Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


[/CENTER]

Chương 59: Vãng tích

Lúc rời khỏi hậu sơn thì đã là giữa trưa, Trương Tiểu Phàm đi trước, Vương Tông Cảnh đi theo sau, trên lưng khuân một bó hắc tiết trúc đã được chặt lớn, nhìn qua thật dọa người. Dọc đường hai người đi, thấy Tiểu Đỉnh và Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi đang chơi đùa giữa khoảng đất bằng ở trước Thủ Tĩnh đường của Đại Trúc phong, tiếng hô to nhỏ không ngừng, tiếng cười vang vọng khắp đỉnh núi.

Đang chơi dở, Tiểu Đỉnh đảo mắt thấy Trương Tiểu Phàm mang theo Vương Tông Cảnh đi xuống thì lập tức trở nên hưng phấn nhanh như chớp chạy về phía bọn họ. Trương Tiểu Phàm nhìn thấy Tiểu Đỉnh thì lộ vẻ tươi cười đồng thời giang tay ôm lấy nó, Đại Hoàng với Tiểu Hôi cũng chạy đến bên cạnh cọ chân hắn không ngừng.

"Mẹ con đâu?" Trương Tiểu Phàm hỏi.

Tiểu Đỉnh chỉ về phía Thủ Tĩnh đường cười nói: "Vẫn đang ở cùng Mẫn di."

Trương Tiểu Phàm gật đầu cười: "Cũng đến giờ rồi, con đi gọi các vị sư bá đến đây ăn cơm đi".

Tiểu Đỉnh nhảy xuống, cười hì hì:"Vâng". Nói xong thì nó lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi, sau đó lại dở cái vừa chạy vừa hét khiến âm thanh trong trẻo của nó vang khắp cả núi:"Đại sư bá, nhị sư bá, tam sư bá, tứ sư bá, ngũ sư bá, lục sư bá, mẹ, Mẫn di, ăn cơm ăn cơm ... "

Đại Hoàng cũng oang oẳng chạy theo Tiểu Đỉnh, còn Tiểu Hôi thì chỉ gãi đầu chứ không chạy đi, hơn nữa nó lại nắm lấy vạt áo Trương Tiểu Phàm, thoăn thoắt leo lên vai hắn rồi ngồi xuống, nhìn có vẻ cực kỳ thỏa mãn. Không biết được có phải là do từ khi Tiểu Đỉnh sinh ra chỗ ngồi này đã thuộc về nó nên khó khăn lắm con khỉ này mới có thể ngồi lên một lần hay không.

Trương Tiểu Phàm tươi cười sờ đầu Tiểu Hôi rồi đi về phía phòng bếp, Vương Tông Cảnh cũng đi sát theo. Đến trước phòng bếp thì hắn ném bó trúc lớn xuống đất, Trương Tiểu Phàm mỉm cười nói:"Đến đây ngồi nghỉ một chút đi.”

Vương Tông Cảnh ừ một tiếng rồi theo hắn vào bếp. Rửa tay, lau mặt mũi xong Trương Tiểu Phàm tiến lại bếp lò, thuần thục chuẩn bị nấu cơm. Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh nhất thời không biết phải làm cái gì, lại cảm thấy cánh tay phải của mình vẫn còn đau nhức, đó hẳn là di chứng sau khi dùng sức quá độ để chặt trúc ở hậu sơn. Đúng lúc đó thì Trương Tiểu Phạm đứng cạnh bếp lò thản nhiên nói:

"Ngươi bắt đầu tu luyện Thái Cực Huyền Thanh đạo rồi sao?"

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút rồi gật nhẹ đầu, đáp:"Vâng, bảy ngày trước Tiêu chân nhân đã truyền dạy cho đệ tử pháp quyết tầng đầu tiên."

Trương Tiểu Phàm không quay lại, động tác tay cũng không có dấu hiệu dừng lại mà chỉ nói: "Công pháp này vô cùng tốt, đó chính là vô thượng chân pháp đỉnh cao của thiên hạ, ngươi có thể tu luyện thì cũng coi như một loại cơ duyên, sau này phải khổ tu một chút, tuyệt đối sẽ không thiệt đâu."

Vương Tông Cảnh đứng ở đó thành thành thật thật đáp:"Vâng."

Trương Tiểu Phàm lấy muôi sắt, thả ít dầu vào cái nồi lớn, đợi khi dầu nóng lên thì đem măng non đã cắt lát trong tay cùng thịt băm đổ vào nồi, lập tức có tiếng xào xào nhỏ vang lên. Một ít khói cùng làn hương thơm ngát cũng theo đó bốc lên. Nhìn qua thì thấy cũng chỉ là một món ăn đơn giản, không hiểu sao lại có cái hương vị khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.

Lấy muôi sắt đảo đảo qua mấy cái, hương thơm lại càng nồng hơn. Trương Tiểu Phàm chăm chú nhìn một lát, rồi lấy nắp vung bên cạnh đậy lại, sau đó lại nói:"Ngươi hẳn đã biết là phải theo ta học cái gì chứ?"

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng cảm thấy có chút cảm giác kì lạ, vốn đã định đưa ra một cái đáp án vô cùng đơn giản mà không hiểu sao mãi không nên lời, chần chờ một lúc thì hắn vẫn thẳng thừng nói: "Vâng."

Trương Tiểu Phàm không nói gì thêm mà chỉ đứng yên bên bếp lò bình tĩnh chờ đợi. Một lát sau, khi ngay cả nắp nồi cũng không thể che đậy được cái hương thơm kỳ dị mà hấp dẫn đó thì hắn vội nhấc nắp vung, lập tức một làn hương thơm mê người xộc vào mũi. Trong nháy mắt hắn đã thay đồ nấu bếp rồi bưng thức ăn lên.

Hương thơm lan tỏa, động tác nhanh nhẹn, tiếng bát đũa va chạm liên tục vang lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Tông Cảnh, Trương Tiểu Phàm dùng tốc độ nhanh chóng khiến người ta loạn mắt mà làm đồ ăn, một món lại tiếp một món, trong nháy mắt như thần tiên biến ra bảy tám món ăn mê người. Mỗi món lại được làm từ nguyên liệu tự nhiên, chỉ thêm chút gia vị lại trở thành một món mỹ vị khiến cho người ta không tự chủ được mà chảy nước miếng.

Vương Tông Cảnh như thế cũng bởi ở Thanh Vân biệt viện dưới núi sống hơn hai tháng, mỗi ngày đều ăn các loại đan dược như Tích Cốc đan, Dưỡng Nguyên đan đâu đã được thấy mĩ vị phong phú như thế. Nhưng dù không phải là người tu đạo, chỉ cần là người thôi thì bình thường tất sẽ có phản ứng khi thấy mỹ vị. Cái gọi là thực sắc tính dã ( tham ăn thành tính) chính là như thế. Chỉ cần nhìn một lần thì đã chảy nước miếng, con mắt cũng không rời đi được.

Chỉ là nhìn thì nhìn nhưng trong lòng hắn lại bất ngờ nảy sinh nghi vấn, nhịn không được phải hỏi Trương Tiểu Phàm:"Tiền bối à, Thanh Vân môn bây giờ không phải đã có Tăng trưởng lão phụ trách công việc luyện đan, chế ra rất nhiều đan dược ư, như Tích Cốc đan, ăn một viên là cả ngày không lo đói, vì sao người vẫn còn khổ cực chế biến món ăn thế này? "

Trương Tiểu Phàm cười không nói, cũng không lập tức trả lời vấn đề đó. Ngay sau đó ở sau lưng hai người truyền đến từng tiếng bước chân, rất nhiều người đi vào phòng bếp, đi đầu là một người đang mỉm cười chân thành, ôm Tiểu Đỉnh, chính là Đỗ Tất Thư. Hắn lắc đầu cười ha hả nói:"Tích Cốc đan à, ha ha ha, nó chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi ngẫu nhiên làm ra được trong mấy năm gần đây của Tăng Thư Thư mà thôi, ăn rồi không đói bụng thì sao, thế thì có điểm gì tốt nào? "

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên một lúc, cảm thấy đầu óc đã không còn đủ để suy nghĩ. Đỗ Tất Thư vẫn đang ôm Tiểu Đỉnh đi đến ngồi cạnh bàn ăn, sau lưng hắn là bọn người Ngô Đại Nghĩa, Hà Đại Trí, chỉ còn Tống Đại Nhân, Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn là chưa đến. Mọi người cùng mỉm cười ngồi vào bàn, lắc đầu cười nhẹ, chỉ có Đỗ Tất Thư tính tình hoạt bát, vừa chơi đùa với Tiểu Đỉnh, vừa cười nói :"Không thể hiểu được hả? Ngươi cho đường đường là Thanh Vân môn nên sẽ ra tay rộng rãi, cho tất cả các ngươi ăn tiên đan linh dược sao?"

Vương Tông Cảnh lắc đầu yên lặng. Nhớ lại tâm tình chính mình ngày mới đến Thanh Vân biệt viện, bỗng nhiên cảm thấy có một cảm giác tang thương. Đỗ Tất Thư ở bên cạnh thì vẫn vui vẻ cười đùa nhưng ngay lúc đó thì bên ngoài đột nhiên vang đến tiếng một người đàn ông trầm giọng nói :"Lão lục, đừng nói lung tung trước mặt tiểu hài tử."

Thanh âm kia trầm ổn mà có phần uy nghiêm, rồi một thân ảnh cao lớn đi đến, đó chính là người nổi tiếng ở Đại Trúc Phong với cái danh ngũ trưởng lão – Tống Đại Nhân. Sau khi đi vào hắn liền trừng mắt nhìn Đỗ Tất Thư. Chỉ là Đỗ Tất Thư tỏ ra không hề sợ hãi vị đại sư huynh này, kể cả mấy sư huynh đệ khác của Đại Trúc Phong cũng đều vui vẻ ngồi cười bên cạnh bàn ăn, Trịnh Đại Lễ còn reo lên:"Lão thất, đã được chưa, đã được chưa đói bụng lắm rồi."

Trương Tiểu Phàm xoay người lại, đem đĩa đậu xanh xào bưng lên bàn ăn, mỉm cười nói:"Được rồi đây."

Hà Đại Trí bên cạnh cười bảo Trịnh Đại Lễ:"Sư huynh, ngươi tu luyện đã nhiều năm như vậy, có không ăn không uống mười ngày cũng không sao cơ mà, gấp cái gì."

Trịnh Đại Lễ cười ha hả, cũng không thèm để ý. Trương Tiểu Phảm thấy thể lắc đầu, quay lại nói với Tống Đại Nhân:"Đại sư huynh, Tuyết Kỳ và sư tẩu đâu rồi?"

Tống Đại Nhân ho khan một tiếng, nói:"Các nàng nói không đói bụng, không muốn ăn cơm."

Trương Tiểu Phàm khẽ kêu lên, vẻ mặt hiện lên vẻ khó hiểu. Vương Tông Cảnh bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ, bỗng nghe Đỗ Tất Thư ở bên kia ha hả cười, tiếng cười có chút quái dị. Hắn hừ hừ hai tiếng rồi nói :" Thế nào mà lại không đói bụng, hẳn là sợ Tiểu Phàm làm đồ quá ngon, các nàng lại được ăn quá nhiều nên đã béo rồi... "

Mấy người bên cạnh cười vang, Trương Tiểu Phàm cũng cười mắng hắn một câu, cũng không để ý. Tống Đại Nhân bên cạnh phì hắn một cái, tức giận nói :"Nói lung tung cái gì đấy, hai người bọn họ có đạo hạnh thế nào rồi mà còn có thể sợ béo?"

Trong căn phòng lại vang lên tiếng cười. Vương Tông Cảnh đứng một bên xem có chút ngạc nhiên, vốn dĩ tiên gia trong tưởng tượng của hắn thì phải có khí độ của bậc cao nhân, vậy mà ở chỗ này không khí vạn phần kỳ lạ, tự nhiên như thế biến một gia đình thân thuộc bình thường ở nhân gian phàm tục vậy. Hơn nữa Trương Tiểu Phàm đang đứng ở góc bàn kia lại có vẻ mỉm cười thản nhiên, sắc khí ôn hòa, tựa như rằng ở nơi đây, giữa đám người này mới là lúc hắn vui vẻ nhất vậy.

***

Một bữa ăn trưa vô cùng hòa hợp và bình yên, đã nhiều năm rồi mấy huynh đệ vẫn ngồi cùng một bàn cười nói với nhau, Tiểu Đỉnh thì lại càng vui vẻ cười đùa, ở trên bàn ăn kêu la vài câu. Đám người Đỗ Tất Thư cũng rất yêu thích nó, thỉnh thoảng lại trêu chọc một cái, khiến Tiểu Đỉnh lại càng ồn ào, tiếng cười lại liên miên không dứt. Mà đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia, mọi người ở Đại Trúc phong cũng không có bất cứ tỏ vẻ khác thường gì, chắc là trước đó đã nói chuyện qua rồi. Cứ như vậy bữa cơm trưa trôi qua trong không khí vui vẻ, cũng không hề có chút khách khí gì với hắn.

Sau khi ăn xong mọi người đều tản đi, ngay cả Tiểu Đỉnh cũng bị Trương Tiểu Phàm đuối khỏi phòng bếp, nó lập tức bị Đỗ Tất Thư ôm đi chơi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Tiểu Phàm và Vương Tông Cảnh. Trương Tiểu Phàm nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa, Vương Tông Cảnh tự nhiên không dám đứng chơi, hắn cũng tiến lên giúp đỡ. Cũng may là mấy năm nay hắn không sống trong Long Hồ Vương gia, ba năm giãy giụa sinh tồn ở rừng rậm đã sớm bào mòn cái tính cách công tử thế gia được nuông rồi rồi, nên cũng không cảm thấy khác biệt gì, nhanh chóng giúp đỡ Trương Tiểu Phàm rửa dọn bát đũa. chỉ là còn chưa quen lắm nên có chút lóng ngóng.

Trương Tiểu Phàm thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ chứ không nói thêm gì mà chỉ đứng cạnh giúp đỡ. Sau đó hắn đứng cạnh bếp lò nhìn ra, bỗng nhiên như thấy phòng bếp sáng rực hẳn lên, hắn chậm rãi duỗi cái lưng mệt mỏi, thở phào một hơi, rồi đi đến cạnh bàn chậm rãi ngồi xuống.

Vương Tông Cảnh nhìn xung quanh, sau khi nhận thấy đã không còn việc gì mình có thể làm được thì nhất thời có chút không yên, không biết nên làm cái gì tiếp theo, hắn đành ngượng ngùng đến cạnh bàn thì nghe Trương Tiểu Phàm từ phía bên kia lặng lẽ hỏi hắn một câu:"Tông Cảnh, ngươi đã từng giết người chưa?"

Vương Tông Cảnh chợt run lên, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, chỉ nhìn thấy sắc mặt vị tiền bối có khí độ trầm ổn này rất bình thường, hoàn toàn không thể nhận ra hắn đang suy nghĩ cái gì, nên nhất thời Tông Cảnh cũng không dám noi gì, chỉ thành thật đáp :"Chưa từng ."

Trương Tiểu Phàm gật nhẹ đầu, nói :"Tiêu chân nhân truyền Thái Cực Huyền Thanh đạo cho ngươi làm căn cơ, còn những cái khác thì lại để cho ngươi đến chỗ ta, để ta dạy bảo, những điều này ngươi đều đã biết rồi chứ?"

"Vâng."

"Thanh Vân biệt viện nhiều người như thế, người khác đều đi theo chính đạo, chỉ có một mình ngươi phải đi theo con đường này, tiền đồ rất khó lường, ngươi không hề hối hận chứ?"

Vương Tông Cảnh yên lặng cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói:"Trước đó mấy ngày Tiêu chân nhân đã từng nói chuyện với đệ tử một lần, người nói rất nhiều, cũng không hề dấu diếm ta cái gì, hết thảy đều rất rõ ràng. Thiên hạ nhìn như yên bình, nhưng Ma giáo đang ẩn mình lại luôn chờ cơ hội vùng dậy, tà ma ngoại đạo lại càng không đếm xuể. Mấy nghìn năm qua dư nghiệt Ma giáo sống dai như cỏ dại, dù cho đã thiêu cháy tàn rụi mà khi gặp gió xuân lại hồi sinh. Trăm họ trong thiên hạ cũng phải chịu đau khổ lâu dài, ngay cả lịch đại tổ sư của Thanh Vân môn cũng vì thế mà hi sinh thân mình.

"Người nói:" Nhiều năm trước người đã ở trước linh cữu tổ sư mà lập lời thề, nhất định phải tiêu diệt Ma giáo, diệt tận gốc yêu môn nguy hại đến nhân gian và chính đạo, vì thế nên mới phải làm một số chuyện bí mật không thể cho người khác biết.

"Người còn nói: Giữ vững bản tâm tuy trọng yếu, giữ tâm theo chính đạo cũng tốt. Tuy nhiên trong thế gian này có một số việc mà người cứ mang tâm theo chính đạo sẽ không làm được, vì vậy mới có những người chuyên đi làm những việc mà người ngoài không thể làm được.”

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời hiện trên khuôn mặt tràn đầy vẻ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói từng chữ một:"Người nói với đệ tử, lòng người có thể có trắng có đen, mọi việc có đúng có sai, chỉ cần kiên trì bản tâm, cho dù là thân hãm địa ngục, mực đen thấm thân cũng không hề coi vào đâu."

Trương Tiểu Phàm nhìn hắn một lúc thật lâu, nhưng vẫn không hề nói gì.

*****

"Thiên hạ thế gian, chính đạo trong Trung thổ nói bốn chữ tà ma ngoại đạo thì căm thù đến tận xương tủy, lời nói vô cùng thống thiết, nhưng thật ra người hiểu biết thực sự bốn chữ này lại chẳng có là bao. Từ trăm nghìn năm qua bởi vì thế lực Ma giáo cực hưng thịnh, nhân tài lớp lớp, trong đó cũng không thiếu bậc kinh tài tuyệt diễm, nó tạo ra uy hiếp vô cùng lớn, về phần hôm nay, vì thế người trong thiên hạ ngày nay hễ nói đến yêu tà, thường sẽ nghĩ ngay đến Ma giáo."

Trương Tiểu Phàm mang theo Vương Tông Cảnh đi trong ánh mặt trời cuối trưa, đến một vách núi tĩnh lặng ở Đại Trúc phong, ngồi phía trên khu rừng trúc xanh giống như đang ôn lại chuyện cũ, lại như đang tự nói với chính mình. Hắn nhìn ra xa tận phía chân trời, nhìn núi xanh mây trắng, chậm rãi nói :

"Rất khác với những đám tà ma ngoại đạo làm hại thế gian kia, Ma giáo là một môn phái được truyền thừa từ rất lâu rồi, cụ thể từ lúc nào thì không thể biết được, nhưng địa điểm phát khởi là ở khu vực bên ngoài phía Tây Bắc Trung thổ. Vùng đất Man Hoang đó được xưng là vùng tuyệt địa nên ít ai lui tới là điều không thể nghi ngờ. Nghe nói ở sâu trong vùng Man Hoang có một toàn thánh điện thần bí cổ xưa, đó chính là nơi khởi nguyên của Ma giáo, hơn nữa người trong Ma giáo cũng không tự nhận mình là yêu ma, mà là Thánh giáo.

"Trăm ngàn năm qua, truyền thừa Ma giáo đã như cành lá lan tràn, đã phân ra không biết là bao nhiêu mạch, tuy nhiên tất cả đều tín ngưỡng thờ phụng hai thần minh là Thiên Sát Minh Vương và U Minh Thánh Mẫu, nhưng giáo lý truyền thừa đã biến hóa ra rất nhiều bản khác nhau, rất nhiều chi nhánh cũng đã sớm tự lập môn hộ, đã không phụ thuộc nữa rồi. Muốn hiểu rõ được những khúc mắc trong đó thì quả không phải là điều đơn giản, nhưng ta cũng có thể từ từ nói cho ngươi biết được. Ngoài chuyện đó ra thì những công pháp kỳ lạ được truyền thừa theo lịch đại ma giáo cũng khác hẳn với những môn phái tu chân nơi Trung thổ, có thể nói là hội tụ của đủ các loại thủ đoạn giết người âm độc mà nên, nếu chỉ nói về những công pháp ngoại đạo thì quả thật Ma giáo như một ngọn núi lớn vậy.

"Biết mình biết người mới chính là phương châm hành sự tương lai của ngươi. Kể từ hôm nay, cứ bảy ngày ngươi lại đi theo Tiểu Đỉnh lên núi một lần, đừng để cho người ngoài biết, ta sẽ dạy cho ngươi những thứ này. Các loại quỷ thuật dị đạo, ngươi có thể ghi nhớ trong long nhưng tuyệt đối không được tu luyện, để tránh bị người khác biết được. Còn chuyện sau này khi người rời núi ra sao thì nếu ngươi đã quyết tâm thì chuyện tương lai đành phải xem cơ duyên của ngươi rồi."

Nói đến đây Trương Tiểu Phàm ngừng lại một lát, giữa trán như có chút cảm xúc gì đó xẹt qua nhưng lại không hiện quá rõ trong mắt của Vương Tông Cảnh. Chỉ thấy hắn trầm mặc một hồi rồi lạnh nhạt nói :

"Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết lịch sử truyền thừa qua trăm nghìn năm của Ma giáo, còn có một vài tông môn hùng mạnh hiển hách một thời. Kỳ thật lúc ban đầu, có một số tông môn cổ xưa danh chấn một thời, nhưng đến bây giờ đã bị chôn vùi, truyền thừa bị đứt đoạn, chỉ còn một số ít người thông hiểu ghi chép trong cổ thánh văn mới ngẫu nhiên biết được một hai, quả thực cũng không cần nói đến. Tương đối nổi danh chính là vào mấy trăm năm trước, trong Ma giáo có Luyện huyết đường độc tôn, trong đám dị nhân hung hiểm của môn phái này có Hắc Tâm lão nhân là nhân vật tuyệt đỉnh không ai địch nổi, ngoài nó ra còn có một tông môn thần bí cũng được truyền thừa cực lâu khác là Hợp Hoan phái. Trước đây Kim Linh phu nhân và Hắc Tâm lão nhân đều là kẻ mạnh sống cùng thời, lúc đó lại càng có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ danh chấn thiên hạ, Ma giáo khi đó do Hợp Hoan phái và Luyện Huyết đường cầm đầu tung hoành thiên hạ, có thể nói đó là thời kỳ cực thịnh.

"Sau khi thế hệ đó tàn lụi thì Ma giáo cũng ít xuất hiện hẳn đi nhưng mấy chục năm trước lại hưng thịnh trở lại, tạo nên cục diện hưng thịnh do tứ đại tông môn cầm đầu. Tứ đại tông môn đó theo thứ tự là Vạn Độc môn, Hợp Hoan phái, Trường Sinh đường và ... Quỷ Vương tông."

. . .

Giọng nói như đang thủ thỉ, trong âm điệu bình thản mà chậm rãi ấy, một đoạn bụi mù trong năm tháng xa xưa lại một lần nữa được vén lên, rất nhiều người đã chết dường như lúc này lại xuất hiện lại ở nhân gian giữa phía trên rừng trúc xanh yên tĩnh đầu giờ chiều này, như bóng nắng thoáng qua, lặng yên biến mất.

***

Sáng sớm hôm sau ở phòng dành cho khách của Đại Trúc phong, Vương Tông Cảnh đã sớm rời khỏi giường, sau khi rửa mặt đã lập tức chạy ngay đến phòng bếp. Bởi vì sắc trời vưa sáng trong phòng bếp không có ai, hai cánh cửa gỗ vẫn khép kín. Vương Tông Cảnh chần chừ một chút cũng không hề đi vào, ánh mắt vừa vặn lại nhìn thấy bó trúc lớn hôm qua mình chặt về còn đang chất ở ngoài phòng không xa, còn chưa kịp chặt thành khúc.

Vương Tông Cảnh liền vén áo tay, cầm con dao phay bên cạnh, ở trong ánh sáng nhạt buổi sớm mai vung tay chặt củi.

Chỉ là loại hắc tiết trúc đặc sản của Đại Trúc phong đúng là rất cứng, vừa chặt có vài cái mà Vương Tông Cảnh cảm thấy đã cạn hết sức, hơn nữa những phiến trúc chặt ra cũng không giống bình thường, mà dài ngắn khác nhau lệch đông vẹo tây, đầu to đầu nhỏ. Vương Tông Cảnh nhìn những phiến trúc cổ quái từ tay mình mà ra thì cũng không hề cảm thấy khó chịu mà chỉ khẽ mỉm cười tiếp tục kiên tri bổ.

Một lát sau sắc trời dần dần sáng rõ, có tiếng bước chân vang lên chính là Trương Tiểu Phàm đang đi đến.

Lập tức hắn thấy được Vương Tông Cảnh đang bổ trúc ngoài phòng bếp, ánh mắt tiếp đó lại liếc qua những phiến trúc lớn nhỏ không đều nằm dưới đất, lúc này Vương Tông Cảnh mới có chút ngượng ngùng gãi đầu cười khan. Trương Tiều Phàm mỉm cười, cũng không nói thêm gì mà chỉ bảo hắn ném dao bổ củi đi rồi đi theo mình vào bếp.

Tiếp theo là việc chuẩn bị điểm tâm, phần lớn là Trương Tiểu Phàm làm, Vương Tông Cảnh đứng một bên thi thoảng lại giúp đỡ. Hai người làm việc trong phòng bếp mà không nói lời nào, không khí có vẻ rất yên bình. Cứ như thế rồi lát sau một đám người kéo tới ăn điểm tâm. Họ cùng ăn cháo kê thơm ngào ngạt, tất nhiên là khen không dứt miệng, đến Tiểu Đỉnh cũng thả sức ăn, làm liền luôn hai bát lớn.

Đáng tiếc là sáng nay trong phòng toàn chỉ có đám đàn ông, hai vị nữ chủ nhân Đại Trúc phong cũng vẫn không đến..

Sau khi ăn điểm tâm xong thì cũng là lúc Tiểu Đỉnh và Vương Tông Cảnh trở lại Thanh Vân biệt viện, tuy chỉ ở Đại Trúc phong một ngày mà Vương Tông Cảnh không hiểu sao đã có chút lưu luyến, Tiểu Đỉnh thì ngược lại, tuổi còn nhỏ mà rất tiêu sái, vung tay lên kêu đám Đại Hoàng Tiểu Hôi chuẩn bị xuất phát. Trương Tiểu Phàm gọi Đỗ Tất Thư chuẩn bị tiễn hai người xuống núi. Mọi người cùng nhau đi đến vách núi, Đỗ Tất Thư ở bên cạnh lại rút ra pháp bảo xúc xắc cổ quái, Tiểu Đỉnh cùng với Đại Hoàng và Tiểu Hôi vội vã trèo lên còn Vương Tông Cảnh thì dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Tiểu Phàm, ánh mắt lộ vẻ do dự dịnh dường như định nói gì đó.

. Trương Tiểu Phàm cười nhẹ một tiếng, đôi mắt sáng ngời mang theo vẻ tang thương ẩn sâu trong mắt đảo qua đám người, hắn mỉm cười nói :"Đi đi, bảy ngày sau lại đến là được."

Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu, cũng không biết vì sao vẻ buồn trong nháy mắt liền tiêu tán hết, tinh thần lại trở nên vô cùng phấn chấn, dường như lúc này hắn có chút ngóng trông bảy ngày sau sẽ lại đến lần nữa. Hắn thi lễ thật sâu với Trương Tiểu Phàm rồi không nói gì thêm, quay người đi đến cạnh pháp bảo xúc xắc của Đỗ Tất Thư rồi nhảy lên.

Đỗ Tất Thư vẫy tay với Trương Tiểu Phàm rồi thôi động phát quyết, pháp bảo xúc xắc quay tròn quanh rồi chở mọi người phá không bay đi.

Đoạn đường xuống núi này thoải mái hơn nhiều quãng đường lên núi hôm qua. Cũng không biết là Đỗ Tất Thư dùng kiểu pháp thuật gì mà cái pháp bảo xúc xắc này lại lớn gấp đôi hôm qua cho nên dù đã nhiều hơn một người đứng lên nhưng vẫn còn rộng rãi rất nhiều. Hơn nữa Đỗ Tất Thư điều khiển pháp bảo cũng tốt hơn con khỉ xám hôm qua nhiều, ít nhất là dọc đường đi rất vững vàng, cũng không khiến người ta lo lắng sẽ bị rơi từ trên không xuống.

Suốt dọc đường bình an vô sự, cả bọn thoải mái xuống dưới chân núi, Đỗ Tất Thư cố ý dừng tại một chỗ hẻo lánh trên sơn đạo, cũng cách sơn môn bằng đá lớn dưới núi không xa, để cho bọn Vương Tông Cảnh đi xuống.

Mới nhảy xuống mặt đất, Vương Tông Cảnh còn chưa kịp thích ứng thì Tiểu Đỉnh đã quay người níu lấy Đỗ Tất Thư đang muốn lén lút rời đi, cười hi hi nói :"Lục sư bá à, đến đây nào, chúng ta đánh cuộc một ván nhé?"

Vương Tông Cảnh ở bên nghe được thì sững sờ, chỉ thấy đầu Đỗ Tất Thư lại lắc lư như cái trống lúc lắc, nhưng vẫn chỉ nói chữ không, vẻ mặt rất là kiên quyết. Tiểu Đỉnh lườm với hắn một cái đồng thời níu tay hắn reo:"Lục sư bá à, người lớn như vậy mà còn sợ dứa bé như con ư, đánh cuộc một lần đi mà!"

"Không đánh, cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, nói ra toàn ý kiến quái lạ, nói gì thì ta cũng sẽ không đánh bạc đâu."

Tiểu Đỉnh nói đi nói lại thật nhiều, Đỗ Tất Thư vẫn không chịu, khiến Tiểu Đỉnh giận dỗi giậm chân xuống đất, đến lúc này Đỗ Tất Thư mới cười nói:"Được rồi, ngươi không phải là muốn gạt ta để lấy pháp bảo giúp lên núi dễ dàng sao? Được rồi sư bá hứa với con, bảy ngày sau ta ở chỗ này chờ, giúp mấy người các ngươi đi lên Đại Trúc phong, được chưa ?"

Hai mắt Tiểu Đỉnh liền sáng lên, nó liền bỏ tay áo Đỗ Tất Thư ra, rồi vẫn lo lắng dặn dò lại:"Vậy người phải nhớ kỹ nhé, nhất định phải đến đón con, bằng không thì con sẽ nói cho mẹ biết người lừa họ mang ta đi ..." Lời còn chưa hết đã nghe " Hả " một tiếng, là Đỗ Tất Thư nhanh chóng bịt miệng Tiểu Đỉnh, chặn những lời phía sau lại, hắn cười khổ nói :

"Tiểu tổ tông ơi, những lời kia có thể tùy tiện nói sao, nói ra là có người chết đó, nhớ kỹ sau này nếu có thể thì tuyệt đối không được nói!"

"Ừ ừ . . ." Tiểu Đỉnh gật đầu liên tục, nhưng âm thanh phát ra lại thành một loạt tiếng a a a. Đỗ Tất Thư lúc này mới nhớ ra mình còn bụm miệng nó, hắn cười trừ hai tiếng rồi buông tay ra, sau đó xoay người vẫy tay với Vương Tông Cảnh:" Tiểu Vương, bảy ngày sau ngươi còn đến không ?"

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, cao giọng gật đầu nói:"Có!"

Đỗ Tất Thư ha hả cười to, rồi lập tức khởi động pháp bảo xúc xắc bay lên không trung quay một vòng, rồi nhảy lên bay vụt đi mất nhìn phương hướng thì chính là đang quay về phía Đại Trúc phong.

Nhìn theo Đỗ Tất Thư khống chế pháp bảo biến mất ở chân trời, Vương Tông Cảnh mới quay đầu nhìn Tiểu Đỉnh. Chỉ thấy tên này vừa mới uy hiếp trưởng bối của mình mà không có tí áy náy gì cả, còn cười hì hì kéo tay Vương Tông Cảnh, hai người tiếp tục đi xuống núi. Trên đường đi, Vương Tông Cảnh không khỏi tò mò chuyện trên núi, Tiểu Đỉnh cũng không hề giấu diếm, cứ kể đại khái ra, dù sao thì nó cũng lớn lên ở Đại Trúc phong, hơn nữa mọi người đều rất thương yêu Tiểu Đỉnh, ngày nào cũng sống trong sự yêu thương.

Vương Tông Cảnh cười cười, không nói gì thêm nhưng trong lòng lại chợt nghĩ về cảnh sắc và con người ở đó, nhất thời có chút xuất thần.

Hai người cứ thế trở về Thanh Vân biệt viện. Giờ đang là ban ngày, đệ tử đi lại cũng không ít, bọn họ cũng không gây chú ý cho người ngoài, nhưng mà đến của lớn thì gặp Liễu Vân đang trực, vừa thấy Tiểu Đỉnh hắn đã cười ha hả lại trêu đùa một phen. Lúc này có thể tự đi được rồi nên Vương Tông Cảnh cũng không quản nó làm nữa mà đi vượt qua bên cạnh, men theo con đường trở về, đi một lúc trong lòng hắn bỗng nghĩ đến Tô Tiểu Liên.

Lần trước nhìn thấy Tô Tiểu Liên là lúc Ba Hùng bất ngờ chết ở hậu hoa viên, sau đó mọi người đều tới, chỉ kịp thấy Tô Tiểu Liên đứng cạnh thân thể người chết, toàn thân run rẩy, vẻ mặt tựa hồ vô cùng sợ hãi. Sau đó Tô Tiểu Liên bị Thanh Vân môn mang đi, chắc là hỏi về tình huống lúc đó, vài ngày sau nàng mới trở về. Lúc đó Vương Tông Cảnh đã từng nghe ngóng tin tức của Tô Tiểu Liên nhưng chỉ nghe nói tuy nàng cũng không có gì khác trước nhưng lại có bộ dáng quái gở, thường xuyên ở một mình trong phòng. Hơn nữa sau đó bên cạnh Vương Tông Cảnh còn có nhiều việc liên tiếp xảy ra ngoài dự tính,Nam Sơn chợt đến, Tiêu Dật Tài truyền công chỉ đường, thậm chi còn được lên Đại Trúc phong một chuyến gặp gỡ người đầu bếp thần bí kia.

Trong đủ loại rối ren đó. nhất thời hắn đã quên mất Tô Tiểu Liên. Bây giờ trở lại từ Đại Trúc phong nên cũng có thể thả lỏng đôi chút, hắn lập tức nhớ tới Tô Tiểu Liên bên kia đã lâu không gặp, ngẫm lại quả thực cũng có chút nhớ nhung. Vì thế sau một lúc do dự, Vương Tông Cảnh xoay người đi về nơi Tô Tiểu Liên ở.






Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK