm đại quyền, mà người bình thường được Tiêu Chân Nhân tin dung nhất lại là Phong Hồi Phong Tăng Thư Thư.

Cũng vì thế mà đệ tử Phong Hồi Phong mỗi khi ra ngoài gần đây đều có tâm trạng rất tốt, thường xuyên ngẩng đầu, ưỡn ngực tự hào.

Vương Tế Vũ cũng được coi như là một đệ tử Thanh Vân môn xuất thân từ Phong Hồi Phong có tâm tính như thế.

Sau khi Tiêu Dật Tải cải cách tổ chế của Thanh Vân môn thì thực lực môn phái bắt đầu tập trung hoàn toàn về Thông Thiên Phong, đệ tử kiệt xuất từ các mạch cũng thường xuyên tới Thông Thiên Phong làm việc, dù sao đi nữa thì sau khi hủy bỏ thất mạch thì trên danh nghĩa cũng chỉ còn một Thanh Vân môn, làm bất cứ chuyện gì thì cũng đều phải nghe lệnh của chưởng môn chân nhân. Có điều việc này cũng không phải là không có khó khăn, đầu tiên là việc phân chia lại nhân lực, thực lực bởi giữa mỗi mạch đều có ít nhiều mâu thuẫn, thứ hai là ngoài Thông Thiên Phong ra thì sáu phong còn lại cũng đều là nơi đã có ngàn năm lịch sử, dù sao cũng không thể lập tức bỏ đi. Vì thế bình thường vẫn có không ít đệ tử ở lại núi của mình, đặc biệt hơn một chút thì như Đại Trúc Phong quái gở, tất cả mọi đệ tử đều ở lại núi. Hơn nữa trong mạch này còn có hai tên gia hỏa không biết tại sao lại cưới được hai vị mỹ nữ của Tiểu Trúc Phong về, cũng coi như làm tăng thêm nhân số của nơi này.

Có điều nhân khẩu của Đại Trúc Phong trước nay vốn luôn thưa thớt, bình thường cũng không mấy khi xuất hiện, hơn nữa lại có vài lí do khó nói nên chưởng môn chân nhân cũng không làm quá, cứ để cho bọn họ ở yên trên Đại Trúc Phong suốt nhiều năm nay. Còn Phong Hồi Phong nhân số cũng đã giảm đi non nửa nhưng vì trưởng lão Tăng Thư Thư thường xuyên về đây ở nên trên núi cũng khá náo nhiệt. Trừ điều đó ra thì Vương Tế Vũ còn biết rằng phụ thân của Tăng trưởng lão, cũng là thủ tọa trước đây của Phong Hồi Phong, Tăng Thúc Thường Tăng tổ sư gia cũng đang yên lặng tu luyện ở một động phủ trên Phong Hồi Phong.

Điều này cũng cho thấy vị tổ sư gia này cũng là một người khó lường. Nên biết rằng trong những năm Thanh Vân môn toàn thịnh danh chấn thiên hạ trước đây thì cả bảy vị thủ tọa đều có uy danh hiển hách, vậy mà giờ đây cũng chỉ còn vị Tăng Thúc Thường này là còn sống. Ngay cả chưởng môn chân nhân của Thanh Vân môn bây giờ là Tiêu Dật Tài có đến đây thì cũng phải cung kính gọi lão một tiếng sư thúc.

Có điều gần đây sức khỏe của Tăng lão tổ sư lại ngày càng xuống dốc. Thực sự thì nguyên do chính của việc này là hậu quả của trận chính ma đại chiến năm xưa lưu lại, dù cho Tăng Thúc Thường may mắn sống sót thì cũng đã trọng thương. Suốt bao năm nay, dù đã được Tăng Thư Thư đồng thời dùng thuốc và châm cứu, tận dụng hết linh đan diệu dược nhưng cũng không thuyên giảm, thậm chí mấy năm gần đây còn có chiều hướng nặng hơn.

Vương Tế Vũ ở Phong Hồi Phong này có phần là do được Tăng Thư Thư quý mến, hơn nữa cũng là người lanh lợi nên được giao nhiệm vụ hàng ngày tới phòng luyện đan Minh Lô Hiên lấy thuốc rồi lại mang tới động phủ Tăng Thúc Thường vẫn tĩnh tu để thỉnh lão gia tử ăn. Qua lại lâu ngày nên nàng cũng không còn quá khuôn phép với Tăng Thúc Thường mà thậm chí còn thường xuyên cười đùa.

Hôm đó là ngày đưa thuốc nên Vương Tế Vũ đi thẳng tới Minh Lô Hiên, vẻ mặt nàng vô cùng rạng rỡ, xem ra cũng đang khá vui vẻ. Đường mòn uốn lượn xuyên qua vườn hoa khiến người ta có thể thấy được các loại kì hoa dị thảo nơi này đang đua nhau nở rộ. Dù cho bây giờ đã là tháng chín thì muôn hoa nơi tiên gia thắng cảnh này vẫn vô cùng tươi đẹp.

Đi một lúc thì bỗng có một cánh cổng vòm hiện ra ở nơi cuối đường, cùng với nó là làn hương thanh mát của đan dược. Đi qua cổng vòm thì thấy một tiểu lâu ba tầng có diện tích khá lớn, trên tấm biển ở trước cửa có ba chữ lớn màu vàng: Minh Lô Hiên.

Minh Lô Hiên trên Phong Hồi Phong này là một nơi được Tăng Thư Thư rất coi trọng nên đệ tử bình thường không được phép tiến vào. Có điều Vương Tế Vũ cũng được coi là đệ tử tâm phúc của Tăng Thư Thư, hơn nữa cũng đã tới nơi này nhiều lần nên rất dễ dàng đi vào trong, ngay cả hai đệ tử Thanh Vân môn trông cửa cũng chỉ mim cười với nàng chứ không hề có ý định ngăn cản.

Vương Tế Vũ chậm rãi đi vào trong tiểu lâu. Trước mặt nàng lúc này là một đại sảnh, ở giữa có một lò bát quái rất lớn, bên dưới lại có những rãnh lửa đan xen. Lúc này dù chưa nhóm lửa nhưng lò bát quái này vẫn tỏa ra một luồng hơi nóng ập thẳng vào mặt. Ánh lửa nhấp nháy, hơi nước phập phù, tựa như chính cái lò bát quái này cũng là một pháp bảo không thể coi thường.

Trái phải ở đằng sau lò bát quái có hai cánh cửa nhỏ thông tới hậu đường. Ở góc tường bên phải còn có một cầu thang thông lên tầng hai của tiểu lâu. Vương Tế Vũ đi thẳng tới cánh cửa bên trái, nơi đó là phòng chứa thuốc của Minh Lô Hiên. Đan dược mà ngày thường nàng lấy cho Tăng Thúc Thường dùng đều do tự tay Tăng Thư Thư luyện và cất ở nơi này.

Trong phòng chứa thuốc có những giá thuốc rất lớn, bên trên lại có vô số hồ lô, bình ngọc lớn nhỏ được phân chia rõ ràng, không khí nơi này cũng tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Có điều khi Vương Tế Vũ vừa bước qua cửa thì khẽ giật mình bởi thấy ở một góc bàn trong phòng chứa thuốc này có một người đàn ông đang tập trung suy nghĩ, chính là Tăng Thư Thư.

Thường thì lúc này Tăng Thư Thư đang ở trên Thông Thiên Phong, dù sao đi nữa hắn cũng là trưởng lão được Tiêu Dật Tài trọng dụng nhất, lại đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, hành xử lại khôn khéo nên Tiêu Dật Tài thường yên tâm giao cho hắn rất nhiều việc quan trọng. Không ngờ là giờ khắc này hắn lại trốn việc, lén ngồi suy nghĩ đến ngây ra trong phòng thuốc này.

“Sư phụ, sao người lại ở đây?” Vương Tế Vũ mang theo vẻ kinh ngạc tiến tới hỏi.

Tăng Thư Thư ngẩng đầu kêu một tiếng rồi hỏi lại:” Tiểu Vũ à.”

Vương Tế Vũ đi tới gần bàn thì thấy trên chiếc bàn ở trước mặt Tăng Thư Thư có một hồ lô thuốc màu vàng, nhìn qua thì nó cũng không có gì đặc biệt nhưng ánh mắt Tăng Thư Thư mỗi khi liếc qua đấy thì lại vô cùng khác lạ. Tăng Thư Thư cảm thấy ánh mắt Vương Tế Vũ có chút không bình thường nên ngẩng đầu nhìn nàng hỏi tiếp:”Con tới đây làm gì?”

Vương Tế Vũ cười nói:”Sư phụ, con tới lấy thuốc để mang sang cho sư tổ dùng.”

“À, đúng rồi.” Tăng Thư Thư lập tức nhớ ra nên liền gật đầu bảo:”Vậy con mau đi lấy thuốc đi.”

Vương Tế Vũ dạ một tiếng rồi đi tới giá thuốc ở bên cạnh. Nhưng sau khi đi được mấy bước thì nàng nghe thấy tiếng rào rào từ chiếc bàn ở sau lưng truyền tới, hóa ra đó là do Tăng Thư Thư cầm hồ lô kia lên, mở ra nút chặn, đổ đan dược ở bên trong ra bàn.

Trong chốc lát liên tục nghe thấy tiếng cạch cạch bên tai, tựa như minh châu rơi vào chậu ngọc, vô cùng thanh thúy, nhìn những viên đan dược kia thì đều là Ích Cốc đan được phát cho những đệ tử tham gia Thanh Vân thí. Vương Tế Vũ không hiểu là có chuyện gì xảy ra nên nhất thời chỉ biết mở to mắt nhìn nhưng chỉ thấy Tăng Thư Thư lạnh nhạt nhìn những viên Ích Cốc đan to tròn trên mặt bàn rồi chậm rãi đưa tay tới bắt đầu đếm:

“Năm, mười, mười lăm, hai viên, hai lăm, hai sáu, hai bảy, hai tám..”

Giọng của hắn dần nhỏ lại nhưng không hiểu tại sao đôi mắt lại dường như rực sáng lên. Sau một lúc nhắm mắt suy nghĩ thì hắn chậm rãi lắc đầu vừa cười vừa lẩm bẩm:”Quả nhiên, nếu mỗi ngày dùng một viên thì chỗ này bị thiếu..”

Vương Tế Vũ lấy thuốc xuống, tổng cộng có ba loại, để phân biệt ở hai bình ngọc nhỏ khác màu và một hồ lô màu đen, rồi đặt lên cùng một khay gỗ thông, tiếp đó nhấc khay lên đi về bên cạnh bàn. Lúc này Tăng Thư Thư đang nhặt đống Ích Cốc đan rơi ra trên bàn lại, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tế Vũ đang bưng khay thuốc đi tới thì hơi ngập ngừng một chút rồi nói:”Đi thôi, ta cùng đi với con.”

Vương Tế Vũ vâng một tiểng rồi lập tức nối gót Tăng Tăng đi ra khỏi phòng chứa thuốc.

Động phủ Tăng Thúc Thường tĩnh tu ở một nơi rất thanh vắng trên Phong Hồi Phong, cũng cách Minh Lô Hiên khá xa. Có điều Vương Tế Vũ vẫn thường xuyên mang thuốc đến đấy nên cũng đã quen, còn Tăng Thư Thư, với đạo hạnh hiện giờ lại càng cảm thấy dễ dàng. Một lúc sau, hai người đi tới một sườn núi nhỏ, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một sơn động yên tĩnh trong rừng thông rậm rạp. Thả mắt nhìn đi thì thấy núi rừng nơi đây vô cùng yên tĩnh, tiếng chim hót cũng dường như vô cùng xa xăm. Bên ngoài sơn động có một khu vườn đất hơn mười trượng vuông, ở trên lại có không ít cỏ xanh, xen lẫn ánh nắng mặt trời lọt qua khe lá rậm rạp của rừng cây, quả thực là vô cùng ôn hòa.


Tăng Thư Thư ho khan một cái rồi định lớn tiếng ra hiệu với phía trong sơn động. Ai ngờ vừa ho khan xong thì đã nghe thấy một giọng nói già nua truyền ra:”Là Thư Thư sao, đến rồi thì mau vào đi, ở ngoài đó giả bộ ho khan làm gì.”

Tăng Thư Thư lập tức ngây người rồi đành cười khan đi vào cùng Vương Tế Vũ đang che miệng cười trộm. Phía trong động cũng không quá tối, ngoại trừ lối vào khá rộng thì còn có hai lỗ thông khí ở phía trên nên ban ngày cũng khá sáng sủa. Phía ngoài động phủ có một căn phòng khá lớn được đặt một bộ bàn ghế cùng với những vật dụng hàng ngày. Thông với hướng vào sâu bên trong động phủ có một bình phong hình tiên hạc đang bay lượn che chắn, trong bóng tối lờ mờ vẫn có thể thấp thoáng trông thấy bên trong chỉ có vài đồ vật đơn giản như giường chiếu và một chiếc bồ đoàn, ngoài ra cũng chỉ có hai bộ tranh chữ treo trên tường nữa thôi.

Một bóng dáng già nua rời giường đứng dậy chậm rãi đi ra.

Râu tóc đã bạc trắng, nếp nhăn cũng rất rõ ràng, dù cho khí sắc không quá tiều tụy nhưng nhìn qua thì cũng chẳng khác gì thường nhân, với thân phận của Tăng Thúc Thường thì rõ ràng bộ dáng này cũng cho thấy nguyên khí của hắn đã suy giảm rất nhiều.

Tăng Thư Thư nhìn mái tóc bạc của phụ thân, khóe mắt hơi giật, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng hơn, nhưng không lâu sau đó vẻ mặt của hắn đã trở lại bình thường, thậm chí còn có chút vui vẻ. Vương Tế Vũ thì tiến nhanh tới đỡ Tăng Thúc Thường đồng thời cười nói:”Sư tổ, để con giúp người.”

Lúc Tăng Thúc Thường còn là thủ tọa của Phong Hồi Phong khi xưa thì bình thường luôn tỏ ra uy nghiêm, đừng nói là đám đệ tử đông đúc khác mà ngay cả đứa con trai Tăng Thư Thư mỗi khi gặp cha mình đều như chuột gặp mèo vậy, quả thực là vô cùng sợ hãi. Vậy mà ông già trước mắt này lại dường như đã hoàn toàn thay đổi tính tình, lão chỉ cười nhìn Vương Tế Vũ, thần thái ôn hòa, mặc cho tiểu cô nương này đỡ lấy tay mình để đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn. Lão không hề nói gì với Tăng Thư Thư đang đứng bên cạnh mà chỉ cười bảo Vương Tế Vũ:”Tiểu Vũ đúng là một cô nương tốt, không hiểu sau này ai có phúc khí lấy được con về làm vợ đây.”

“Ơ kìa sư tổ!” Gương mặt Vương Tế Vũ lập tức đỏ bừng lên, không ngờ là sư tổ đang được dìu đi này vẫn còn có thể trêu chọc nàng được. Tuy vậy nàng cũng không dám tỏ ra giận dữ mà chỉ hờn dỗi nói:”Sư tổ, ngài đã từng này tuổi rồi sao còn nói linh tinh vậy chứ?”

“Nói linh tinh? Ta nói linh tinh sao.” Tăng Thúc Thường lớn tiếng cười coi như đáp lại.

Vương Tế Vũ lầm bầm vài từ rồi quay đầu lại nhìn Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư cũng đã ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn vừa cười vừa vẫy tay nói:”Được rồi, Tiểu Vũ, con ra ngoài đi, nơi này có ta rồi.”

Vương Tế Vũ gật nhẹ đầu rồi quay người lại thi lễ với Tăng Thúc Thường, sau đó mới lui ra ngoài. Hai cha con nhìn theo bóng lưng tràn đầy sức sống đang vui vẻ rời khỏi động phủ của nàng rồi đồng thời chuyển mắt lại. Tăng Thúc Thường cười nói:”Tiểu Vũ đúng là một cô nương tốt.”

Tăng Thư Thư mỉm cười đáp lại:”Đúng vậy thưa cha.” Hắn vừa nói vừa kéo khay gỗ thông ở gần đó sang, tiếp đó lại đổ đan dược ở trong từng bình ngọc ra, rồi đứng dậy rót một chén nước, cuối cùng mới mang đến cho phụ thân mình.

Tăng Thúc Thường nhận lấy đống đan dược nhưng cũng không lập tức ăn mà chỉ lạnh nhạt nhìn chúng. Sau một lúc lâu, lão ngẩng đầu, lạnh lùng nói:”Cứ thế này thì còn có thể kèo dài bao lâu?”

Tăng Thư Thư lập tức biến sắc nhưng hắn cũng nhanh chóng cười to đáp lại:”Cha, người nói linh tinh gì thế, mau dùng thuốc đi chứ.”

Tăng Thúc Thường yên lặng nhìn hắn. Dưới ánh mắt chăm chú của lão, không rõ tại sao Tăng Thư Thư lại không dám nhìn thẳng nên hơi hạ ánh mắt xuống. Tăng Thúc Thường mỉm cười, cũng không nói thêm gì mà lập tức đưa đan dược vào trong miệng, sau đó lại uống thêm vài ngụm nước để nuốt tất cả xuống.

Đến lúc này Tăng Thư Thư mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thu lại những bình ngọc kia. Ngay khi hắn muốn mang những vật này đi thì bỗng nghe thấy Tăng Thúc Thường vừa vỗ nhẹ vào bàn vừa nói:”Thư Thư, ngồi xuống đi, nói chuyện với ta một lúc.”

Tăng Thư Thư hơi ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng đáp lại:”Vâng.” Nói xong thì cũng tiện tay để khay gỗ sang môt bên, hắn ngồi xuống cạnh phụ thân, chăm chú nhìn vẻ mặt của Tăng Thúc Thường. Hắn chần chừ một chút rồi rốt cuộc cũng đưa tay lên mạch ở cánh tay của Tăng Thúc Thường tập trung lắng nghe một lúc. Tăng Thúc Thường lắc đầu cười nói:”Ổn mà, ta không có chuyện gì đâu, tu luyện bao nhiêu năm rồi, thân thể ta như nào chẳng lẽ ta còn không biết sao?”

Đến lúc này Tăng Thư Thư mới ngượng nghịu thu tay lại, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Tăng Thúc Thường suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng mở miệng hỏi:”Thư Thư, con tiếp nhận chức thủ tọa Phong Hồi Phong cũng đã lâu rồi, hiện giờ tình hình đệ tử của Phong Hồi Phong như thế nào, con có nắm được không?”

Tăng Thư Thư ngơ người ra rồi lập tức đáp lại:”Cha, hiện nay thất mạch đã hợp nhất, đã không còn cái gọi là thủ tọa Phong Hồi Phong nữa, càng không phải nói đến đệ tử Phong Hồi Phong.”

Lời còn chưa dứt, thì đã thấy Tăng Thúc Thường đang lạnh lùng nhìn mình, Tăng Thư Thư nhất thời không nói nên lời. Sau một lúc chần chừ, rốt cuộc y cũng hít sâu một hơi nói:”Nhìn đám đệ tử đời sau ở mạch của chúng ta thì xem như cũng không tệ. Dù không thể so sánh với chủ mạch Thông Thiên Phong thì cũng không kém Long Thủ Phong là mấy. Trong đám đệ tử ấy thì hai người đang có tu vi cao nhất là Âu Dương Kiếm Thu và Liễu Vân, nhưng nếu xét tương lai thì con cho rằng người sẽ có thành tựu cao nhất e rằng sẽ là Tiểu Vũ. ”

Tăng Thúc Thường im lặng một lúc rồi gật đầu nói:”Nhãn quang của con khá tốt, xem ra những năm gần đây đã trui rèn ra nó rồi.”

Tăng Thư Thư cười nói:”Cha, nghe người nói, xem ra con không còn là đứa trẻ mãi mãi không trưởng thành nữa, dù thế nào thì bây giờ con cũng là một trong ngũ trưởng lão của Thanh Vân môn phải không?”

Tăng Thúc Thường trừng mắt lườm y. Tăng Thư Thư thì lại tươi cười với vẻ mặt có chút đơn thuần như thửơ còn niên thiếu. Điều đó khiến cho Tăng Thúc Thường giật mình, lặng yên không nói thêm gì. Ngay cả mấy lời mắng vui vốn đã ra đến miếng cũng không hiểu vì sao lại không thể thành lời. Lão cúi đầu, cầm lấy chén nước trong tay lên hớp vài hụm, sau khi im lặng một lúc thì vẻ mặt cũng bình thường trở lại, lão hỏi:”Tình hình trong môn gần đây thế nào?”

Tăng Thư Thư suy nghĩ một lúc rồi đáp:”Cũng không có chuyện gì lớn, mọi việc đều ổn thỏa hết. Ngoại trừ việc đang tiến hành Thanh Vân thí ở biệt viện dưới chân núi thì cũng chỉ còn có chuyện Hạo Thiên Kiếm ở Vân Châu tới bái phỏng, không rõ ý đồ của họ là gì nhưng sự việc đó cũng đã kết thúc. Ngoài ra thì quả thực là không còn chuyện gì đáng nói cả. Giờ đây thất mạch đã hợp làm một, quyền thế của Tiêu sư huynh cũng ngày một tăng, Thanh Vân môn đã ngày càng trở nên hưng thịnh. Có điều..” Hắn nói tới đây thì không hiểu sao lại nhíu mày lại, sau khi nói hai chữ “Có điều” thì hắn cũng ngừng nói rồi chỉ lắc đầu im lặng.

Tăng Thúc Thường nhìn hắn một lúc rồi nói:”Có điều làm sao?”

Tăng Thư Thư nhíu mày đáp:”Cha, người cứ ở nơi đây an tâm tĩnh dưỡng, hà tất phải hao tâm tổn chí lo chuyện trong môn phái làm gì?”

Tăng Thúc Thường thản nhiên đáp:”Tịnh dưỡng gì chứ, ta mới chỉ ngồi yên một lúc mà ngươi đã muốn vượt quyền rồi sao, hơn nữa nghe một chút chuyện thì có gì không được nào, nói đi, có điều làm sao?”

Tăng Thư Thư thở dài ngao ngán, sau một hồi do dự thì cuối cùng y vẫn bình tĩnh nói:”Ngày nay môn phái của chúng ta đã ngày càng hưng thịnh, nguyên khí cũng khôi phục được quá nửa, đó quả thực là chuyện đáng mừng. Tiêu sư huynh cũng là người có năng lực quản lí sự vụ trong môn. Chỉ là giờ đây thất mạch đã hội làm một, quyền thế của Tiêu sư huynh quả thật rất lớn, nếu so với khi bản môn toàn thịnh trước đây thì thậm chí đã vượt qua cả Đạo Huyền sư bá. Có điều dù là đạo hạnh hay danh vọng thì Tiêu sư huynh vẫn còn thua kém Đạo Huyền sư bá ngày đó đôi chút. Cũng vì lẽ đó nên bản môn bề ngoài thì trông có vẻ hưng thịnh chứ bên trong cũng có không ít người không phục.”

Hắn hơi nhếch miệng lên không tỏ rõ ý nhưng thần sắc lại mang theo đôi chút thương tiếc. Hắn thấp giọng nói:”Hiện giờ cục thế đang rất tốt nên tất nhiên không có chuyện gì, con chỉ lo vạn nhất xảy ra dị biến thì tuyệt đối sẽ là tai họa ngầm.”

Tăng Thúc Thường yên lặng gật đầu nhưng thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh. Lão trầm ngâm một lúc rồi nói:”Ngươi nghĩ như vậy không phải là không có đạo lý, có điều con vẫn còn trẻ nên chưa hiểu rõ được tình hình bên trong bản môn. Có một số chuyện, con quả thật vẫn không biết.”

Tăng Thư Thư nhíu mày, chăm chú nhìn phụ thân.

Tăng Thúc Thường cười nói:”Bản môn đã truyền thừa được hơn hai ngàn năm, từ Thanh Vân Tử tổ sư khai phái, đến Trung Hưng tổ sư Thanh Diệp, cho đến bây giờ nổi danh là lãnh tụ của chính đạo trong thiên hạ. Suốt những năm tháng dài đằng đẵng đấy, con đã bao giờ nghe nói đến việc ngôi vị chưởng môn rơi khỏi tay của đệ tử trưởng môn chưa?”

Tăng Thư Thư giật mình, hắn đáp lại với vẻ kinh ngạc:”Cha, lời này có ý gì vậy?”

Tăng Thúc Thường hơi lắc đầu đáp lại:”Không có, chưa từng có một ai. Bất kể thế nào, ngôi vị chưởng môn luôn là do đệ tử của trưởng môn ở nhất mạch Thông Thiên Phong nắm giữ. Bao nhiêu năm nay, mọi người đều cho rằng đó là việc tất nhiên, con luôn tự nhận là thông minh thì liệu đã bao giờ nghĩ tới lí do trong chuyện này chưa?”

Tăng Thư Thư yên lặng một lúc thì kinh ngạc bởi mình thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Kỳ thực cũng không trách được Tăng Thư Thư, thông lệ này đã kéo dài suốt hai ngàn năm lịch sử của Thanh Vân môn, mọi người cũng đã mặc nhiên thừa nhận, hoàn toàn không có ai thắc mắc là đúng hay sai hoặc là vì sao cả. Tóm lại cứ làm theo vậy là ổn rồi.

Tăng Thúc Thường bình tĩnh nói:”Địa vị chưởng môn quyền cao chức trọng, thất mạch của bản tôn xưa nay tuy không thiếu kì tài tuấn kiệt nhưng vị trí ấy vẫn luôn thuộc về dòng chính. Tất cả là do dòng chính xưa nay có nhiều nhân tài nhất, những người có đạo hạnh cao nhất cũng đều từ mạch chính Thông Thiên Phong đi ra.” Lão chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt cũng dần trở nên ngưng trọng cứ chăm chú nhìn vào một nơi nào đó một lúc, tựa như trong lòng đang hồi tưởng lại chuyện xưa, sau một lúc lâu mới khẽ nói tiếp:”Chuyện này cũng sớm đã có người âm thầm chú ý, có điều không ai có bằng cớ gì thì sao có thể nói chuyện được? Cuối cùng đành phải để đời này truyền cho đời sau, cứ như vậy truyền xuống không ngừng.”

“Tổ sư gia của ngươi trước khi tạ thế không lâu đã từng nói với ta chuyện này. Hai chúng ta cũng đã bàn bạc rất lâu cuối cùng chỉ đành kết luận chuyện này may ra chỉ có dòng chính biết được chứ lục mạch còn lại đều chẳng hay gì về bí mật ấy.”

“Bí mật?” Tăng Thư Thư lại giật mình kinh ngạc. Nhất thời hắn cảm thấy có chút lo sợ không yên, hắn hoảng sợ hỏi lại:”Bí mật gì?”

“Không biết được, ngoài trừ mấy người dòng chính thì tuyệt đối không có ai biết được.” Tăng Thúc Thường cười nói tiếp:”Có điều, khi ta và tổ sư gia của con bàn bạc thì đều cảm thấy nếu thật sự là có điều gì đó bí mật, chỉ sợ quá nửa sẽ nằm trong cấm địa Huyễn Nguyệt Động Phủ ở hậu sơn Thông Thiên Phong của bản môn. ”

“Huyễn Nguyệt Động Phủ?”

Tăng Thúc Thường gật đầu đáp:”Có điều, nhiều năm nay, Huyễn Nguyệt Động Phủ luôn là trọng địa của bản môn, cho tới bây giờ cũng vẫn chỉ cho phép chưởng môn được tiến vào. Rốt cuộc trong động có gì thì các đời chưởng môn đều tuyệt đối giữ kín, chưa bao giờ hé lộ ra nửa phần. Hơn nữa đó cũng là nơi năm ấy Trung Hưng sư tổ Thanh Diệp tổ sư bế quan, tất cả thần công tiên pháp cũng có thể nói là đều từ trong động phủ bí ẩn ấy truyền ra.”

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK