Chương 52: Bí mật ( Thượng)
Cơn bệnh đến quá đột ngột, đáng lẽ với cơ thể tráng kiện như Vương Tông Cảnh thì không thể xảy ra tình trạng như vậy. Tới tối hắn lại đột nhiên sốt cao, chỉ có thể nằm yên trong phòng. Sang sáng hôm sau thì những người còn lại trong viện hai mươi ba cũng phát hiện ra điều bất thường bởi trong phòng chữ Hỏa bỗng liên tục truyền ra những âm thanh mê sảng. Đó đều là những lời hồ đồ mà Vương Tông Cảnh nói trong cơn mê mang.
Tô Văn Thanh, Cừu Điêu Tứ và Ba Hùng cùng nhanh chóng đi đến, chỉ có cậu bé Tiểu Đỉnh đã đi về thăm nhà là không thấy bóng dáng trong tiểu viện. Họ đứng trong phòng chữ Hỏa nhìn người đang mê mang trên giường, đôi má hắn đã đỏ bừng, trán cũng nóng bỏng tay. Ba người quay sang nhìn nhau, sau một lúc Ba Hùng đột nhiên nói:” Không phải là ngày hôm qua hắn còn rất khỏe mạnh sao? Sao hôm nay lại ốm tới mức này rồi?”
Cừu Điêu Tứ vẫn im lặng đứng bênh cạnh ngó Vương Tông Cảnh. Cũng may trong số ba người này còn có một cô gái như Tô Văn Thanh, hơn nữa nàng cũng khá tinh tế. Sau một lúc kinh ngạc thì nàng liền đi ra ngoài lấy một chậu nước lạnh, ngâm ướt khăn rồi lau mặt cho Vương Tông Cảnh. Sau đó nàng lại vò sạch nó lại rồi đặt lên trán Vương Tông Cảnh.
Có lẽ cái lạnh của nước đã làm dịu đi đôi chút cái nóng trên cơ thể hắn. Vương Tông Cảnh trong lúc mê mệt cũng dường như cảm thấy dễ chịu hơn, cơ thể cũng bớt run, chỉ là gương mặt vẫn còn nét đau khổ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, bờ môi thi thoảng lại mấp máy, như đang cố nói điều gì đó. Mà lúc Tô Văn Thanh giúp hắn lau mặt cũng rất dịu dàng, gương mặt lại lộ rõ vẻ quan tâm, chỉ là cô nàng cũng không nhân được điều đó. Có điều hai người đứng bên cạnh là Cừu Điêu Tứ và Ba Hùng có lẽ đã nhận ra nên nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ba Hùng sau khi nhìn một lát thì lập tức quay mặt đi. Chỉ có Cừu Điêu Tứ không hề thay đổi sặc mặt nhìn từng hành đọng của cô, trong mắt lại lấp lóe dị quang. Có điều khi hai người bọn họ còn chưa kịp nói gì thì đã có một vị khách không mời mà tới xuất hiện sau lưng bọn hắn. Người đó bỗng cất lời phá vở sự yên tĩnh nơi này:”Thanh muội, muội đang làm gì đấy?”
Ba người Tô Văn Thanh xoay người nhìn lại thì nhận ra đó là đại ca Tô Văn Khang của Tô Văn Thanh. Không biết có phải là do khi hắn đến viện hai mươi ba này không tìm được Tô Văn Thanh trong phòng chữ Thủy mà lại thấy phòng chữ Hỏa có bóng người nên mới tới không/
Tô Văn Thanh có chút ngạc nhiên, nàng lập tức đi tới hỏi:” Ngũ ca, sao huynh lại tới đây?”
Tô Văn Khang đáp:” Không có việc gì làm nên tới thăm muội một chút. Cũng đúng lúc vừa có vài tin tức từ nhà tới nên muốn nói với muội, vừa rồi muội làm gì thế?”
Hắn thoáng nhìn về phía Vương Tông Cảnh đang nằm trên giường trong phòng rồi kéo Tô Văn Thanh đi. Đến khi tới dưới một gốc liễu trong viện mới thấp giọng hỏi:” Thanh muội, muội làm sao vậy, đường đường là một thiên kim đại tiểu thư vốn luôn có người hầu hạ, từ khi nào lại đến lượt muội hầu hạ người khác chứ?”
Hắn dừng lời lại, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ nghi ngờ. Hắn nhìn thẳng vào Tô Văn Thanh nói:” Thanh muội, muội sẽ không thích hắn chứ?” Má của Tô Văn Thanh lập tức hồng lên, nàng xì Tô Văn Khang một cái rồi sẵng giọng nói:” Ngũ ca nói linh tinh gì thế. Vương công tử là hàng xóm của muội, quan hệ bình thường cũng không tệ, hơn nữa mấy hôm trước hắn còn cứu muội một mạng ở địa cung dưới thành Hà Dương. Bây giờ Vương công tử lâm bệnh nặng, muội chỉ góp một chút sức thì có gì kì lạ?” Tô Văn Khang kêu lên một tiếng, nhưng cũng không hỏi thêm mà chỉ nhìn Tô Văn Thanh với vẻ mặt kì quái.
Tô Văn Thanh trừng mắt lườm hắn. Nàng cũng không muốn dây dưa chuyện đó them nữa nên nói lảng đi:” Nhà chúng ta ở Lư Dương vẫn ổn chứ, không phải là huynh vừa bảo là có chuyện muốn nói sao?” Trước nay Tô Văn Khang khá thẳng tính, quả không thể so với muội muội thông minh cơ trí này nên đã dễ dàng bị đánh lảng. Hắn nghiêm mặt lại nói:” Ừ, việc này có chút kì lạ, tuy nhiên lại là chuyện tốt với Tô gia ở Lư Dương của chúng ta. Nghe đồn rằng không lâu trước đây gia chủ của Vương gia ở phía nam Long hồ là Vương Thụy Vũ đã đột nhiên qua đời.”
“ Cái gì?” Tô Văn Thanh giật nảy mình. Nàng định hỏi thêm gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói. Sau khi liếc nhìn về căn phòng đằng kia thì nàng liền kéo Tô Văn Khang đi ra một chỗ khác, thẳng đến khi tới bên ngoài phòng chữ Thủy của mình, chắc chắn được không có người ở phòng chữ Hỏa nghe được thì nàng mới dừng lại. Đến khi ấy nàng mới quay sang hỏi chuyện Tô Văn Khang.
Từ phòng chữ Hỏa nhìn ra thì Cừu Điêu Tứ và Ba Hùng chỉ có thể thấy hai huynh muội kia nhỏ giọng nói chuyện ở trước cửa phòng chữ Thủy. Vẻ mặt Tô Văn Thanh liên tục thay đổi, giống như vô cùng kinh ngạc, lại có chút gì đó nghi hoặc. Sau khi hỏi thăm Tô Văn Khang xong thì đôi mi thanh tú của nàng hơi cau lại, nàng trầm tư một lúc rồi nói với Tô Văn Khang thêm vài câu. Tô Văn Khang dù là huynh trưởng nên lại vô cùng tin tưởng vị muội muội này. Hắn vừa nghe Tô Văn Thanh nói vừa không ngừng đứng bên cạnh gật đầu. Cuối cùng hắn lên tiếng đồng ý rồi xoay người rời khỏi tiểu viện.
Sau đó Tô Văn Thanh liền quay về phòng chữ Hỏa. Cừu Điêu Tứ hơi lơ đãng liếc nàng một cái đồng thời thuận miệng hỏi:” Có chuyện gì không?” Lông mày Tô Văn Thanh khẽ nhướng lên, nàng nhìn hắn rồi khẽ mỉm cười đầy vui vẻ nói:” Không có chuyện gì lớn, ca ca chỉ tới nói với ta vài chuyện vặt trong nhà thôi.”
Ánh mắt Cừu Điêu Tứ léo lên, nhưng hắn vẫn không nói gì mà chỉ quay đầu đi, cũng không biểu lộ chút cảm xúc gì. Chỉ là đầu hắn dường như hơi cúi xuống, không rõ là đang suy nghĩ điều gì. Tô Văn Thanh đi tới cạnh chiếc giường làm từ gỗ thong nhìn Vương Tông Cảnh đang sốt cao, trong mắt có chút lo lắng. Nàng đưa tay lấy chiếc khăn vải trên trán hắn xuống, lại vò trong nước lạnh, rồi lại vắt khô, sau đó mới cẩn thận đặt lên trán Vương Tông Cảnh. Tiếp đó nàng đứng yên bên cạnh, trong đôi mắt trong veo của nàng lộ ra vẻ phức tạp, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tới sau giờ ngọ, Vương Tế Vũ vừa nhận được tin tức đã vội vàng rời Thông Thiên Phong để tới đây. Hơn nữa, nàng còn bất ngờ đưa được vị trưởng lão Tăng Thư Thư quyền cao chức trọng đi cùng. Điều ấy khiến cho đám đệ tử Thanh Vân canh giữ lối ra vào phải giật mình.
Tăng Thư Thư thì lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chỉ kịp vẫy tay chào đám người Mục Hoài Xa, Liễu Vân thì đã bị Vương Tế Vũ đang vô cùng nóng ruột kéo thẳng tới viện hai mươi ba. Hơn nữa còn không ngừng bị nàng cầu xin:” Mau lên, mau lên, sư phụ mau tới đi...”
Tăng Thư Thư trừng mắt nói:” Gấp cái gì, chẳng phải chỉ là sốt cao thôi sao? Ta cũng đã gặp đệ đệ của con, thân thể của nó còn mạnh hơn trâu, không chết được đâu.” Vương Tế Vũ phì một tiếng, nàng khua tay đầy tức giận:” Sư phụ mới là trâu, người mới khó chết. (chắc định kêu là lão già bất tử)”
Tăng Thư Thư giận dữ quát:” Hỗn láo, ngươi dám rủa vi sư!” Dưới cơn thịnh nộ của Tăng Thư Thư, Vương Tế Vũ lại không hề tỏ ra sợ hãi. Nàng vẫn kéo hắn đi nhanh tới viện hai mươi ba đồng thời nói:” Đạo hạnh của sư phụ cao như thế, nếu chỉ bị một người rủa linh tinh đã chết thì còn tác dụng gì?”
Tăng Thư Thư hơi dừng lại, vẻ mặt cũng trở nên bực bội nói:” Miệng lưỡi sắc bén, miệng lưỡi sắc bén..” Chỉ chốc lát sau hai người đã đến viện hai mươi ba, Vương Tế Vũ dẫn Tăng Thư Thư tới phòng chữ Hỏa. Khi thấy gương mặt đỏ bừng như bị cháy của Vương Tông Cảnh thì đôi mắt của nàng liền đỏ lên. Nàng lập tức chạy đến bên để quan sát, rồi nhanh chóng nhận ra thần chí của người em của mình đã không còn tỉnh táo thì càng nóng long hơn. Nàng quay đầu lại gọi Tăng Thư Thư:” Sư phụ, sư phụ, người mau tới cứu đệ đệ của con..” Lúc này Tô Văn Thanh và Cừu Điêu Tứ cũng không có trong phòng, chỉ còn mình Ba Hùng ở lại trông chừng.
Có điều sau khi vị trưởng lão Tăng Thư Thư này tới Ba Hùng đã thành thật đi sang một bên, hắn chỉ thỉnh thoảng dung ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía vị trưởng lão này như đang đánh giá cẩn thận y. Sau khi đến bên chiếc giường gỗ thông, Tăng Thư Thư cẩn thận quan sát gương mặt Vương Tông Cảnh, sau đó lại vươn tay sờ lên trán của hắn rồi ngay lập tức cảm thấy chỗ bàn tay vừa chạm vào nóng rực lên. Hắn nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Tiếp đó y cầm tay trái của Vương Tông Cảnh lên để bắt mạch, hai mắt hơi khép lại. Hắn nghe mạch đập một lúc rồi truyền một tia linh khí vào để quan sát bên trong cơ thể Vương Tông Cảnh. Sau một lúc, y khẽ kêu lên một tiếng, dường như vô cùng kinh ngạc. Cuối cùng y chậm rãi đứng lên, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Vương Tế Vũ vô cùng nóng ruột đứng nhìn bên cạnh. Dù bình thường nàng thường tỏ ra không biết lớn nhỏ với vị sư phụ này nhưng lúc này cũng không dám tới quấy rầy. Chờ tới khi Tăng Thư Thư xoay người lại, nàng liền vội vàng kéo tay hắn hỏi:” Sư phụ, đệ đệ của con bị làm sao vậy?”
Tăng Thư Thư trầm ngâm chốc lát rồi nói:” Ta đã khám qua rồi, cơ thể hắn cũng không có gì đáng ngại, chỉ là không biết đã gặp phải đả kích gì khiến khí huyết trong người sôi trào, lửa giận công tâm. Thêm nữa hắn đã phải chật vật một mình cầu xin trong Thập Vạn Đại Sơn ba năm, ngày thường tưởng như vô sự nhưng thật ra có ẩn chứa vô vàn tai họa ngầm. Ngày nào cũng sống trong sự căng thẳng, gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, giống như dây cung lúc nào cũng căng cứng, chỉ là có lẽ chính hắn cũng không nhận ra. Cuối cùng hôm nay vì một lí do nào đó khiến chúng đồng thời phát ra nên mới tạo ra tình trạng này.”
Vương Tế Vũ vừa nghe vừa sợ, tròng mắt rưng rưng, bắt lấy cánh tay Tăng Thư Thư, đau khổ nói:” Sư phụ, đó là đệ đệ của con, xin người nhất định phải cứu nó, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời người, không bao giờ gây chuyện với người nữa.”
Tăng Thư Thư khóc cười không xong, hắn thò tay vỗ đầu Vương Tế Vũ mắng:” Nói linh tinh gì thế, nếu ta đã tới thì tự nhiên sẽ giúp hắn, con đừng suy nghĩ bậy bạ. Hơn nữa nhìn thì có vẻ bệnh của đệ đệ con rất nặng nhưng cũng không phải là bệnh không thể chữa, không thể chết được đâu.”
Vương Tế Vũ ngơ ngác một chút, nàng nhìn sắc mặt Tăng Thư Thư không hề giống như đang nói dối thì mới thở phào nhẹ nhõm buông lỏng cánh tay y ra. Tăng Thư Thư xoay người lại nhìn Vương Tông Cảnh, sau khi trầm tư một lát thì y thò tay vào trong ngực lấy ra một bình ngọc màu son rồi lấy ra một viên đan được màu đỏ, tiếp đấy đưa tay bóp miệng Vương Tông Cảnh và đặt nó vào trong, viên đan dược nhanh chóng được nuốt vào. Cuối cùng y vẫy tay nói:” Các ngươi ra ngoài một chút đi.”
Vương Tế Vũ và Ba Hùng đồng thời đáp ứng, cả hai dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn thành thật lui ra ngoài, trước khi ra còn thuận tay đóng cửa lại. Sau một lúc, bên trong phòng chữ Hỏa bỗng có tiếng gió phát ra. Trong âm thanh ấy dường như còn ẩn ước có tiếng rên rỉ. Cứ vậy kéo dài hơn nửa nén hương thì nghe thấy tiếng “ Két..” Tăng Thư Thư sắc mặt bình thản mở cửa phòng đi ra, nói với Vương Tế Vũ
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK