Một tia hàn ý lạnh lẽo từ trên mặt truyền tới, Vương Tông Cảnh vô thức khẽ run rẩy, sau đó tỉnh lại từ trong cơn mê.
Đầu tiên là một mùi mục nát mang theo ẩm ướt thoang thoảng bay vào mũi, Vương Tông Cảnh mới mở mắt ra đã thấy mặt đất trước mặt mình trải một tầng lá rụng thật dày, một ít lá cây còn mang màu xanh, số thì đã khô héo bắt đầu chậm rãi phân rã. Mờ mịt ngẩng đầu, hắn phát hiện bản thân không biết từ khi nào lại nằm ở trên mặt đất giữa một mảnh rừng rậm. Tán cây cành lá sum xuê gần như che kín cả bầu trời trên đỉnh đầu, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống. Sương mù như khói nhẹ nhàng phiêu đãng ở trong rừng, khiến nơi đây càng có vẻ u ám thần bí. Ngay xung quanh hắn còn có rất nhiều rễ cây khô trồi lên mặt đất giống như Cầu long *, những dây leo quấn quanh giữa đại thụ và tảng đá kỳ quái, cỏ dại mơn mởn, rêu xanh mượt. Vài tiếng chim từ trên những ngọn cây cao cao thi thoảng vọng tới, như thì thầm như nỉ non, khe khẽ hót lên, đấy cũng là thanh âm duy nhất trong rừng.
Sương mù nhàn nhạt, như khói như lụa phiêu đãng giữa cỏ cây khiến người ta thấy không rõ nơi xa hơn. Trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt trong lành. Vương Tông Cảnh đứng lên, lướt nhìn xung quanh, trên lá cây ngọn cỏ còn đọng lại những giọt nước lóng lánh trong suốt, quần áo trên người hắn cũng ướt một mảng.
Dường như cách đây không lâu, mảnh rừng rậm này đã có một trận mưa.
Hắn có chút khẩn trương nhìn ra bốn phía, rừng rậm thâm thúy u tĩnh, tất cả mọi thứ dường như đều thể hiện nét hoang dã nguyên thủy, cảm giác này khiến cổ họng Vương Tông Cảnh phát khô. Đêm đó ở đỉnh núi Ô Thạch, sau khi đột nhiên xảy ra ác chiến, hắn bị kẻ thần bí kia bắt đi. Lúc bay đến giữa không trung chẳng biết kẻ thần bí kia dùng thủ đoạn gì hay không mà làm cho Vương Tông Cảnh đang kinh hoàng hoảng loạn, liều mạng giãy giụa nhanh chóng ngất đi. Chờ sau khi hắn tỉnh lại đã phát hiện ra mình đưa thân vào một nơi giống như là rừng rậm nguyên thủy.
Hắn chậm rãi nhích người, quan sát cảnh vật xung quanh, trong lòng càng lúc càng khẩn trương. Cẩn thận hồi tưởng lại tình huống đêm hôm đó, Vương Tông Cảnh rất nhanh nhớ lại một ít ấn tượng mình có, đó là lúc bản thân bị kẻ thần bí kia mang theo bay đi, ngược hướng Long hồ, nói cách khác là bay về hướng nam.
Phía nam Long hồ chính là Thập Vạn Đại Sơn khiến tất cả mọi người chỉ nghe tên đã biến sắc.
Sắc mặt Vương Tông Cảnh lập tức tái nhợt, có lẽ mỗi một hài tử ở U Châu từ nhỏ lớn lên đều nghe những câu chuyện kinh khủng về Thập Vạn Đại Sơn. Lúc này, trong mắt hắn mảnh rừng rậm u tĩnh thâm thúy này đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm cùng đe dọa. Một thiếu niên mười một tuổi lẻ loi một mình ở nơi này, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra những quái vật kinh khủng trong truyền thuyết, thực sự là chuyện cực kỳ đáng sợ.
May mắn Vương Tông Cảnh dẫu sao cũng tính là xuất thân đại tộc, so với hài tử gia đình bình thường vẫn khá hơn chút đỉnh, ít ra không có ngay tại chỗ phát điên hoặc là khóc rống kêu loạn. Hắn đứng yên tại chỗ, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, há mồm thở hổn hển, tận lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó từng bước hết sức cẩn thận tiến về phía trước.
"Soạt..."
Thanh âm trầm thấp mềm nhẹ truyền đến từ dưới chân, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua. Trên mặt đất là một tầng lá rụng thật dày, không biết đã tích lũy bao nhiêu năm tháng ở nơi không có bóng người này, bước chân giẫm lên như giẫm trên vải vóc mềm mại. Vài chiếc lá khô lật lên, hai ba con côn trùng màu đen từ dưới phiến lá bò ra, động tác mau lẹ trốn đi, rất nhanh lại chui xuống dưới những chiếc lá bên cạnh.
Tiếng bước chân sàn sạt thong thả vang lên trong rừng, Vương Tông Cảnh mở to hai mắt, cả người căng thẳng, vừa đi vừa nhìn xung quanh vô cùng cẩn thận, hai tay cũng không tự chủ nắm chặt lại. Có điều đi được khoảng hơn hai trượng, mảnh rừng rậm vẫn tĩnh lặng như cũ, cây cối xung quanh cao to như những người khổng lồ đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào thiếu niên bất ngờ xuất hiện trong rừng .
Sương mù dường như loãng ra đôi chút, có vẻ như sắp tan hết.
Một làn sương mỏng nhẹ nhàng tản ra ở phía trước, Vương Tông Cảnh bỗng nhiên trông thấy có vật gì đó hình như không giống những thứ khác, không phải cây cối, cũng không phải tảng đá, lại càng không phải là yêu thú mà hắn hằng sợ hãi. Ngược lại trông nó giống như phần còn lại của một pho tượng khá to lớn đổ ở giữa rừng rậm, bị tầng tầng cỏ dại cây cối che dấu.
Hắn lấy can đảm, chậm rãi đi tới, dọc đường vẫn không có gì ngoài ý muốn phát sinh. Gần đến nơi, đẩy ra bụi gai lùm cỏ, vượt qua mấy tảng đá không nhỏ trong rừng, hắn rốt cuộc thấy được pho tượng đá hỏng đổ trên mặt đất, vừa thấy liền nhịn không được hít lạnh một hơi.
Tượng đá này điêu khắc không phải là chim thú động vật cũng không phải là tượng thần tiên phật dùng để tế bái thông thường. Trái lại, đây là một pho tượng diện mạo dữ tợn, hình dạng cổ quái. Liếc mắt nhìn lại, đầu pho tượng này mọc sừng quỷ, nhe răng trợn mắt, miệng máu khẽ nhếch như định cắn người. Hình dáng pho tượng cũng kinh khủng dị thường, có bốn đầu, tám cánh tay, tuy bị đổ ngã trên đất nhưng nó lại sinh ra một khí tức hung sát phả vào mặt khiến thân thể Vương Tông Cảnh run lên, lui lại hai bước.
Khóe miệng giật giật, Vương Tông Cảnh cúi đầu thở dốc, sau một lát mới ổn định được tâm thần, tiếp đó ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ, lập tức phát hiện pho tượng hung thần ác sát này quả nhiên đã bị hư hỏng. Bốn đầu tám cánh tay có nhiều tổn hại, thân tượng đá cũng có rất nhiều chỗ nứt rạn, không biết là bị người vứt bỏ ở trong rừng rậm này từ thời đại xa xôi nào trước đây. Nghĩ đến đó, tinh thần Vương Tông Cảnh bỗng hơi phấn chấn, nghĩ thầm nơi này tồn tại pho tượng đá, có thể trước kia cũng từng có người sinh hoạt ở đây. Tuy tượng đá này hình như đã tồn tại rất lâu nhưng đây chính là một tia hy vọng mong manh.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, hắn nhìn tượng đá này cũng không còn sợ hãi như lúc đầu. Vương Tông Cảnh cẩn thận quan sát một chút liền phát hiện tượng đá này chạm trổ tuy cổ xưa, đơn giản, nhưng nét khắc cứng cáp, vẻ ngoài y như thật, mặc dù kiểu cách chưa hẳn phức tạp nhưng khiến pho tượng sống động tự nhiên, phát ra khí độ uy hách . Tuy hắn tuổi còn nhỏ, nhưng bất giác cảm thấy rằng người điêu khắc ra tòa tượng đá này nhất định là một bậc thầy.
Hắn đứng tại chỗ suy tư trong chốc lát, sau đó hướng phía tượng đá đi đến. Lúc đi tới phía trước tượng đá, hắn phát hiện bản thân vẫn xem thường bức tượng đá to lớn này. Mặc dù đổ nghiêng ở dưới đất, nhưng chỉ phần thân nằm ngang cũng cao gấp đôi Vương Tông Cảnh. Hắn nhìn quanh một chút, may mắn tượng đá này dù sao cũng không phải vách đá dựng đứng trơn tuột, trải qua năm tháng lâu dài gió thổi mưa rơi, nơi nơi đều có tổn hại. Hắn bèn dùng những khe hở ở chỗ bị tổn hại như nơi đạp chân để trèo lên trên.
Bàn tay bám vào tượng đá, mới chạm vào thì một cảm giác thô ráp cứng rắn từ lòng bàn tay truyền đến. Tượng đá vốn được làm từ khối đá màu xám trắng, Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, thầm nghĩ ban nãy một đường đi tới, cũng không có thấy loại đá chất liệu tương tự như vậy. Không biết thời xưa nhóm người điêu khắc tượng đá đến tột cùng làm sao đem những khối đá hoặc pho tượng to tướng này đến đây?
Ngay lúc trong lòng hắn đang có chút nghi hoặc thì bỗng nhiên từ phía kia của tượng đá truyền đến một tiếng gầm rú trầm thấp. Âm thanh vừa lọt vào tai, Vương Tông Cảnh liền sợ hãi kinh hoảng, một cỗ dự cảm chẳng lành nảy ra trong lòng một cách mãnh liệt. Không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ nghe "Hô" một tiếng, một bóng đen thân hình cường tráng từ một phía khác của bức tượng lao lên trên. Nó rống to một tiếng, miệng máu hé mở lộ ra răng nanh dày đặc, từ trên cao nhìn chòng chọc xuống Vương Tông Cảnh.
Đây là một con yêu Miêu màu đen, hai tai nhọn vểnh lên, hình thể to như con trâu. Lúc này nước dãi nhỏ giọt rơi xuống từ giữa hàm răng của nó, con yêu Miêu vẻ mặt hung ác tham lam nhìn chằm chằm thiếu niên ở phía dưới. Trong lòng Vương Tông Cảnh thoáng trầm xuống, con yêu thú này chỉ sợ còn mạnh hơn lũ Bạch Bối Yêu Lang hôm nọ, nhưng điều gì đang chờ đợi bản thân, hắn thậm chí cũng không kịp suy nghĩ, bởi con yêu thú căn bản không có ý tứ giằng co với hắn. Một khi đã thấy rõ tình huống của Vương Tông Cảnh, nó liền không hề chần chờ nữa, mạnh mẽ bổ nhào xuống.
Răng nanh sắc nhọn, bạch quang lóe lên. Vương Tông Cảnh ở trước cửa ải sinh tử này dùng hết khí lực toàn thân nhảy ra phía ngoài, nhưng động tác của hắn lại kém quá xa so với loại yêu thú nhanh nhẹn này. Vương Tông Cảnh kêu lên một tiếng, quần áo sau lưng hắn đã bị xé nát, trên lưng có năm vết thương rất sâu, máu tươi nhanh chóng tuôn ra.
Dưới sự đau nhức, Vương Tông Cảnh thống khổ gào to lên một tiếng, lảo đảo lao về phía trước. Chưa được hai bước thì con yêu thú ở phía sau đã nhào lên lần nữa. Mặc dù dưới sự sợ hãi tử vong, Vương Tông Cảnh điên cuồng giãy giụa nhưng vẫn nhanh chóng bị con yêu Miêu đẩy ngã xuống đất, sau đó nó liền há to cái miệng đầy răng nhọn cắn về phía yết hầu của Vương Tông Cảnh.
Lúc này Vương Tông Cảnh không còn chú ý tới sợ hãi ban nãy, theo bản năng sử dụng khí lực cuối cùng, vươn hai tay lên bắt lấy cái miệng đang há rộng của yêu thú, trong nháy mắt bàn tay liền bị răng nhọn của yêu Miêu đâm thủng, máu tươi đầm đìa từ cổ tay chảy xuôi xuống. Tuy vậy, hắn vẫn không có cách nào ngăn cản cái miệng đáng sợ đang mở rộng kia.
Mùi tanh tưởi đập vào mặt, tử vong dường như ở ngay trước mắt. Ngay giây phút hắn sắp tuyệt vọng, khu rừng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, sương mù dày đặc chợt ngưng lại, từ sâu trong rừng dường như có một ánh mắt lạnh lùng đảo qua. Sau một lát, trong rừng trở nên náo động, đàn chim hoảng sợ giương cánh chạy trốn, một luồng thanh quang như nước từ nơi sâu thẳm u tĩnh nhất, ở trong khu rừng tịch mịch lướt đến vô thanh vô tức, như gió thổi qua.
“Hô…”
Thiếu niên đang tuyệt vọng chờ chết, đột nhiên cảm thấy trên tay nhẹ bẫng. Sau đó, ở trước mắt, hắn nhìn thấy một màn cả đời này cũng khó quên được: Biểu tình hung ác tàn nhẫn của con yêu Miêu màu đen tựa hồ vẫn ngưng đọng trên mặt, giây phút tiếp theo, thân thể đáng sợ kia đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực đại quấn lấy xé rách, huyết quang chợt hiện, thanh quang đánh xuống, yêu thú từ đầu tới đuôi bị chém làm hai nửa, giống như lá khô vụn nát bay về hai bên trái phải. Dòng máu đỏ tươi đáng sợ pha lẫn vô số vật cổ quái mang theo mùi máu tươi nồng đậm rầm rầm rơi xuống, nhất thời nhuộm đỏ thân thể hắn từ đầu đến chân, máu tuôn như suối, không ngừng chảy xuống.
Một thân ảnh cao lớn được bao phủ trong luồng khí đen, chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh một gốc cây đại thụ cách hắn không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi đây. Vương Tông Cảnh thân thể cứng ngắc tại chỗ, tựa hồ vẫn không rõ đã phát sinh việc gì. Qua một lúc lâu, hắn giống như cuối cùng cũng đã hồi phục tinh thần, chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, thấy bản thân gần như đã biến thành huyết nhân, còn có huyết tinh tạp vật rơi rớt ngổn ngang trên người, cũng không biết là cái gì. Bỗng nhiên ngực hắn như bị đè ép, không kìm nén được lao ra ngoài, vừa chạy vừa điên cuồng phủi đi những vật kỳ quái trên người, sau đó vọt tới bên cạnh một gốc đại thụ, vịn vào thân cây ói lên ói xuống.
Kẻ thần bí không chút bận tâm tới cử động của Vương Tông Cảnh, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Một luồng thanh quang chậm rãi bay lại, hóa thành tiên kiếm, sáng lên như nước hồ thu, ở bên cạnh y chớp lên hai lượt rồi biến mất tăm. Lập tức, luồng khí hắc ám bao phủ toàn thân y cũng bắt đầu từ từ tiêu tán, như là chui lại vào trong thân thể. Không biết bao lâu, khi tia hắc khí cuối cùng cũng biến mất, trong mảnh rừng rậm dã tính nguyên thủy này, ở bên cạnh một cây đại thụ có phần cách xa cây cối xung quanh lộ ra thân hình một nam tử vóc người cao lớn, tóc xám trắng.
Vương Tông Cảnh cảm thấy đây là lần nôn mửa đáng sợ nhất trong đời mình, nôn tới khi bụng đã bắt đầu co giật đau đớn mà cảm giác ghê tởm, buồn nôn trong người vẫn còn mãnh liệt không gì sánh nổi, càng không cần phải nói lúc này thân mình hắn từ đầu đến chân đầm đìa máu tươi. Cuối cùng không còn gì để nôn nữa, chỉ có thể nôn khan thì hắn rốt cuộc mới dần dần kìm chế lại được, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, quay người nhìn về người ở phía sau.
Thân thể vẫn còn hơi run rẩy, nhưng không biết vì sao Vương Tông Cảnh cũng không có ý tứ mở miệng nói lời cảm tạ ân nhân cứu mạng. Hắn có chút hờ hững nhìn nam nhân cao lớn kia, dường như sau khi liên tiếp trải qua biến cố, thiếu niên nhỏ tuổi này bất kể tâm tính hay dũng khí đều đã trở nên kiên cường bền bỉ hơn.
Nam nhân ở dưới tán đại thụ thân hình cao lớn, vẻ mặt đứng đắn, lông mày rậm, ánh mắt sắc bén phảng phất tỏa ra một uy thế nhàn nhạt, giống như là đã từng tay cầm quyền binh, có một khí thế trang nghiêm túc mục. Nhưng mà gương mặt vốn uy thế như vậy khi lọt vào trong mắt Vương Tông Cảnh lại có nửa bên mặt mang một nhan sắc ám hồng cổ quái, trông như thịt heo bị hun chín, khó coi khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn, hơn nữa cơ thịt trên nửa bên mặt dường như có chút mất khống chế, thỉnh thoảng lại co giật.
Như là khuôn mặt âm dương ** , nhưng so với mặt âm dương càng khó coi và kinh khủng hơn nhiều.
Thế nhưng Vương Tông Cảnh rõ ràng không bị khuôn mặt này hù dọa, phản ứng của hắn thậm chí có chút chết lặng, đờ đẫn nhìn nam nhân kia, một câu cũng không nói.
Nam nhân kia chầm chậm bước tới, giẫm lên tầng lá rụng dày đặc trong rừng, tiếng bước chân sàn sạt vang lên. Chẳng biết từ lúc nào, rừng rậm từng ồn ào náo động đã an tĩnh lại, chỉ còn hai người một lớn một nhỏ, chậm rãi gần sát.
Nam nhân đi tới trước mặt Vương Tông Cảnh, nhìn hắn một lượt. Mặt không biểu tình hoặc có lẽ nên nói không cần biểu tình thì diện mạo cũng đã rất đáng sợ. Y dùng một loại ngữ khí lạnh lẽo không chút sức sống, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn chết, hay là muốn sống?
Chú thích:
*Cầu long: chỉ một loại rồng có sừng trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc hoặc chỉ hình dạng quanh co, uốn khúc
**Khuôn mặt âm dương:
Âm dương : ở Trung Quốc cổ đại, lúc ban đầu chỉ sự đối lập của nhật quang. Những nhà tư tưởng cổ đại thấy mọi hiện tượng đều có hai mặt đối lập, liền dùng khái niệm âm dương này đến giải thích hai loại mâu thuẫn tự nhiên vừa đối lập lại tiêu trường lẫn nhau. Đem âm dương luân phiên coi như quy luật căn bản của vũ trụ.
Cũng được dùng để chỉ hai loại thái độ, biểu hiện hoàn toàn bất đồng trên một người.Nên khuôn mặt âm dương có thể hiểu là trên một khuôn mặt có hai bên hoàn toàn đối lập nhau
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK