Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


[/CENTER]

Chương 58: Rừng trúc (Hạ)

Chỉ chốc lát toàn bộ Đại Trúc phong đã tràn ngập tiếng cười nói của chú nhóc này.

Bên trong căn bếp, phụ thân của nó lại chỉ khẽ lắc đầu cười, trên gương mặt lại ngoài đôi chút bất đắc dĩ thì chứa chan vẻ trìu mến. Sau đó ông ta chuyển mắt về phía Vương Tông Cảnh, trong lòng hắn cũng lập tức trở nên căng thẳng, cũng không rõ vì sao lại chợt nhớ tới đêm ở Hà Dương thành đó. Hắn tiến lên kính cẩn nói:” Tiền bối, nghe Tiểu Đỉnh nói là ngài có chuyện cần tìm đệ tử phải không?”

Trương Tiểu Phàm khẽ gật đầu nhưng cũng không lập tức trả lời câu hỏi của hắn. Sau khi quan sát hắn một lúc thì y bỗng mỉm cười đầy thân thiện rồi nói:” Ngươi biết nấu cơm không?”

Vương Tông Cảnh khẽ giật mình nên nhất thời không biết nên nói gì. Hắn vốn là người được sinh ra ở thế gia như Long Hồ vương gia, dù cho không có thân phận cao quý bậc nhất chốn nhân gian thì cũng là con cháu dòng chính nên tất nhiên sẽ không vướng mùi khói bếp. Ngay cả sau đó bị Thương Tùng đưa đến khu rừng rậm nguyên thủy trong dãy Thập vạn đại sơn suốt ba năm thì hắn cũng chỉ ăn sống nuốt tươi chứ chưa từng nấu thành thức ăn.

Nghĩ tới người trước mặt này lại chỉ là một người đầu bếp thì Vương Tông Cảnh vô cùng kinh ngạc, nhưng thật sự là hắn không biết nên chỉ đành lắc đầu đáp:” Thưa tiền bối, đệ tử không biết.”

Trương Tiểu Phàm dường như cũng không quá để ý nên nghe vậy thì cũng chỉ khẽ cười nói:” Vậy ngươi cứ ngồi đây chờ ta một lúc, thức ăn cũng sắp chín rồi, một tẹo nữa là xong thôi. ”

Vương Tông Cảnh tất nhiên không dám giục nên chỉ đành gật đầu đồng ý. Tiếp đó hắn tiến hẳn vào bên trong bếp rồi liếc nhìn bộ bàn ghế đã rất cũ ở bên cạnh, sau khi nghĩ một lúc thì hắn quyết định không ngồi mà chỉ đứng bên cạnh chiếc bàn trông lại. Trong lúc đó Trương Tiểu Phàm lại đi tới bên bếp lò, mở nắp nồi ra, lập tức một hương thơm ngào ngạt đi theo làn hơi nước bốc lên từ bên trong nồi. Hắn nhìn một lúc rồi như đã vừa ý nên gật nhẹ đầu đóng nắp nồi lại. Tiếp đó lại xoay người đi về chỗ nhóm lửa rồi cầm theo vài mẩu trúc ném vào bên trong ngọn lửa đang rực cháy bên dưới bếp lò, lập tức ngọn lửa ấy cũng bùng lên không ít. Vương Tông Cảnh lúc này mới nhận ra ở góc tường cạnh bếp lò đang có rất nhiều mẩu trúc được xếp gọn. Mỗi mẩu trúc đều không hơn kém nhau là mấy được xếp gọn, xem ra đó chính là thứ dùng để nhóm lửa trong căn bếp này.

Ánh lửa bập bùng cuốn lấy từng mẩu trúc mới được quăng vào. Gương mặt Trương Tiểu Phàm cũng đã bị lửa làm hồng lên, hắn nhìn một lúc rồi tiện tay cầm lên cây gậy cời lò màu đen ở gần chân khều vào mấy cái, lập tức thế lửa lại càng lớn hơn.

Có lẽ là do ánh lửa nên khi Vương Tông Cảnh đảo mắt qua cái gậy cời lò kia thì chợt thấy ở một đầu của nó ánh lên những tia máu rất nhỏ, nhưng quả là nó quá bình thường, chẳng có gì khác những cây gậy cời lò khác nên hắn cũng không chú ý thêm nữa. Sau khi chờ như vậy một lúc thì Trương Tiểu Phàm vẫn luôn im lặng ở bên bếp lửa bỗng cất lời:

“ Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”

Vương Tông Cảnh không ngờ được là y lại đột nhiên hỏi vậy nên nhất thời giật mình không kịp phản ứng mà chỉ há hốc mồm nhìn. Nhưng cuối cùng hắn hiểu được ý trong lời vừa rồi của Trương Tiểu Phàm nên sau khi im lặng một lúc thì hắn đứng ở sau lưng Trương Tiểu Phàm đáp:” Đã nghĩ kĩ rồi.”

Trương Tiểu Phàm vẫn không hề quay lại mà chỉ tiếp tục nhìn ngọn lửa rực cháy trong bếp lò trước mặt, sau một lát y chậm rãi nói:” Con đường này không dễ đi đâu, giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.”

Cho dù trước đó đã xác định tư tưởng trong lòng vô số lần nhưng sau khi nghe câu nói chậm rãi của Trương Tiểu Phàm ở trước mặt thì nội tâm hắn lại không ngừng cuộn sóng, thậm chí hắn còn có ý định từ bỏ tất cả suy nghĩ trước đây của mình, nhưng dù sao hắn cũng là một nam tử cứng cỏi nên đã hoàn toàn áp chế được tâm tình đó lại, đồng thời bình tĩnh hạ giọng nói:” Tiền bối, đệ tử đã nghĩ kĩ rồi.”

Đôi lông mày của Trương Tiều Phàm hơi nhếch lên, hắn đứng lên, kỳ lạ là rõ ràng hắn chỉ là một người đàn ông rất bình thường nhưng khi hắn đứng lên Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ như thùy triều hùng dũng tỏa ra trên người hắn khiến mình không thể hít thở, thậm chí còn không tự chủ được mà lui lại một bước.

May mắn là sau một khắc thì luồng khí thế đột nhiên xuất hiện này cũng biến mất. Trương Tiều Phàm đứng suy tư bên bếp lò nửa khắc rồi cầm lấy một cái chén lớn ở bên cạnh, tiếp đó mở nắp nồi, lấy một chiếc đũa lớn đảo thức ăn ở bên trong nồi, tiếp sau lại vẩy nước vào nồi, làm nhỏ lửa lại. Sau khi thuần thục lại một loạt động tác này hắn mới quay người lại nhìn Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu nói:” Ngươi đi theo ta.”

Ra khỏi căn bếp, Vương Tông Cảnh theo sát phía sau Trương Tiểu Phàm. Chỉ thấy y tiện tay cầm lấy một chiếc đao bổ củi ngăm đen cũ kĩ bên trên đống trúc được xếp gọn ngoài phòng rồi ném sang cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh giật mình tiếp lấy, vừa cầm vào tay thì cảm thấy hơi nặng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy sống đao rất dày, lưỡi dao rất sắc, nhưng kì lạ là khi cầm lại thấy rất thuận tay.

Trương Tiều Phàm nhìn hắn rồi đi thẳng về phía trước, Vương Tông Cảnh dù cho không rõ là có chuyện gì nhưng cũng vội vã đi theo. Chỉ thấy hai người đi thẳng qua Thủ Tĩnh đường, sau một lúc vòng vo thì lại theo một tiểu đạo đi tới phía sau núi. Mà phía xa trên đỉnh núi lại loáng thoáng truyền đến tiếng cười trong trẻo của Tiểu Đỉnh, tựa như nó đã trông thấy thứ gì đó rất hay nên không ngừng cười vui vẻ.

Suốt dọc đường lên trên núi, hai bên đường cây cối rậm rạp, ngoại trừ lớp trúc che phủ bên ngoài thì cũng không thiếu tùng bách sinh trưởng bên trong. Thậm chí nương theo tiếng trúc đào ở phía xa thì những tán cây ấy cũng khẽ chậm rãi rung lên.

Thế núi ngày một cao, Thủ Tĩnh đường cùng những lầu các bên dưới đã hoàn toàn bị rừng trúc che đi, không còn có thể nhìn thấy đâu nữa. Nếu người bình thường tới chỗ này thì đã thở không ra hơi nhưng Vương Tông Cảnh lại có thân thể cường tráng hơn người thường nên vẫn như khi đi trên đất bằng. Cùng với đó là rừng trúc trên núi đã ngày một dày đặc hơn, cũng không còn thấy bóng dáng tùng bách nữa, tầm mắt đã hoàn toàn chỉ còn lại biển trúc xanh tươi. Lại đi thêm một lúc thì con đường mòn bỗng hiện ra một ngã rẽ, bên phái thì tiếp tục đi lên trên, bên trái thì lại có một mảnh đất trống được rừng trúc rậm rạp bao quanh. Trong mảnh đất trống giữa rừng trúc ấy lại có một ngôi mộ, phía trước lại có một bia đá màu xanh dựng đứng, bên trên lại khắc vài hàng chữ.

Trương Tiểu Phàm đi tới đây thì ngừng lại, ánh mắt cũng chuyển về hướng phần mộ đằng kia, gương mặt lại thoáng hiện lên vẻ đau thương. Hắn chậm rãi đi tới còn Vương Tông Cành dù vẫn không hiểu nhưng cũng vội vã đi theo sau. Khi tới gần thì trông thấy bên trên bia mộ có viết”

Mộ của ân sư Điền Bất Dịch và sư nương Tô Như.

Con gái bất hiếu Điền Linh Nhi, đệ tử bất hiếu Tống Đại Nhân, Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí, Lữ Đại Tín, Đỗ Tất Thư, Trương Tiểu Phàm cung kính quỳ lạy.
( Thật ra là khấp huyết cung lập nhưng không biết nên để thế nào nên thay bằng quỳ lạy vậy - dg)

Gió núi lướt qua, trúc kêu rào rạt, bên trên mộ phần đã xanh cỏ tạo nên vẻ tươi mát. Trương Tiểu Phàm đứng trên mộ phần im lặng không nói mà chỉ thành kính đứng yên tựa như đang thầm nói gì đó với người trong mộ. Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, sau đó đi đến bên cạnh bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve mép bia đá màu xanh, vẻ mặt lại hiện lên vẻ nhớ thương vô vàn lại xen lẫn chút đau đớn, khổ sở.

Cuối cùng hắn cúi thấp xuống nhổ đi những cây cỏ dại bên trên phần mộ rồi quỳ xuống nói khẽ:” Sư phụ, sư nương, đệ tử đi đây.”

Dứt lời, hắn lạy một cái thật sau rồi mới đứng dậy rời đi. Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh cũng không biết phải làm sao, nhưng thấy Trương Tiểu Phàm rời đi thì cũng lập tức muốn đuổi theo. Nhưng y lại chợt nghĩ tới điều gì đó nên vội vàng quay lại, quỳ xuống trước phần mộ dập đầu ba cái rồi mới vội vàng đuổi theo Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm quay đầu nhìn hắn rồi mỉm cười với vẻ ôn hòa.

Quay lại ngã rẻ ở đằng trước rồi lại theo con đường bên phải tiếp tục đi lên. Đến lúc này hai bên đường đã chỉ còn là trúc, hơn nữa Vương Tông Cảnh cũng dần nhận ra trúc ở nơi đây có chút khác biệt với trúc xanh bình thường, nó không những chỉ to hơn mà đăc biệt nhất là đốt trúc đều có màu đen, hoàn toàn khác hẳn bình thường.

Đi tiếp như vậy thêm một lúc thì đến một nơi khá cao sau núi, trước mặt hai người chỉ còn một mảnh trúc rậm rạp, đường mòn tới đây cũng hết mà chỉ còn một con đường đất len lỏi vào sâu bên trong rừng trúc, không biết là kéo tới nơi nào. Vương Tông Cảnh nhìn về khoảng rừng trúc này, trong tầm mắt chỉ còn thanh trúc có màu đen ở đốt, có to có nhỏ, nhưng trúc càng ở mép ngoài khu rừng thì lại càng nhỏ.

Trương Tiểu Phàm dừng lại tại đây, hắn đưa mắt nhìn mảnh rừng trúc này, ánh mắt khẽ động, bên trong lại còn chút gì đó ấm áp tựa như đang nhớ lại chuyện rất nhiều năm trước đây, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Sau đó hắn quay đâu lại nói với Vương Tông Cảnh:” Theo quy củ Đại Trúc phong thì các sư phụ trước đây đều đưa đệ tử mới nhập môn tới đây chặt hắc tiết trúc. Ngoại việc quan sát thể chất của đệ tử còn có thể rèn luyện sức khỏe.” Nói xong hắn cũng dừng lại mốt lúc rồi cười nói:” Ta với ngươi không phải là thầy trò nhưng trước đây ta có nợ người khác một nhân tình nên giờ dạy ngươi những cái này thì cũng chỉ để trả lại hắn món nợ đó. Cứ vậy đi, ngươi hãy tới chặt một cây hắc tiết trúc nhỏ đi để ta xem thử thể chất của ngươi thế nào.”

Vương Tông Cảnh lên tiếng đồng ý. Hắn nắm chặt dao bổ củi trong tay rồi tiến tới bìa rừng tìm một cây trúc nhỏ. Sau đó hắn dùng tay trái nắm lấy thân trúc, tay phải vung đao bổ xuống. Đao này hạ xuống hắn cũng không dốc hết sức, trong lòng cũng có chút ý định dò xét loại hắc tiết trúc chưa từng gặp này. Nhưng sau khi đao kia hạ xuống chỉ nghe thấy một tiếng trầm dục, đao bổ củi cũng suýt nữa rơi khỏi tay, khó khăn lắm mới nắm lại được. Nhìn kĩ lại trên thân cây trúc nhỏ này thì chỉ thấy bổ vào được một đoạn nhỏ, cũng chỉ vừa đủ lưu lại một vệt trắng.

Cây hắc tiết trúc này thậm chí còn cứng hơn hắn tưởng gấp mấy lần.

Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Tiểu Phàm vẫn đứng yên quan sát bên cạnh không nói gì nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười vui vẻ. Vương Tông Cảnh hít sâu rồi cũng đột nhiên vui vẻ nhoẻn miệng cười. Sau đó hắn quay lại nhìn thẳng vào cây hắc tiết trúc vừa rồi, lúc này, động tác của hắn đã chậm hẳn lại, ánh mắt lại rất tập trung, nếu như có thể nhìn xuyên qua quần sao thì có thể thấy cơ bắp trên tay hắn đều đã căng lên, rõ ràng hắn đã dùng tập trung toàn bộ sức lực để bổ.

“ Đứt!”

Một tiếng quát, ánh mắt Vương Tông Cảnh đột nhiên trở nên sắc bén, đồng thời tay phải nâng cao đao bổ củi lên, mạnh mẽ bổ xuống cây hắc tiết trúc. Lần này, vẻ mặt của Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh cũng hơi đổi, theo dáng vẻ của hắn thì có lẽ đang suy nghĩ gì đó.

Lưỡi đao sắc bén phá không bổ xuống tạo nên một tiếng xé gió sắc lạnh, trong nháy mắt nó đã bổ xuống thân cây hắc tiết trúc, chỉ nghe một tiếng rắc, quả nhiên một đao đầy sức mạnh này đã hoàn toàn khác lúc trước, mạnh mẽ ghim vào trong thân trúc. Nhưng sự cứng rắn của hắc tiết trúc đúng là danh bất hư truyền, ngay cả dưới toàn bộ sức mạnh được trui rèn suốt mấy năm nay của Vương Tông Cảnh thì cũng không thể nào chỉ dùng một đao đã chặt đứt mà chỉ mới ghim vào được non nửa thì đã hết lực.

Vương Tông Cảnh thở hắt ra một hơi, gương mặt cũng hồng lên. Hắn cắn răng, ra sức rút đao ra, sau đó hơi dừng lại một chút rồi lại quát lên, tiếp tục dùng lực bổ xuống. Lúc lưỡi đao lóe lên lần này thì cây trúc nhỏ này cũng đã bị chặt đứt, dưới ánh mắt quan sát của Trương Tiểu Phàm và Vương Tông Cảnh, nó từ từ đổ xuống.

Vương Tông Cảnh có chút xấu hổ nhìn cây trúc nhỏ đang đổ xuống. Không ngờ được là mình cậy vào sức lực toàn thân, dốc hết sức mới chém có thể chém đứt được. Nhất thời hắn cũng không biết nói gì nên quay đầu sang nhìn Trương Tiểu Phàm. Đang lúc hắn nghĩ xem nên nói gì để xin lỗi thì lại thấy Trương Tiểu Phàm khẽ gật đầu đồng thời mỉm cười nói:” Không tồi, tốt hơn ta năm đó rất nhiều.”

“ Hả?”

Vương Tông Cảnh nhất thời ngỡ ngàng, đầu óc cũng rối tung lên, không hiểu được ý tứ trong lời nói của vị tiền bối này. Nhưng rõ ràng là Trương Tiểu Phàm không hề có ý chờ hắn mà lập tức vẫy tay ý bảo hắn đi theo rồi sau đó lập tức đi vào sâu bên trong rừng trúc.

Dọc theo đoạn đường đi sâu vào trong rừng trúc của họ, hắc tiết trúc cũng to hẳn lên, rõ ràng là càng vào sâu thì hắc tiết trúc lại càng nhiều tuổi. Trương Tiểu Phàm suốt dọc đường đi thi thoảng lại bảo Vương Tông Cảnh đi chặt vài cây hắc tiết trúc, tất nhiên là chúng đều to hơn cây trước một vòng. Mỗi khi Vương Tông Cảnh dùng hết sức chém ngã một cây trúc thì Trương Tiểu Phàm lại dẫn hắn đi vào sâu bên trong, sau đó lại chọn một cây hắc tiết trúc to hơn cho hắn chặt.

Cứ vậy, hai người cứ chậm rãi tiến sâu vào bên trong rừng trúc. Vương Tông Cảnh cũng hiểu không ít thì nhiều là Trương Tiểu Phàm đang có ý kiểm tra mình nên cũng không dám chậm trễ mà dùng hết sức ra chặt từng cây trúc. Cũng may là những chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây đã giúp hắn tạo nên một thân thể rất khỏe mạnh, hơn nữa gần đây cũng có tu luyện một vài đạo thuật đơn giản nên cũng thu được thêm chút sức mạnh, vậy nên hắn cứ dễ dàng bổ như vậy.

Nhưng dù cho đám hắc tiết trúc kia vẫn lần lượt đổ xuống thì trong lòng Vương Tông Cảnh cũng đã thầm kêu khổ. Trương Tiểu Phàm càng ngày càng chỉ vào những cây trúc to hơn, độ khó khi chặt tất nhiên cũng tăng lên, càng về sau những cây trúc già lại càng cứng không thể tưởng tượng nổi. Dù hắn khỏe như trâu thì có dốc hết sức lực ra cũng không chém nổi quá sâu, thời gian và sức lực hắn dành cho mỗi cây trúc lại càng nhiều hơn, tốc độ tiến tới của hai người cũng ngày một chậm lại.

Chỉ là tới lúc này Vương Tông Cảnh vẫn cắn răng tiếp tục. Suốt dọc đường đi của họ, số cây trúc bị hạ hai bên đường cũng đã hơn sáu cây. Đến lúc này, ngay cả trong mắt Trương Tiều Phàm cũng đã hiện ra vẻ khen thưởng.

Nhưng Vương Tông Cảnh tất nhiên đã nhận ra sức mình, hắn biết cánh tay phải của mình đã vô cùng đau nhức, đặc biệt sau khi nỗ lực chém cây trúc to thứ sáu thì nếu không phải nhờ tính khí kiên cường nhẫn nhịn của mình thì sợ là hắn cũng không cầm nổi thanh đao bổ củi màu đen kia nữa rồi. Mang theo tiếng hít thở nặng nề, hắn miễn cưỡng lê bước theo sau Trương Tiều Phàm, tiếp tục đi hơn mười trượng, sau đó mang theo vẻ tuyệt vọng nhận ra trước mặt đã là nơi sâu nhất trong rừng. Nơi đây có vô số cây trúc lớn mọc chen lấn, mỗi cây lại có chu vi gấp đôi những cây trúc to ở ngoài, nhìn vậy thì có lẽ chúng đều đã trăm nghìn tuổi rồi.

Vương Tông Cảnh cảm thấy trong miệng mặn chát, chẳng nói nên lời. Mà Trương Tiểu Phàm đi đằng trước lại dường như không hề nhận ra, tùy ý chỉ tay về phía một cây trúc trong đống cây trúc lớn đó lạnh nhạt nói:” Đi thử chặt cây trúc kia đi.”

Vương Tông Cảnh không biết nói gì nhưng cuối cùng vẫn lết tấm thân mệt mỏi đi về phía trước, khi tới bên cây trúc lớn cao chọc trời thì thấy nó còn lớn hơn cả bụng mình thì liền cảm thấy da đầu tê lên. Nhưng dù cho như thế hắn vẫn cắn răng giơ đao bổ củi lên dốc sức chém về cây hắc tiết trúc đó. Chỉ nghe thấy một âm thanh thanh thúy như đập vào tấm sắt vang lên, con dao bổ củi ngăm đen kia bật ngược lại, bay ra đằng sau. Còn lúc Vương Tông Cảnh nhìn lại thân trúc thì thậm chí còn không nhìn tháy bất cứ vết tích nào.

Hắn đành cười khổ bởi đã biết những cây trúc này đã hoàn toàn quá sức với mình. Sau đó hắn quay đầu lại, ngay lúc đang định thành thực nhận thua với Trương Tiểu Phàm thì bỗng giật mình. Chỉ thấy Trương Tiểu Phàm vốn luôn đứng tại phía sau mình quan sát chẳng biết tại sao lại chậm rãi đi tới một góc khác trong rừng trúc. Trong khu rừng xanh yên tĩnh này, bóng trúc rung lên, một cây trúc lớn không hiểu vì sao lại bắt đầu đổ xuống đất, vắt ngang giữa rừng trúc.

Trương Tiểu Phàm lặng lẽ đi tới bên cây trúc đổ này, chăm chú nhìn nó một lúc. Khoảnh khắc này, vẻ mặt hắn dường như có chút gì đó phiêu hốt và tang thương. Sau đó, chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay ra dùng tay áo mình chậm rãi lau trên thân cây trúc đã đổ.

Một cơn gió lạnh từ sơn cốc xa xa thổi tới lướt qua sợi tóc vương trên thái dương trắng nhợt của hắn như thể đang dịu dàng vuốt ve gương mặt đã không còn tươi trẻ ấy.

Hắn hơi mỉm cười rồi hơi chần chừ một lát lại lau tiếp một chỗ ở ngay bên cạnh như thể tạo ra một chỗ ngồi sát bên cạnh. Sau đó hắn hít sâu, quay lại, ngồi xuống.

Gió thổi qua lá trúc tạo nên cơn sóng rào rạt như thể thời gian vô tình trôi đi, tóc mai đã bạc, tương tư chẳng còn.




Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK