Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 52: Bí mật (Hạ)

Chương 52: Bí mật (Hạ)

“ Cũng không có vấn đề gì lớn, ta đã giúp nó khai thông kinh mạch, cộng thêm hiệu quả của viên Minh Tâm đan lúc nãy, chẳng mấy chốc hắn sẽ hồi phục lại thôi.”

Vương Tế Vũ vui mừng nói:” Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ.” Sau đó nàng lập tức chạy vào trong phòng thăm Vương Tông Cảnh. Tăng Thư Thư nhìn theo bóng lưng của nàng cũng đành bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ là trên mặt hắn bỗng hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn thấp giọng lẩm bẩm:” Quái lạ, kinh mạch của đứa trẻ này sao lại có thể lớn như thế, mạch đập lại giống như mạch của Thanh Phong quyết, chẳng lẽ có gì đó cổ quái?” Ở một phía khác, Ba Hùng vẫn lẳng lặng đứng ở góc sân, ánh mắt hắn phiêu hốt bất định, tựa như đang ngắm nhìn phong cảnh chung quanh, chỉ là khóe mắt vẫn liếc qua đằng kia, đôi khi lại nhìn về phía Tăng Thư Thư.

Không lâu sau đó Tăng Thư Thư cũng rời đi. Vương Tế Vũ ngồi trong biệt viện đến chiều thì thấy Vương Tông Cảnh đã đỡ hơn. Tăng Thư Thư được gọi là một trong năm trưởng lão, hơn nữa lại giỏi về luyện đan, đúng là không chỉ có hư danh. Đến lúc này nàng mới yên long.

Theo quy củ của Thanh Vân môn thì đệ tử chính thức không được phép ở lại trong biệt viện nhằm tránh quấy nhiễu đệ tử tham gia Thanh Vân thí, vì thế dù không muốn nhưng Vương Tế Vũ cũng phải rời đi. Trước khi đi, nàng cũng tới gặp ba người ở cùng tiểu viện với Vương Tông Cảnh để nhờ họ để ý giúp, tất nhiên là đám người Tô Văn Thanh cũng dễ dàng đáp ứng.

Nhận thấy màn đêm đã dần buông, sắc trời cũng ngày một tối, hơn nữa lại là thân gái nên Tô Văn Thanh không muốn ở một chỗ cùng với ba người đàn ông nữa. Nàng lễ phép cáo từ rồi trờ về phòng trước, nhưng trước khi đi, nàng vẫn cẩn thận thay đổi khăn đắp trên trán Vương Tông Cảnh, đồng thời tỉ mỉ kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn. Khi thấy hắn vẫn hôn mê nhưng quả thực nhiệt độ cơ thể đã giảm thì mới yên lòng rời đi. Bên trong phòng chữ Hỏa, ngoại trừ Vương Tông Cảnh vẫn đang hôn mê thì chỉ còn hai người Ba Hùng và Cừu Điêu Tứ.

Ngọn nến trên bàn đột nhiên cháy lên mang tới ánh sáng mờ ảo cho căn phòng, đồng thời khiến bóng của hai người kia nhấp nháy trên tường. Cừu Điêu Tứ nhìn về phía Vương Tông Cảnh đang nằm trên giường, ánh mắt hắn hơi dừng lại trên chiếc khăn ướt một chút rồi lơ đãng nói:” Hình như Tô cô nương đối xử rất tốt với Vương Tông Cảnh..” Gã mập mạp Ba Hùng chỉ khẽ ừ chứ gương mặt không hề thay đổi, cứ như không hề để ý tới điều Cừu Điêu Tứ nói.

Cừu Điêu Tứ im lặng một lúc, có lẽ là đang nghĩ gì đó trong lòng, sau đó hắn nói:” Nhân duyên của Tông Cảnh cũng tốt thật, chỉ sinh bệnh một cái là đã có bao nhiêu người tới thăm, lại còn có một người tỷ tỷ vô cùng tốt kéo cả vị trưởng lão Thanh Vân môn tới. Nếu đổi lại là ta đổ bệnh thì có lẽ sẽ chẳng có ai tới thăm cả.” Ba Hùng hơi nhíu mày, dường như nhận ra trong lời nói vừa rồi có chút oán giận nên quay sang nhìn Cừu Điêu Tứ nói:” Nói bậy nói bạ”

“ Nếu chẳng may ngươi bị bệnh, người khác thì ta không dám nói, nhưng ta với Tông Cảnh chắc chắn sẽ tới chăm sóc ngươi.” Cừu Điêu Tứ khẽ gật đầu nhưng sắc mặt vẫn còn có chút khó chịu, hắn nói:” Đúng vậy, ta tin ngươi và Tông Cảnh sẽ tới, nhưng chắc ngươi cũng biết rõ là Tô cô nương sẽ không tới nên mới không lôi nàng vào phải không?”

Ba Hùng bỗng ngây người ra, gương mặt hắn cũng tối sầm lại nhưng dù sao tính tình hắn cũng khá tốt, hơn nữa cũng biết Cừu Điêu Tứ vốn có tình tình quái gở thế này, lại không đả động tới mình nên thở dài nói:” Điêu Tứ, Tô cô nương có gia thế tốt, tính tình lại dịu dàng, nhưng có thể dễ dàng nhận ra nàng là kiều nữ thế gia đã đươc nuông chiều từ bé, hơn nữa ngươi lại ít nói nên quan hệ không tốt cũng là điều dễ hiểu.” Ánh mắt Cừu Điêu Tứ lóe lên, nhưng mặt vẫn không hề thay đổi, hắn chỉ lẳng lặng quay đầu đi.

Ba Hùng thấy bộ dáng này của hắn thì khẽ ho khan, sau đó nói:” Điêu Tứ, ngươi có coi ta là bằng hữu không?” Cừu Điêu Tứ nhướng mày nhìn lại hắn hỏi:” Sao vậy, sao đột nhiên ngươi lại hỏi vậy?” Ba Hùng nhìn hắn, ánh mắt dường như sáng lên, sau khi nhìn một lúc thì nói:” Ngươi cũng biết đấy, ta là người béo, hơn nữa lại xuất thân từ Lương châu ở phương Bắc nên khi tới nơi nay thì sợ nhất là nắng nóng.”

Cừu Điêu Tứ ở cùng tiểu viện này với hắn nên cũng biết rằng tên mập này không thể chịu nổi cái nắng của tháng bảy tháng tám do đó cả ngày phải lau mồ hôi nên lập tức khẽ mỉm cười:” Đúng vậy.” Ba Hùng lại không hề cười mà chỉ yên lặng nhìn hắn, sau đó một lát nói:” Mấy hôm trước trời quá nóng, dù cho có ngủ được thì ta cũng bị tỉnh dậy lúc nửa đêm vì quá nóng, vì thế đôi khi ta cũng đi lại trong phòng một chút, đôi khi lại mở cửa sổ để cho mát.”

Gương mặt Cừu Điêu Tứ bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng lạnh dần lên, hắn nhìn chằm chằm Ba Hùng một thời gian rồi nói:” Chắc là canh ba nửa đêm ngươi đã nhìn thấy điều gì kì lạ phải không?” Ba Hùng cũng coi như không thấy sự giận dữ trong ánh mắt hắn, y tiến tới đối mặt với hắn nói:” Ta không thấy gì cả, cho dù có ngẫu nhiên mở cửa sổ thì cũng không thể nhìn rõ gì hết vì trời quá tối.”

Nói xong, hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:” Điêu Tứ, nghe lời này của ta, đừng làm chuyện điên rồ.” Cừu Điêu Tứ nhíu chặt mày lại, hắn đột nhiên đứng lên. Giờ phút này, sắc mặt của hắn đã trở nên vô cùng khó coi, thậm chí cả ngọn nến đang cháy trên bàn cũng suýt bị hắn xô ngã, cũng may là Ba Hùng nhanh tay đỡ lại được.

Cừu Điêu Tứ vừa đứng lên lạnh lùng nhìn Ba Hùng, dường như chẳng hề để tâm tới lời khuyên vừa rồi. Lúc này trên mặt hắn chỉ còn lại sự phẫn nộ, hắn lạnh giọng nói:” Ngươi tự lo cho mình đi, đừng có xen vào việc của người khác!” Dứt lời, hắn giận dữ quay người đi, nhanh chóng rời khỏi phòng chữ Hỏa. Đằng sau hắn, Ba Hùng lẳng lặng nhìn thân ảnh Cừu Điêu Tứ biến mất trong bóng tối bên ngoài, sau một lúc, hắn chậm rãi lắc đầu.

Cừu Điêu Tứ nhanh chóng quay trở lại phòng chữ Kim, sau đó đóng chặt cửa lại, Bóng đêm trong phòng nhanh chóng tràn tới, che lấp đi bóng dáng của hắn, chỉ còn có thể nhìn thấy cái bóng đang tựa ở cửa phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, cũng không rõ là vì sao mà cái bóng mờ mờ kia lại như có vài phần thê lương, hoàn toàn khác với hình ảnh trong phòng chữ Hỏa của Vương Tông Cảnh lúc nãy. Cừu Điêu Tứ cứ đứng yên ở cửa phòng như thế, đứng rất lâu. Hắn chìm trong bóng tối nên không thể thấy rõ biến đổi trên gương mặt nhưng có chút gì đó như thể hắn đã hòa làm một bóng màn đêm.

Sau một lát, rốt cuộc thân ảnh Cừu Điêu Tứ cũng khẽ chuyển động. Hắn chậm rãi đi tới góc phòng, lẳng lặng ngồi xuống giường. Hắn không có ý thắp đèn lên, nhưng cũng không có vẻ gì là muốn ngủ mà cứ ngồi như thế, như thể đang chìm trong suy nghĩ. Trong bóng đêm lạnh lẽo, hắn ta cứ ngồi suy nghĩ đầy quỷ dị như thế.

Sau đó, hắn bỗng trở mình chui xuống gầm cái giường bằng gỗ thông. Những viên gạch xanh vuông vức dưới đất mang theo cái thô ráp, chẳng hề khác gì nhau. Chỉ là đôi mắt của Cừu Điêu Tứ trong bóng đêm bỗng trợn trừng lên, tựa như đang nhìn kĩ cánh tay đang chậm rãi lướt qua gạch xanh ở dưới giường. Một viên, hai viên, ba viên…

Thằng tới khi đến viên gạch thứ tám thì cánh tay của Cừu Điêu Tứ mới ngừng lại, sau đó trong bóng đêm, hắn hít sâu một hơi, ngón tay hơi dung sức, lập tức có âm thanh nhỏ vang lên. Viên gạch xanh kia bắt đầu bị hắn cạy lên, ở dưới nó có một cái lỗ nhỏ.

Hắn thò tay vào lần mò trong cái lỗ ấy một lúc. Sau đó Cừu Điêu Tứ thu cánh tay lại, chậm rãi ngồi thẳng lên, lúc này trên tay hắn đã có thêm một túi vải nhỏ được đóng kín. Hắn ngồi trong bóng đêm, lạnh lùng nhìn cái bọc nhỏ, dường như có chút do dự, nhưng chỉ không lâu sau, ánh mắt của hắn đã dần trở nên kiên định. Hắn vươn tay ra, cẩn thận cởi bỏ nút thắt, chậm rãi mở ra từng lớp vải.

Sâu trong bóng tối, dường như có một con quỷ nào đó đang không ngừng chao lượn. Căn phòng hoàn toàn chìm trong yên lặng, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp của bản thân cũng không thể nghe rõ. Chỉ có một tiếng động thần bí nào đó, như thể là tiếng trái tim nhảy nhịp, không ngừng cười gằn trong bóng đêm. Ánh sang nhàn nhạt bị che dưới lớp vài dày ngày càng trở nên rõ rang theo từng lớp vải bị gỡ ra. Nó tựa như ánh sáng từ chốn U minh, chậm rãi tỏa ra, chiếu sáng khuôn mặt Cừu Điêu Tứ.

Rốt cuộc khi hăn mở lớp vải che cuối cùng ra thì một luồng hào quang xanh biếc cũng hoàn toàn lộ ra. Trên tay hắn lúc này đã có thêm một viên ngọc xanh biếc lớn bằng ngón cái mang theo sắc lục lập lòe, đồng thời còn có chút gì đó lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều.



Cừu Điêu Tứ chắm chú nhìn viên ngọc kì dị trong tay, thần tình cũng dần trở nên cổ quái. Đặc biệt trong mắt hắn lóe lên ánh lục phản chiếu từ viên ngọc, tựa như hai ngọn lửa xanh lục đang không ngừng bốc cháy. Sau một lát, ánh lục trong đôi mắt cũng dần ngưng lại, chậm rãi thu hẹp thành một khe hở. Liếc mắt nhìn qua thì thấy như thể đó là một đôi mắt răn xanh biếc đầy tà ác.

Lạnh lẽo, vô tình, lại có chút gì đó cay nghiệt.





----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK